Bùi Xuyên giương mắt: “Anh nghĩ nhiều quá đó, không phải chuyện to tát gì.”
Không phải chuyện to tát ư? Thế sao lại đau đến ngất đi? Vu Thượng Huyền muốn nói lại thôi, Bùi Xuyên thì lạnh lùng nói: “Bác sĩ ở lại còn anh đi ra ngoài đi. Phong tỏa tin tức lại.”
Đây là mệnh lệnh, Vu Thượng Huyền rũ mắt đáp: “Vâng.”
Gió đêm thổi khiến phẫn nộ trong lòng cũng tiêu tan bớt, thay vào đó là sự tỉnh táo. Vu Thượng Huyền vừa ra cửa đã gặp Cao Quỳnh, tâm tình cô ta không tồi, nói: “Hàng giả đã sớm tắt đèn đi ngủ, khẳng định là cô ta bị ăn bế môn canh rồi.”
Vu Thượng Huyền híp híp mắt: “Hai ngày nay cô ở chung với vị tiểu thư kia cảm thấy cô ta thế nào?”
Cao Quỳnh vốn dĩ muốn mắng một đống, nhưng Bối Dao thật sự không phải một người khiến người ta chán ghét, Cao Quỳnh bẹp bẹp miệng nói: “Cũng bình thường.”
“Cô có cảm thấy cô ta có mục đích, sẽ hại Satan không?”
Cao Quỳnh kinh hỉ nói: “Anh cũng cảm thấy cô ta có vấn đề đúng không? Cô ta khẳng định có mưu đồ gây rối!”
Vu Thượng Huyền nhìn biểu tình của Cao Quỳnh và cảm thấy đúng là ông nói gà bà nói vịt vì thế chỉ cười không nói gì.
“Năm Bối Dao tiểu thư chết, cô có nhớ rõ Satan đã làm cái gì không?”
“Hình như anh ta để vãng sinh chất lượng thấp chảy ra ngoài, làm hỗn loạn phát sinh. Còn anh ta tự nhốt mình trong phòng, tất cả mọi người đều cho rằng anh ta không chịu nổi cái chết của Bối Dao, nhưng Satan rất mạnh! Không đến mấy ngày anh ta đã giống như không có việc gì mà trở lại, còn dẫn dắt chúng ta phát triển ngày càng cường đại hơn. Mà anh hỏi cái này làm gì?”
Vu Thượng Huyền như suy tư cái gì đáp: “Không có gì.”
“Cổ cổ quái quái, tôi muốn đi gặp Satan.”
Vu Thượng Huyền ngăn cô ta lại: “Satan đang nghỉ ngơi.”
“Sớm như vậy sao?”
Cao Quỳnh nghĩ nghĩ, nghỉ ngơi cũng tốt, so với việc ngắm sao với đồ giả kia thì tốt hơn nhiều. Cô ta nghĩ thông suốt thì cũng về phòng mình.
Vu Thượng Huyền dừng chân một chút, có vài phỏng đoán thình lình nảy ra.
*
Ngày hôm sau lúc Bùi Xuyên rời giường thì sắc mặt rõ ràng tốt hơn nhiều. A Tả đẩy xe cho hắn thì thật thà hỏi: “Satan thân thể thế nào rồi?”
Bùi Xuyên nói: “Không có việc gì.”
Ở nhà ăn lầu hai, nắng sớm mờ mờ. Bùi Xuyên nhíu nhíu mày hỏi: “Cô ấy đâu?”
Cao Quỳnh nhìn chung quanh một vòng, cũng không thấy Bối Dao. Thấy Bùi Xuyên nhìn qua, cô ta lắc đầu: “Tôi cũng không biết, hôm qua tôi đi với cô ta vòng quanh rồi cô ta về ngủ rất sớm mà.”
Ngoại trừ hôm rời đảo, Bối Dao chưa bao giờ đến trễ. Cô là người hiểu lễ, sẽ không khiến người khác khó chịu.
Cao Quỳnh nói: “Anh ăn cơm trước đi, tôi đi gọi cô ta.”
Vu Thượng Huyền thấy Bùi Xuyên rũ mắt không nói chuyện thì cười tủm tỉm mở miệng: “Vị tiểu thư kia mới mười chín tuổi, chúng ta đều lớn hơn cô ấy nhiều, anh cũng chưa từng nuôi trẻ nhỏ đúng không? Có lẽ cô ấy cô đơn, cáu kỉnh. Ngày hôm qua anh làm việc cả ngày không gặp nên cô ấy không vui.”
Hắn có điều ám chỉ khiến Cao Quỳnh bất mãn. Tiểu yêu tinh kia còn dám cáu kỉnh, bày sắc mặt với Satan. Cho cô ta hỏa tiễn là cô ta muốn bay lên trời chắc?
Bùi Xuyên nói: “Mọi người ăn cơm đi, tôi đi xem thế nào.”
A Tả vội vàng muốn đến đẩy xe nhưng hắn đã giơ tay cự tuyệt. Bùi Xuyên tự mình đi tới trước cửa phòng Bối Dao.
Hắn gõ gõ cửa, ôn nhu nói: “Bối Dao, xin lỗi không để ý đến tâm tình của em. Thế giới này đối với em thực xa lạ, là anh không tốt khi để em một mình.”
Trong phòng rất yên lặng, Bùi Xuyên nhớ tới lời Vu Thượng Huyền nói, chẳng lẽ cô ấy cáu kỉnh sao? Hắn thấp giọng thở dài một tiếng: “Hôm nay để anh chơi với em nhé? Để thuyền dừng lại, chúng ta thả câu được không?”
Hắn là người trầm tĩnh, không thú vị, cũng không biết dỗ cô gái nhỏ thế nào, cũng không biết làm sao để cô vui.
Hắn nói: “Nếu em thích cái gì thì có thể nói với anh.”
Hắn ngồi trước cửa phòng cô, gió biển sáng sớm nhu hòa, trong phòng cô có tiếng chuông gió rung động, Bùi Xuyên ngồi hồi lâu mới duỗi tay ra đẩy cửa.
Phòng trống không, chuông gió kia cô đơn kêu lên, trên giường của cô rất chỉnh tề, hai con cá nhỏ tung tăng bơi lội trong bể cá. Mọi thứ đều sạch sẽ lại sinh động, chỉ có Bối Dao là không ở trong phòng. Cô không phải bị người bắt cóc.
Hắn nhắm mắt, tình nguyện tin tưởng lời của Vu Thượng Huyền rằng cô chỉ đang cáu kỉnh.
Có đôi khi hắn không biết nên oán trách cái gì? Sống 27 năm, hắn mới hiểu được một đạo lý, dù cho cổ tay hắn có thể điều khiển mọi thứ nhưng không thể chống lại vận mệnh. Nó có thể khiến cô tiến vào cuộc sống của hắn thì cũng có thể làm cô lặng yên không một tiếng động mà rời đi. Hắn thực buồn cười, cũng đáng buồn. Bùi Xuyên đè đè chỗ ngực, giống như rất khổ sở, nhưng lại không khổ sở như hắn nghĩ.
Bùi Xuyên không ở nhà ăn thì mọi người đương nhiên không dám ăn cơm. Cả buổi sáng sớm Bùi Xuyên đều không trở về. Đang lúc mọi người đều dùng ánh mắt ái muội nhìn nhau, sắc mặt Cao Quỳnh khó coi đến cực điểm thì Bùi xuyên lại một mình quay lại.
Hắn đặc biệt bình tĩnh nói: “Ăn cơm đi.”
Cao Quỳnh kinh ngạc nhìn hắn, trên cổ không có dấu môi, trên quần áo cũng không chút cẩu thả. Cô nhìn không ra tình huống hiện tại, lại nhìn về phía Vu Thượng Huyền. Vu Thượng Huyền cũng khó hiểu mà nhíu nhíu mày, hỏi: “Vị tiểu thư kia không tới dùng cơm sao?”
Bùi Xuyên bình tĩnh nói: “Cô ấy không tới.”
Biển rộng màu xanh thẳm, màn trời tái nhợt. Bùi Xuyên nói tiếp: “Cô ấy về nhà rồi, khóa kỹ căn phòng kia lại.”
Mọi người đều không rõ đang xảy ra chuyện gì, cái gì mà “Về nhà”, trong mắt Vu Thượng Huyền có chút kinh ngạc.
Mọi người ăn một bữa cơm này mà nơm nớp lo sợ, sợ Bùi Xuyên đột nhiên tức giận. Nhưng hắn trước sau không sao cả, chỉ bình tĩnh ăn cơm, lau khô ngón tay rồi để A Tả đẩy hắn đi thư phòng.
Chờ hắn đi xa, Cao Quỳnh phỏng đoán: “Satan sẽ không đem hàng giả ném vào trong biển cho cá ăn rồi chứ?”
Vu Thượng Huyền nhướng mày: “Cô không vui hả?”
“Không…… Cũng không phải, tôi chỉ cảm thấy anh ta cũng quá hỉ nộ vô thường. Anh ta không thích hàng giả đến thế đúng không?”
Vu Thượng Huyền cười cười: “Ai biết được.”
Cao Quỳnh lẩm bẩm nói: “Khẳng định không thích, bằng không một khi không thấy thì anh ta sao có thể bình tĩnh như không có việc gì thế chứ?” Hàng giả mất tích, ngay cả Cao Quỳnh cũng cảm thấy không quá thoải mái. Hàng giả tuy khiến người ta ghét, nhưng đôi khi cũng rất đẹp mắt đúng không? Cao Quỳnh thường xuyên đe dọa cấy vãng sinh cho cô nhưng cũng đâu có làm gì đâu?
Một người đang yên đang lành sao lại biến mất, Cao Quỳnh sờ sờ cái mũi, không biết nói cái gì cho phải. Cô thò đầu thò cổ tìm kiếm nhưng vẫn không thấy bóng dáng hàng giả kia đâu.
*
Hành trình trên biển chỉ còn 2 ngày, Bối Dao mở to mắt. Ánh sáng bốn phía có chút tối, cô ngửi được mùi tấm ván gỗ bị ướt. Cổ tay cô bị trói trên cọc gỗ, lúc này một người đàn ông đi vào.
“Vu Thượng Huyền?”
“Cô vẫn tốt chứ?”
Bối Dao nhíu nhíu mày: “Anh giả Bùi Xuyên dụ tôi đi ra là muốn làm gì?”
Cô nhận được điện thoại nội tuyến của Bùi Xuyên nói cô đi qua, kết quả lại bị đánh thuốc mê, sau đó bị giấu trong tầng thấp nhất của khoang thuyền, nơi dùng để chất hàng hóa. Trong lúc nhất thời Bối Dao nhịn không được nghĩ rất nhiều, ví dụ như việc mưu hại Bùi Xuyên linh tinh.
Vu Thượng Huyền giơ tay lên: “Đừng nghĩ phức tạp như vậy, tôi không có ý xấu. Tôi chỉ là quá mức tò mò, nhưng lại sợ Satan có một ngày sẽ tự đùa chết chính mình nên mới lớn gan mời cô xuống đây sống một thời gian.
Bối Dao nghe được từ mấu chốt: “Cái gì gọi là Satan sẽ chết?”
“Cô biết vãng sinh là gì không?”
Cái này Bối Dao nghe được lần đầu tiên từ miệng Cao Quỳnh, nhưng tất cả mọi người đều giữ kín như bưng. không nói gì với cô.
Vu Thượng Huyền từ từ kể ra: “Vãng sinh là một loại chíp có thể khống chế tư duy cùng cảm xúc của con người. Nếu cấy nó vào não thì có thể hoàn toàn khống chế tư tưởng một người, không lấy ra thì người đó không thể làm trái lệnh.”
Bối Dao nhìn hắn, biểu tình có chút ngưng trọng.
Vu Thượng Huyền nói: “Cô đoán không sai, tôi và Cao Quỳnh đều bị cấy vãng sinh, nhưng vãng sinh trong cơ thể chúng tôi đã được phát triển tốt, không gây ra thương tổn gì cho bản thân chúng tôi. Nhưng phiên bản vãng sinh ban đầu mà Satan mặc kệ để nó chảy ra ngoài lại được bọn phú hào tranh nhau mua, cấy vào đã giết chết rất nhiều người.”