Sức Nóng Của Một Ác Ma

Sức nóng của một ác ma - Chương 50




Dưới tàng cây có một thiếu niên dáng người thon dài thẳng tắp đang thấp thỏm đợi người.

Ngô Mạt nói: “Hàn Trăn?”

Thiếu niên quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt thanh tú. Hắn lớn lên không tệ, phù hợp với thẩm mỹ của nữ sinh vườn trường. Đó là một vẻ đẹp thanh tú sạch sẽ, nụ cười ôn hòa.

Hàn Trăn nhìn cô ta có chút quen mắt nên hỏi: “Xin hỏi cậu là?”

“Mình là Ngô Mạt, là bạn cùng phòng với Bối Dao.”

Hàn Trăn đỏ mặt. Hắn nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, Bối Dao sẽ đến hoặc là sẽ không tới, nhưng không nghĩ tới bạn cùng phòng của cô ấy tới, vì thế đành phải lễ phép nói: “Xin chào.”

Ngô Mạt hơi đỏ mặt nói: “Bối Dao đã thấy thư…… Cô ấy không tới là vì cô ấy rất nỗ lực trong học tập, nên muốn cậu đừng quấy rầy cô ấy nữa.”

Hàn Trăn mất mát nói: “Ừ, mình biết, học tập là quan trọng.”

Ngô Mạt nói: “Kỳ thật cũng không phải. Cậu cũng biết đấy, có rất nhiều người thích Bối Dao.”

Hàn Trăn ngẩng đầu nghe cô ta nói.

“Nhưng Bối Dao cảm thấy phần lớn bọn họ chỉ là những kẻ nông cạn thích dung mạo. Còn cậu có dám dũng cảm tỏ tình với cô ấy không? Dùng tư thế không sợ gì hết, khiến cho tất cả mọi người đều biết ấy?”

Gia thế của Hàn Trăn không tồi, từ nhỏ được giáo dục tốt. Lúc này hắn hạ quyết tâm, ho nhẹ một tiếng nói: “Được.” Rồi hắn lại hỏi Ngô Mạt, “Như vậy cô ấy sẽ đồng ý chứ?”

Tim Ngô Mạt nhảy dựng lên: “Khẳng định có, cô ấy nói với mình rằng cô ấy thích người dũng cảm kiên định.”

Hàn Trăn nói: “Mình hiểu rồi. Ba ngày sau, trong cuộc thi chạy Marathon mùa thu, nhờ cậu nói giúp là mình chờ cô ấy ở điểm đích.”

Lúc cô ta trở lại phòng ngủ thì những người khác đã rửa mặt xong rồi. Trần Phỉ Phỉ nói: “Ngô Mạt, sao bây giờ cậu mới về, dì quản lý suýt nữa đã đóng cửa đó.”

Ngô Mạt có chút chột dạ, không dám nhìn Bối Dao chỉ đáp: “Mình đau bụng, ngồi trong WC của khu dạy học.”

Mấy người khác cũng không nghi ngờ, trong chốc lát đèn phòng ngủ đều tắt.

Sau khi tắt đèn, trong bóng đêm mông lung, Ngô Mạt nhìn thấy bóng dáng thướt tha ở đối diện thì nhẹ nhàng cắn môi. Lần đầu tiên cô ta làm chuyện xấu nên tim cứ nhảy lên thình thịch, nhưng lại không nén được đố kỵ vì có người dám vì Bối Dao mà thẳng tiến không lùi.

Rõ ràng, rõ ràng Hàn Trăn biết sẽ bị xử phạt.

~

Cuộc thi Marathon mùa thu là truyền thống của các trường cấp ba tại thành phố C. Ngoài Nhất, Tam và Lục Trung, thì các trường cấp ba khác cũng sẽ tham gia. Bởi vì mức độ long trọng náo nhiệt này mà học sinh sẽ được nghỉ một ngày.

Tháng 10 ước chừng là tháng có nhiều ngày nghỉ nhất trừ kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.

Lúc ủy viên thể thao trong lớp đến điểm danh những người tham gia, Kim Tử Dương nói: “Mình giúp mọi người báo danh nhé.”

Bùi Xuyên đang viết bài thi ngẩng đầu nói: “Không đi.”

Kim Tử Dương thắc mắc: “Vì sao? Náo nhiệt lắm đó, cho dù chạy không xong cũng có mỹ nữ tiếp nước, lại được bọn họ cổ vũ, thật là có không khí.” Hơn nữa cơ bắp trên cánh tay của Xuyên ca thực sự rất đẹp, lúc vận động chính là toát ra hương vị đàn ông.

Bùi Xuyên không giải thích, chỉ cúi đầu viết bài thi hóa học.

Đám Kim Tử Dương bọn họ cũng không biết hắn không có cẳng chân, quần thể thao dài đã che giấu tàn tật của hắn. Ngay từ khi quen Bùi Xuyên, bọn họ cũng chỉ biết thiếu niên này có tiền, tự mình ở một căn hộ, thực tự do, nhưng lại chẳng biết gì về quá khứ của hắn.

Bùi Xuyên như là người không có gia đình. Đám Kim Tử Dương bọn họ có đôi khi không cẩn thận hỏi đến quá khứ của hắn thì thái độ của hắn sẽ đặc biệt lạnh lẽo.

Lâu rồi mọi người đều biết quá khứ và gia đình là cái vảy ngược của hắn, vì thế cũng thông minh ra mà không hỏi đến.

Trịnh Hàng nói: “Mình muốn đi, báo một suất.”

Kim Tử Dương đáp: “Có ngay!” Sau đó hắn quay qua chọc Quý Vĩ, “Viagra, đi không?”

Quý Vĩ giật giật bả vai, đẩy đẩy mắt kính kháng cự nói: “Đã nói bao nhiều lần là đứng gọi mình là ‘ Viagra ’, nghe giống…… Mình không đi, mình phải chuẩn bị cho bài thi tiếng Anh, lần này nhất định mình có thể thi tốt.”

Kim Tử Dương cười như điên, vỗ vỗ bả vai hắn. Nhưng hắn biết Quý Vĩ gầy yếu không thích mấy loại vận động này, nên lần này cũng không trêu chọc mà đăng ký cho hắn.

Bùi Xuyên nhìn phương trình hóa học trêng giấy, Kim Tử Dương và Trịnh Hàng thì đang kịch liệt mà thảo luận về đại hội thể thao mùa thu, hắn thì trầm mặc, chẳng đọc được chữ nào trên giấy.

Hắn biết mình không thể vận động như người thường. Sau cuộc thi bóng rổ kia hắn phải trốn học ba ngày, phần chân cụt sưng lên, cơ hồ khiến hắn đau đến không thể xuống giường.

Thân thể hắn vốn không cho phép hắn làm rất nhiều chuyện, chỉ có thể nghe người khác nói một chút thôi.

~

Sắc thu tháng mười, cây bạch quả trong vườn trường của Tam Trung bắt đầu đổi sang màu vàng. Thiếu nữ mặc áo đỏ bừng, bên ngoài khoác đồng phục của Lục Trung. Áo đỏ bên trong khiến khuôn mặt cô càng trắng nõn hơn.

Bối Dao thở phì phò, đi tới khu vườn của Tam Trung. Một tiết cuối cùng vào thứ ba của lớp cô là thể dục vì thế Bối Dao tranh thủ ngồi xe đến Tam Trung. Mà lúc này lớp hắn chưa tan học.

Cô thở nhẹ ra, đi dọc theo hàng cây bạch quả, tới khu vườn trường.

Tiếng chuông tan học vang lên đinh đang, bọn học sinh đổ ra. Bối Dao không có cách nào đành phải tránh bọn họ. Tam Trung cũng phải mặc đồng phục, là nửa tím nửa trắng, chỉ là cô chưa từng thấy Bùi Xuyên mặc bao giờ.

Trên vai áo của cô là một con cá heo nhỏ. Lúc này cô đi tới một khu lớp học yên lặng, vì sợ Bùi Xuyên đi mất nên cô vội lấy di động ra gọi cho hắn.

Đầu bên kia rất nhanh đã thông, tiếng nói của thiếu niên trầm thấp, nghe có vài phần thanh lãnh: “Bối Dao.”

“Vâng, là em, em đang ở trong rừng cây trường anh, chỗ có nhiều cây bạch quả ấy. Anh có rảnh tới đây một chút không?”

“Được.”

Bùi Xuyên cúp điện thoại, nói với đám Kim Tử Dương: “Mấy cậu đi ăn cơm trước đi, tôi còn có việc.”

Nói xong hắn không để ý tới bọn họ mà lập tức đi qua chỗ rừng cây bạch quả.

Đám Kim Tử Dương tự nhiên sẽ không đến căng tin để ăn cơm mà vài người kề vai sát cánh nói: “Nếu không đi ‘Khuynh Thế’ ăn cơm đi, đã lâu không đi rồi.”

“Đi đi, chờ lát nữa gọi điện cho Xuyên ca là được. Tiết tự học buổi tối nay là do lão Thẩm trông, không thành vấn đề.” Lão Thẩm tính tình ôn hòa, là đối tượng bắt nạt của đám học sinh hư. Vài người bọn họ cười vang rồi đi ra ngoài.

Bùi Xuyên đi đến rừng cây bạch quả.

Lá bạch quả nửa vàng nửa xanh, cành lá rơi xuống đầy đất. Cô đang ngồi trên một tảng đá lớn, trên lưng đeo một cái cặp sách. Có lẽ là cô mệt muốn chết rồi nên đang để tay lên hai gối mà thở dốc.

Thiếu nữ mặc quần đồng phục, vì ống quần quá dài nên cô phải xắn lên một đoạn, lúc ngồi xuống sẽ lộ ra mắt cá chân tinh tế.

Hai chân cô để thõng, tóc mái bị gió nhẹ thổi đến lắc lư, lá cây bạch quả dừng trên người cô không chịu rơi xuống.

Trên sân bóng rổ gần đó có mấy học sinh còn chưa đi, nhưng bọn họ không đánh bóng mà đều nhìn trộm cô. Còn cô thì đang mệt muốn chết nên không để ý tới.

Bùi Xuyên rũ mắt đi tới.

“Bùi Xuyên!” Bối Dao cười gọi hắn. Giọng cô thực mềm, vô cùng ôn nhu, giống hệt giọng con gái Giang Nam.

Bùi Xuyên đi qua, cô thì vẫn ngồi trên tảng đá không nhảy xuống, từ trên đó nhìn hắn. Sau đó cô lấy ra một hộp cơm đơn sơ từ trong cặp của mình. Bùi Xuyên nhìn qua, má cô đỏ lên nói: “Mẹ em làm sủi cảo cùng bánh ngũ sắc, hôm nay là Tết Trùng Dương.”

Quả nhiên bên trong hộp cơm là sủi cảo và bánh ngũ sắc. Đồ ăn không thể nói là tốt nhất, còn hơi nguội nữa.

Bối Dao ra hiệu bảo hắn nhận lấy. Bùi Xuyên cầm lấy hỏi: “Em chạy tới đây sao?”

“Không, em ngồi xe lại đây.” Cô cười nói, chỉ là từ trường học đến trạm xe, và từ bến đỗ xe tới đây thì cô phải chạy.

Bùi Xuyên nhìn hộp cơm mà có lẽ đám Kim Tử Dương sẽ khinh thường, trong lòng có loại suy đoán vớ vẩn. Bối Dao cũng không rõ lắm về cuộc sống hiện tại của hắn, cho nên chỉ dựa theo thói quen khi còn nhỏ mà chăm sóc hắn.

Có lẽ cô sẽ nghe được từ trong miệng người khác về “Tam Trung Bùi Xuyên”, nhưng điều này đối với Bối Dao mà nói cũng chỉ là một danh từ vô nghĩa. Ở trong lòng cô hắn vẫn là hắn, không có gì thay đổi.

Cô không biết hắn đã từng suýt nữa bước một chân vào vực sâu. Hắn nắm chặt hộp cơm, ánh mắt dừng trên con gấu trúc nhỏ ở trên cặp sách của cô.

Bối Dao cũng thấy nó nên hỏi: “Cái này là anh đưa tới sao?”

Bùi Xuyên không phủ nhận: “Ừ.”

Bối Dao hoang mang cực kỳ: “Anh biết con gấu trúc của em bị hỏng sao?”

Nhìn đôi mắt trong trẻo của cô, hắn chỉ có thể nói dối: “Hóa ra cái kia hỏng rồi sao? Anh ngẫu nhiên thấy cái này, cảm thấy giống em nên mới tùy tiện mua thôi.”

Giọng điệu của hắn trấn định khiến Bối Dao cũng không hoài nghi gì. Năm nay cô 16 tuổi, với cô thì việc nghe lén đúng là một việc quá mức xa xôi.

Cô cất giọng ngọt ngào, vô cùng quý trọng mà nói: “Cảm ơn anh, em thích nó lắm, về sau sẽ không làm hỏng nó đâu.”

Trong lòng hắn có một cơn khó chịu nảy lên, giống như cái đêm kia phát điên đã được nụ cười này đền đáp. Hắn hơi hơi đứng xa chút, sợ cô nghe thấy tiếng tim mình đập như điên.

Ở trước mặt cô hắn sẽ không cười, nhưng trong mắt lại không nhịn được nổi lên nhu hòa, so với hết thảy những cười cợt ngả ngớn phù hoa thì có vẻ chất phác hơn nhiều, cũng chân thật hơn nhiều.

Bối Dao rất nhanh đã phải trở về, cô còn phải học tiết tự học buổi tối. Bùi Xuyên không tiễn cô ra cổng mà nhìn cô đi xa dần. Lần đầu tiên hắn cảm thấy việc lừa cô hơn một năm trước là sai lầm quá lớn.

Tam Trung và Lục Trung cũng không xa nhưng lại không thường xuyên được nhìn thấy cô. Mà ngoài cô ra làm gì còn ai không ngại khổ cực đi đưa đồ ăn đến cho hắn chứ.

Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, phàm là người tâm tính cao ngạo chút thì đều biết việc đối xử với một kẻ tàn phế như hắn tốt thế này chính là một loại nhục nhã. Nhưng bóng dáng dần dần đi xa rừng cây kia lại rất vui sướng, giống như cô không hề cảm thấy việc này có gì không tốt.

Chờ cô đi xa Bùi Xuyên mới quay lại phòng học, ăn hết đống sủi cảo và bánh ngũ sắc cô mang đến.

~

Ban đêm ở “Khuynh Thế”, trong phòng KTV ở lầu bốn, Bùi Xuyên dựa vào cửa sổ phía trước mà hút thuốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.