Sức Nóng Của Một Ác Ma

Sức nóng của một ác ma - Chương 173




“……”

Cô nàng lại gõ cửa phòng Bùi Xuyên sau đó lập tức cởi nốt quần áo của Bối Dao. Lúc hai người còn đang giằng co thì cửa mở.

Cao Quỳnh lập tức giật mình, sau đó chạy như thỏ.

Cửa mở, bên trong lộ ra một cái mặt nạ thiên thần gẫy cánh. Bối Dao hít một hơi thuốc mê nhỏ, đứng không vững nên nhào vào ngực hắn.

Hắn ngồi ở trên xe lăn, giật mình vội đỡ lấy bả vai trần trụi của cô.

Ban đêm biển rộng gào thét, trong không khí mang theo một chút oi bức sau cơn mưa. Chân Bối Dao mềm nhũn, cảm thấy thật là mất mặt. Thật muốn đem Cao Quỳnh ra đánh cho một trận. Đầu óc cô ta ngập nước hả! Bùi Xuyên sao có thể……

Người đàn ông trầm mặc, nhẹ nhàng thở dài một tiếng buông tay ra sau đó lại ôm chặt lấy thiếu nữ nửa người trần trụi. Dưới mặt nạ, hắn nhắm mắt lại.

Bối Dao: “……?”

Gió biển gào thét thổi, đêm nay cũng không được coi là thời tiết tốt.

Cao Quỳnh dò đầu ra, trên biển không trăng, xa xa tựa hồ có thể nghe thấy sóng biển đập ầm ầm vào thân thuyền. Cô ta nhìn bóng dáng mờ nhạt của đôi nam nữ cách đó không xa.

Dưới ánh đèn, hắn gỡ mặt nạ xuống, nâng cằm thiếu nữ trong lòng, hơi hơi cúi đầu. Cao Quỳnh thấy thực đau lòng, dậm chân một cái chạy mất. Cô nàng nghĩ, lúc này Vu Thượng Huyền nhất định là thiếu mình một ân tình cực lớn.

Bối Dao ngửi được mùi gió biển tanh, cùng với cảm giác mát lạnh trong ngực hắn. Môi hắn lạnh như băng, giống như hương vị của ngọn hải đăng phía xa xa trên biển.

Cô không kịp nhắm mắt nên thấy được hết bộ dáng hắn. Hắn xác thật không còn là Bùi Xuyên tràn trề khí chất thiếu niên nữa, giữa lông mày hắn là cô độc đọng lại theo năm tháng. Đối với Bối Dao mà nói, đi vào thế giới này là một hồi biến cố trên lớp học, nhưng với Bùi Xuyên mà nói thì đã sắp 5 năm từ ngày cô qua đời, hơn một ngàn ngày đêm hắn phải thống khổ.

Lúc bắt đầu cô vô thức kéo lấy vạt áo hắn. Nụ hôn của hắn rất nhẹ nhưng Bối Dao lo lắng “vãng sinh” trong người hắn sẽ gây ra đau đớn như thế nào.

Dần dần, cô đã hiểu. Trên trán hắn thấm ra mồ hôi lạnh, dù đây là mùa hè tháng 6, thời tiết cũng không lạnh nhưng da thịt hắn lạnh toát. Nhiệt độ cơ thể Bùi Xuyên luôn nóng bỏng, đây là lần ngoại lệ duy nhất.

Bối Dao rời khỏi môi hắn, cô không có sức mà dựa vào đầu vai hắn, nhẹ giọng nói: “Đưa em về đi, em biết anh đau lắm.”

Hắn nhấp môi, ngón tay xoa mặt cô, chỉ nhàn nhạt cười, nói “Lúc trước em hỏi anh có phải rất thích em không?” Hắn nói, “Anh rất, rất thích em.”

Lúc hắn nói lời này thì bàn tay đã giúp cô lôi kép vạt áo trước ngực lên vai. Bối Dao sợ hắn đau, nhưng lúc nghe lời tỏ tình này thì trong lòng cô vẫn vui mừng, nỗ lực ngẩng đầu nhỏ mà hôn lên cằm hắn.

Hắn sờ sờ tóc cô.

Bối Dao nghĩ thầm, như vậy là được. Cho dù cô đang ở đâu thì Bùi Xuyên cũng hiếm khi chủ động chạm vào cô, nụ hôn hôm nay coi như ngoại lệ.

Hắn trầm mặc một lát, khống chế xe lăn lùi về sau, đóng cửa lại.

Trong phòng không còn tiếng sóng biển, Bối Dao cũng không phản ứng lại, chỉ khó hiểu mà nhìn hắn.

Satan lại cởi quần áo của cô, vòng eo thiếu nữ tinh tế, ở trong căn phòng ấm áp khiến da thịt cô càng thêm bóng nhuận.

Ngón tay hắn lướt qua từng tấc, giống như quốc vương đang đi tuần tra lãnh thổ của mình: Vòng eo lả lướt, cái rốn đáng yêu.

Mặt Bối Dao đỏ bừng, cô cố hết sức mà giơ tay nắm lấy tay áo hắn.

Satan nhấp nhấp môi, nói: “Em có thể nói không.”

Cô há miệng thở dốc, lại thấy sắc môi hắn tái nhợt.

Lúc trước cô luôn cho rằng thời gian đã lâu rồi, Satan sẽ không còn thích cô như Bùi Xuyên nữa. Hắn cả ngày họp hành, phần lớn thời gian đều không ở bên cô. Lúc hắn nhìn cô thì trong mắt như đang xem gió, nước, sông núi, trời xanh, phảng phất thiếu rất nhiều tình yêu, tựa hồ chẳng sợ có một ngày cô rời đi, hắn vẫn có thể không chút gợn sóng mà sống tiếp.

Hiện tại cô mới biết hắn thích mình cỡ nào. Ngón tay hắn di chuyển từng tấc, cả người đau đến mồ hôi túa ra, đồng tử hơi co rút, nhưng ánh mắt vẫn là ôn nhu và yêu thích không được.

Khi hắn còn là thiếu niên đã không chạm vào cô. Hắn nâng niu trân quý, coi cô như một thứ châu báu quý giá. Hắn hy vọng cô có một tương lai tốt hơn, được sống ở nơi tốt hơn, chứ không phải đối mặt với những lam lũ đau thương trong lòng hắn.

Vì thế khi Bối Dao bị Cao Quỳnh đưa đến đây thì cô nghĩ Satan khẳng định sẽ không tiếp nhận bởi vì hắn thực là phong độ! Nhưng hắn không phải thế.

Đối với Satan mà nói thì mọi tự ti đã nhạt nhòa theo thời gian, hắn vẫn hai bàn tay trắng và giờ đã không màng hơn thua.

Bối Dao tuy cảm thấy bị hắn sờ như thế thực thẹn, nhưng vẫn buông lỏng bàn tay nắm tay áo hắn, dứt khoát vùi đầu vào ngực hắn.

Thôi, Satan vui vẻ là được. Hắn còn không sợ đau thì cô xấu hổ cái gì.

Giọng hắn trầm thấp vang lên: “Em có về nhà nữa không?”

“Không trở về.” Cô rúc trong ngực hắn, giọng nói rầu rĩ, “Không thể quay về. Bên cạnh anh chính là nhà của em.”

Hắn không nói gì nữa, chỉ có từng nụ hôn rơi xuống.

Nửa đêm gió biển thổi kịch liệt nhất, lúc Vu Thượng Huyền đượt vớt lên thì đã như cá chết nằm thẳng cẳng trên boong tàu, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.

Cao Quỳnh ngồi xổm bên người hắn, thương tiếc mà đá đá hắn: “Chậc chậc, thật là thảm, thật là thảm mà.”

Vu Thượng Huyền mở to mắt, gian nan nói: “Cao tiểu thư hạ chân lưu tình, đừng đá chết người.”

Cao Quỳnh cũng tức, cô ta trợn tròn mắt: “Vì cứu cái đồ vong ân bội nghĩa nhà anh mà tôi đã hy sinh lớn thế nào.”

Cô còn đang nói chuyện thì vài người bên cạnh đã mang Vu Thượng Huyền đi.

Cao Quỳnh nói: “Các người đem anh ta đi đâu?”

Đại hán trả lời: “Satan mệnh lệnh để tiên sinh tĩnh dưỡng.”

Cao Quỳnh nhíu nhíu mày, không cam lòng nói: “Vậy cũng đừng giết chết hắn.”

“Chúng ta biết rồi Cao tiểu thư.”

Cao Quỳnh trước sau không nghĩ ra chuyện này, Satan rốt cuộc suy nghĩ cái chứ? Sau một lúc lâu cô ta mới hô to mẹ nó một tiếng!

Satan còn đang cùng tiểu yêu tinh này nọ, thế mà Vu Thượng Huyền đã bị vớt lên vậy tức là Satan đã sớm tính toán thời gian để tha cho Thượng Huyền. Mà như thế chẳng phải cô ta đã làm việc kia mà không có ý nghĩa gì à?

Cao Quỳnh cạn lời nhìn trời đêm. A, mưa gió trên biển thực lớn.

Ngày hôm sau trời vẫn chưa trong, sắp đến bình minh mà bão táp vẫn vần vũ, trên du thuyền vẫn còn thắp đèn, không trung u ám.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của thiếu nữ trong ngực mình. Cô có loại kiều nộn non nớt của thiếu nữ, lại bất mãn vì bị hắn quấy rầy nên theo bản năng rời khỏi hắn.

Bùi Xuyên kéo cô lại, cuối cùng cô cũng mở mắt.

“Làm sao vậy, có chuyện gì sao?” Giọng thiếu nữ mềm mại, có chút nũng nịu.

Hắn rũ mắt nhìn cô, khẽ ừ một tiếng.

Cơn buồn ngủ của cô lập tức giảm hơn nửa: “Có chuyện gì?”

“Anh cần nói với em vài lời.” Bùi Xuyên nói, giọng trầm thấp, “Dao Dao, thế giới này không giống thế giới kia của em. Thế giới này đã không còn trật tự, pháp luật cũng bị phá hủy. Anh thực xin lỗi vì để em phải gặp hoàn cảnh này.”

“Ở chỗ này muốn sống tốt thì em phải cường đại. Vãng sinh chính là vũ khí tốt nhất. Lúc anh cấy vãng sinh vào người Vu Thượng Huyền, Cao Quỳnh, cùng những cán bộ cao cấp khác thì đều giữ lại chip khống chế.” Hắn chỉ chỉ lên trán cô, “Hiện tại nó ở chỗ này.”

Bối Dao sờ sờ trán mình, thấy không đau không ngứa: “Anh bỏ vào bằng cách nào?”

Hắn chỉ cười cười, ôn hòa nói: “Về sau có cơ hội anh sẽ giải thích với em, nhưng em phải nghe điều vô cùng quan trọng sau đây: Không có người nào vô cớ mà trung thành. Tính cách Cao Quỳnh tục tằng nhưng khi làm việc lại tinh tế. Những việc khác cô ấy rất tùy tiện, nhưng tâm tính kiên định, đã nhìn nhận ai thì sẽ không phản bội. Vu Thượng Huyền tâm tư phức tạp, hắn đủ thông minh, thích ngấm ngầm giở trò, thích lộng quyền, không thể hoàn toàn tín nhiệm. Một khi có dấu hiệu phản bội thì lập tức phải ra lệnh cho hắn tự sát.”

Cô bị lời nói hung ác nhưng bình tĩnh của Bùi Xuyên dọa sợ, trợn tròn đôi mắt hạnh lúng liếng, hoài nghi mình vừa nghe lầm: “Giết?”

Bùi Xuyên: “Ừ, không cần do dự.”

“Nhưng.” Bối Dao nói, “Anh nói với em những chuyện này để làm gì? Anh là ông chủ của bọn họ, anh nói lời này khiến em bất an lắm.”

Hắn dừng một chút: “Anh có một cách giải quyết vãng sinh trong người, hiện tại cấy vãng sinh mới sẽ giúp cắn nuốt vãng sinh sơ cấp.” Hắn nhìn vào mắt cô, ngữ điệu rất chậm, nói ra từng chữ, “Nhưng hậu quả không thể đoán trước. Có khả năng anh sẽ bị liệt, khả năng bị điếc hoặc mù, cũng có thể sẽ chết, hoặc không bao giờ tỉnh lại.”

Cô nghe xong thì lập tức lắc đầu: “Không thể.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.