Sức Nóng Của Một Ác Ma

Sức nóng của một ác ma - Chương 26




Bà ngoại quay đầu lại hướng Triệu Chi Lan nói: “Con nói có phải hay không nơi này của mẹ đồ ăn không thể ăn a, qua một cái mùa đông, Dao Dao như thế nào lập tức gầy nhiều như vậy?”

Triệu Chi Lan xoa xoa tay, cũng không quản đứa con nhỏ tuổi, để nó ôm bà ngoại, chính mình bắt đầu chia đồ ăn: “Không phải, con gái trưởng thành đều gầy đi, con khi còn nhỏ không phải cũng như vậy sao? Đột nhiên liền gầy.”

Bà ngoại nói: “Con gầy cũng không thấy con thay đổi thành người khác nha.”

“……”

Bà ngoại vui tươi hớn hở nói: “Dao Dao thật xinh đẹp a, mẹ thấy so với những cô minh tinh trêи TV còn đẹp hơn đấy.”

“Mẹ!” Triệu Chi Lan vội vàng nói, “Đừng quá rêu rao, Mẫn Mẫn nhà Triệu Tú chuyện đó còn chưa đủ lớn để giáo huấn sao? Đừng lấy trẻ con so cùng với minh tinh, lớn lên đẹp hay không chỉ cần bình an khỏe mạnh đều là phúc khí nhà mình.”

Bà ngoại nghĩ đến Phương Mẫn Quân, trong lòng cũng là tán đồng. Cứ nghĩ đến chuyện bà cảm thấy đứa cháu ngoại gái này đẹp đến cực kỳ, chính là lời này cũng sẽ không thể đi nói với bên ngoài được.

Tháng sau tiểu Bối Quân đã một tuổi, Triệu Chi Lan nói: “Lập Tài nói bên kia đều đã thỏa đáng, con ngày mai liền mang theo hai đứa nhỏ trở về.”

Bà ngoại có chút luyến tiếc, nhưng biết Bối Dao trở về còn đi học, thiếu nữ năm nay phải thi sơ trung, trong nhà cũng vì việc này mà khẩn trương. Nhưng làm trong nhà kiêu ngạo chính là, thành tíchBối Dao vẫn luôn rất tốt.

“Lúc về mang nhiều đặc sản trở về, đậu phộng xào, trà……” Bà lão lải nhải, Bối Dao cũng giúp đỡ gói đồ, cô nhớ rõ lời hứa lúc trở về phải cho bạn bè cùng lớp ở tiểu khu đặc sản.

Lúc ngồi ở xe lửa về nhà, vẫn luôn có người nhìn Bối Dao.

Tiểu cô nương bộ dáng mười bốn mười lăm tuổi, thủy linh mỹ lệ, trong đám người cô bắt mắt nhất. Cô dưới sự xui khiến của Triệu Chi Lan thay đổi kiểu tóc, mỹ cảm của Triệu Chi Lan thời thượng vượt mức quy định, để thợ cắt tóc cắt cho Bối Dao tóc mái ngạch phát, nháy mắt lại ngây thơ vài phần.

Lông mi Bối Dao vừa dài vừa cong, như cánh bướm uyển chuyển nhẹ nhàng, cô chớp chớp mắt thì trong mắt thanh linh khiến người ta vui mừng cực kỳ.

Bối Dao không có thói quen thấy người ta chú ý như vậy, cô bất an mà sờ sờ đầu tóc mình: “Con thật sự biến hóa rất lớn sao? Như vậy có thể hay không kỳ quái.”

Triệu Chi Lan nhìn con gái ngoan của mình rõ ràng giống như tiểu tiên nữ mà lại tự hoài nghi mình, cười đến nghiêng ngả: “Trưởng thành rồi vẫn là ngốc như vậy.”

“Mẹ, mẹ nói Bùi Xuyên cùng Hoa Đình bọn họ còn nhận ra con được không?”

“Con thật đúng là tin bà ngoại con nói thay đổi thành người khác sao, nhiều lắm biến hóa lớn một chút, nhận ra được.”

Bối Dao khó tránh khỏi khẩn trương thấp thỏm.

Cô còn nhớ rõ lúc đó cô hỏi Bùi Xuyên giáo viên tiếng Anh đẹp hay không đẹp, lúc ấy Bùi Xuyên lạnh như băng nói khó coi. Bối Dao nhìn ra, hiện tại chính mình cũng là loại hình ngây thơ động lòng người, Bùi Xuyên có phải hay không chán ghét diện mạo như vậy a?

Anh tính tình vốn dĩ liền quái quái, chẳng lẽ thẩm mỹ cũng quái quái?

Xe lửa chạy một đường, trưa hôm đó liền đến thành phố C.

Mới đến cửa tiểu khu, từ tiểu khu lao tới một thiếu niên mập mạp, hắn chơi đùa vừa cười lớn vừa chạy về phía trước, món đồ chơi pháo ở phía sau hắn nổ đến vang lên bùm bùm.

Thiếu niên thịt thịt kia nhanh chóng đụng vào bọn họ, Triệu Chi Lan mới nhìn đến hóa ra đối diện là Trần Hổ.

Bà che chở tiểu Bối Quân không kịp né tránh, Bối Dao phản ứng lại rất nhanh, kéo lại mũ áo Trần Hổ.

Trần Hổ cùng Bối Dao cao gần bằng nhau, hắn vừa nhấc đầu liền thấy thiếu nữ xinh đẹp.

Trần Hổ ngây người mất một lúc lâu, không phản ứng lại tiểu tiên nữ là ai. Thẳng đến tiểu tiên nữ cười, từ trong túi lấy ra một túi trà to, cười khanh khách cho bọn hắn chào hỏi: “Trần Hổ, Lý Đạt, Vinh Vinh, đây là trà từ quê tớ mang lên làm quà cho mọi người, ăn rất ngon.”

Sau đó thiếu niên sửng sốt kéo dài từ Trần Hổ rồi tới mọi người.

Vẫn là Lý Đạt không thể tin tưởng mà ra tiếng: “Bối, Bối Dao?”

Bối Dao ngượng ngùng nói: “Là tớ, thay đổi thật sự rất lớn sao?”

Trần Hổ: “……” Ngọa tào má ơi! Này này này……

Quả thực là xoay ngược lại chuyện xưa, từ trước ở tiểu khu có hai cô nhóc, một người xinh đẹp đến giống minh tinh, một người thì đáng yêu. Sau này hai người trưởng thành, cô gái xinh đẹp lớn lên tư dung bình thường, cô gái đáng yêu đột nhiên qua một năm biến thành tiểu tiên nữ, nhìn đến một đám thiếu niên không thể tin tưởng mắt nhìn đăm đăm.

Trần Hổ lỗ tai đều đỏ, cổ họng hắn như có xích, không dám nhìn Bối Dao, ngược lại hướng Triệu Chi Lan xin lỗi: “Thật xin lỗi dì Triệu, con chạy ra không thấy được dì, có đụng vào dì không.”

Triệu Chi Lan nơi nào sẽ cùng đám thiếu niên này so đo, bà cười nói không có việc gì.

“Dao Dao, trước đem đồ đạc cất đi rồi lại cùng bạn bè chơi sau.”

“Vâng ạ.”

Chờ Bối Dao đi theo Triệu Chi Lan đi rồi, một đám thiếu niên tuổi không lớn hai mặt nhìn nhau.

Lý Đạt khụ khụ: “Trần Hổ, mặt cậu đỏ lên rồi.”

Trần Hổ nổi trận lôi đình: “Ngọa tào, cậu không biết xấu hổ nói tớ, mặt cậu cũng hồng hết lên rồi!”

Chẳng được bao lâu Bối Dao lại xuống tầng, trong tay cô xách một cái túi, kinh ngạc phát hiện các thiếu niên còn tại chỗ chơi không có đi.

Bọn họ động tác nhất trí nhìn về phía mình, Bối Dao có chút không được tự nhiên, cô lên tiếng nói: “Mọi người biết Bùi Xuyên ở chỗ nào không?”

Lời vừa nói ra, sắc mặt các thiếu niên đều trở nên cổ quái.

Bối Dao trong lòng trầm xuống, dự cảm có điềm xấu.

Rõ ràng mùa xuân đã tới, chính là bởi vì tuyết còn không có tan, mang theo mùa đông lạnh lẽo.

Trần Hổ nhăn hai mày rậm: “Cha cùng mẹ cậu ấy ly hôn, người ở tiểu khu đều đã biết.”

Thanh âm Lý Đạt thấp xuống bổ sung nói: “Chú Bùi lúc ăn tết làm nhiệm vụ bị thương, Bùi Xuyên ở bệnh viện trông chú ấy. Cậu ấy, cậu ấy về sau cùng sống với chú Bùi.”

Năm 2005 đầu mùa xuân, cha mẹ Bùi Xuyên rốt cuộc vẫn là ly hôn.

Bùi Hạo Bân bệnh nặng dạo một đường quỷ môn quan trở về, ở thời điểm mọi người hoan thiên hỉ địa ăn tết, thiếu niên này đầu tiên là đã trải qua chuyện cha mẹ ly hôn về sau đi theo cha, sau đó biết được tin tức khả năng vĩnh viễn không tỉnh lại của cha.

Gió xuân thổi qua làm bông tuyết lạnh băng hỗn loạn rơi xuống, Bùi Xuyên đóng lại cửa sổ, nhìn các đồng nghiệp của cha bước đi vội vàng mà rời đi, phòng bệnh còn mang theo hương hoa, hỗn tạp với mùi nước sát trùng bệnh viện, hội tụ thành làm người ta thấy khó thở.

Một nam nhân trung niên từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, hùng hùng hổ hổ: “Thời tiết chết tiệt này, đầu xuân còn lạnh như vậy.”

Hắn nhìn thấy Bùi Xuyên, cũng không chút nào để ý, từ đầu giường cầm một quả chuối lột ăn: “Đồng nghiệp của ba ngươi tốt xấu gì cũng là kẻ có tiền, như thế nào tặng đồ keo kiệt như vậy, có đưa bao lì xì không?”

Tròng mắt Bùi Xuyên đen nhánh lẳng lặng mà nhìn hắn, nam nhân rốt cuộc có chút không được tự nhiên, từ trêи chỗ ngồi ngồi dậy.

Trong chốc lát một người phụ nữ bưng hộp cơm đi vào, Bùi Xuân Lệ năm nay 35 tuổi, khuôn mặt lại tiều tụy như là người 45 tuổi. Bà vào cửa vội vàng nói: “Tiểu Xuyên đói bụng chưa, cô làm đồ ăn cho con, còn nấu canh gà nữa, mau tới đây ăn cơm.”

Bùi Xuyên đi qua, người phụ nữ đem hai hộp cơm mở ra, đều là làm cho Bùi Xuyên ăn. Thiếu niên trầm mặc một lát, cầm lấy chiếc đũa ăn cơm, tiếng nói anh khàn khàn: “Cảm ơn cô.”

“Ai, người một nhà đừng nói cảm ơn, cha con để đấy cô lo cho.”

Giờ phút này đã sang buổi chiều một chút, Bùi Xuyên cơm nước xong, lại chủ động đem hộp cơm rửa sạch.

Tuy rằng Bùi Xuân Lệ nói Bùi Hạo Bân nơi này có bà chăm sóc, nhưng là Bùi Xuyên ăn xong liền lấy nước ấm, đi qua lau tay với mặt cho cha.

Bùi Hạo Bân nằm ở trêи giường bệnh, sắc mặt tái nhợt.

Phòng bệnh an an tĩnh tĩnh, Bùi Xuyên nhìn khuôn mặt kiên nghị của Bùi Hạo Bân, nhẹ giọng nói: “Cha, người xem người vì xã hội trị an thiếu chút nữa không còn mạng. Người mà cha bảo hộ nhưng người ta lại sẽ vì cha làm cái gì đây?”

Bùi Hạo Bân đương nhiên không có cách nào trả lời anh.

Bùi Xuyên lạnh lùng cong cong môi: “Làm người tốt thật là…… Thực không đáng giá a.”

Vì lần đại nghĩa này, biến mình thành tàn phế, mẹ tái giá, cha biến thành người thực vật nguy hiểm. Bùi Xuyên đã lâu thật lâu không nhớ rõ một cảm giác ấm áp gia đình là cái gì rồi.

Cách một bức tường, Bùi Xuân Lệ cùng Lưu Đông đang cãi nhau.

Lưu Đông bất mãn cực kỳ: “Bà cô này, tôi cảnh cáo cô, loại ý tưởng này không thể có, lão tử tiền lương nuôi con của mình còn khó khăn, cô còn muốn đem tiểu tàn phế này nhận đến trong nhà, nhiều thêm một miệng ăn cơm tiêu dùng lớn hơn cô có biết không?”

Bùi Xuân Lệ bị chồng rống đến mức không dám lên tiếng, nhăn chặt mi: “Anh nhỏ giọng chút, đừng để Tiểu Xuyên nghe được.”

“Nghe được thì như thế nào! Tóm lại cô nghĩ cũng đừng có nghĩ.”

“Tình huống anh tôi hiện tại này…… Tiểu Xuyên còn chưa thành niên, dù sao cũng phải có người giúp đỡ chăm sóc đứa nhỏ này.”

“Được được được, cô vĩ đại, cô muốn chăm sóc thì cô chăm sóc, cùng lắm thì ly hôn! Nó trưởng thành có thể làm cái gì, cô còn trông cậy vào nó nhiều ghê gớm? Nó không nổi nữa thì mẹ nó biết đem người tiếp đi,còn muốn người cô này nhọc lòng?”

“Anh sao lại không lương tâm như vậy, anh tôi trước kia giúp đỡ anh bao nhiêu? Anh hiện tại có công việc này vẫn là anh ấy hỗ trợ giới thiệu, Tiểu Xuyên hiện tại một người, giúp anh chăm sóc đứa con mấy năm thì làm sao?”

“Làm sao à?” Lưu Đông rống thật sự lớn tiếng, “Không có tiền, nuôi không nổi phế nhân! Lại lải nha lải nhải liền ly hôn, cô nuôi tiểu tử kia đi.”

Bùi Xuân Lệ thân thể không tốt, cho nên vẫn luôn không đi làm, cũng bởi vậy ở nhà vẫn luôn kém hơn chồng một bậc. Trước kia Bùi Hạo Bân chính là sợ em gái sống không tốt, còn chủ động giới thiệu cho em rể một công việc tốt. Mặt ngoài xem người một nhà Bùi Xuân Lệ sống tốt hơn rất nhiều, chính là cứ như vậy, cũng làm người duy nhất trong nhà có thể kiếm tiền là Lưu Đông càng thêm ngang ngược, thế cho nên Bùi Xuân Lệ một chút quyền lên tiếng đều không có.

Hai người cãi cọ ầm ĩ rước lấy vô số người chú ý, Bùi Xuân Lệ da mặt rốt cuộc có chút mỏng, bà áy náy mà không hề cãi lại.

~~~

Bối Dao về nhà lập tức nói ra ý tưởng của cô rằng cô muốn đi thăm chú Bùi với Triệu Chi Lan. Triệu Chi Lan thở dài nói: “Cảnh sát Bùi là người tốt, một nhà bọn họ cũng thật không dễ dàng.”

Nói trắng ra là trước khi Bùi Hạo Bân cùng Tưởng Văn Quyên ly hôn chẳng để lộ ra chút tiếng gió nào, đột nhiên nói ly hôn liền ly hôn, khiến hàng xóm vô cùng kinh ngạc.

Triệu Chi Lan nhìn nhìn sắc trời, khuyên bảo con gái: “Hôm nay không đi được rồi, đến bệnh viện nhân dân phải ngồi xe buýt hai tiếng, sau 10 giờ tối là không còn xe. Ngày mai con còn phải đi học, chờ con tan học rồi chúng ta cùng đến thăm. Ngày mai mẹ chuẩn bị chút quà, giữa trưa sẽ đến đón con.”

Tuy trong lòng Bối Dao lo lắng nhưng cũng hiểu hiện tại thực sự không tiện đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.