*
Năm Bùi Xuyên học lớp 8 thì Bối Dao cũng lên lớp 7. Những năm này học sinh cấp hai chỉ chú trọng học chỗ nào cho tiện, nên đa số đều không cố thi vào các trường trong thành phố. Vì thế Bùi Xuyên và Bối Dao lại học cùng trường, chẳng qua hắn hơn cô một lớp mà thôi.
Quả cầu xếp hình bị Bùi Xuyên tùy tiện ném đi, ngón tay linh hoạt của hắn có thể tạo ra những hình dạng khác nhau.
Đôi lúc Tôn Viễn sẽ chủ động nói chuyện với Bùi Xuyên, tuy tính hắn lãnh đạm nhưng Tôn Viễn lại là kẻ thích lảm nhảm, không mấy để ý đến sự lạnh lùng của hắn. Dần dà, thỉnh thoảng Bùi Xuyên cũng đáp lại hắn vài câu.
Nam sinh lớp 8 vừa lúc đến thời kỳ vỡ giọng, cũng bắt đầu nhiệt tình thảo luận các vấn đề tám nhảm khác.
“Nghe tin gì chưa? Tử Văn và Tào Phương Phương của lớp số 3 đang yêu nhau đó.”
“Thật hay giả vậy? Bọn họ cũng lớn mật thật.”
“Còn không phải sao? Tôi nghe nói có người trông thấy bọn họ hôn nhau ở sân thể dục lúc tan học.”
Tôn Viễn nghe vậy thì không ngừng cười đen tối, tiếng cười thô bỉ khó nghe, hắn nói sau giờ ra tan học sẽ ra nhìn thử.
Tôn Viễn quay đầu nhìn bạn ngồi cùng bàn của mình, lúc những học sinh khác đang nhiệt tình bàn luận những vẫn đề liên quan đến tình đầu chớm nở thì Bùi Xuyên lại như một lão tăng ngồi thiền, chăm chú nghiên cứu kiến thức lớp 9.
Hắn vừa lạnh lùng vừa vô cảm.
Có đôi lúc Tôn Viễn hơi nghi hoặc, sao lòng hiếu kỳ của một người có thể thấp đến mức này chứ?
Hắn đâu biết rằng tối hôm đó, Bùi Xuyên nằm mơ. Trong mơ chính là sân thể dục của trường họ, màn trời tối đen, gió thổi rào rạt, xung quanh không có ai, chân hắn cũng bình thường. Hắn có thể đứng, lại nhìn quanh, trong mơ chỉ có hắn cô gái ở dưới thân.
Má cô đỏ hồng, đôi mắt hạnh đang cười như có như không, cũng chẳng ngây thơ như trước. Cô gái nhỏ nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve cằm hắn, nghiêng đầu nhìn hắn.
Yết hầu của hắn giật giật, không kìm lòng được mà ép lên.
Say sưa, dường như thế nào cũng không đủ.
Cái gì mà cấm dục, không hứng thú, lãnh đạm lạnh nhạt, đều chẳng liên quan gì đến hắn. Hắn nằm đè lên người cô, gắt gao bắt lấy đôi tay nhỏ kia, không khống chế được mà điên cuồng thể hiện khát vọng của mình.
Tiếng chuông báo thức của trường học vang lên đánh thức hắn. Từ trên chiếc giường hẹp, hắn ngồi dậy, nhìn cái quần ướt một mảng thì yên lặng nằm xuống.
Bùi Xuyên cười khổ một tiếng.
Ánh mặt trời bên ngoài không sáng lắm, ký túc xá của trường cũng không cách âm, lục tục có người xuống giường, va chạm lạch cạch. Thanh âm hỗn loạn xung quanh vẫn không thể so với lòng dạ rối bời của hắn. Giấc mộng này rách nát như những gì hắn tự lừa mình dối người từ trước đến giờ, rằng hắn rất thích cô.
Tình đầu ngây ngô của hắn chính là cô, Làm gì có “hận”, cái loại tâm loạn không thể khống chế lúc niên thiếu này chính là bằng chứng để người ta nhận rõ tình cảm của mình.
Bùi Xuyên nằm bất động, hắn như người sắp chết, há to miệng thở phì phò. Các bạn học trọ ở trường đều phải ra ngoài chạy bộ, riêng hắn không cần, vì thế hắn có nhiều hơn người khác mười phút.
Hắn lại nghĩ đến Bối Dao ở trong mơ. Đó là cô mà cũng không phải là cô. Cô gái chủ động lại mê người kia có lẽ chính là khát vọng của hắn với cô. Hắn ảo tưởng về một cô gái thích chính mình, giống như nam nữ thích nhau, yêu đương bình thường. Hắn không cần sự đồng tình, mà cần loại yêu mến xuất phát từ hormone
Thật buồn cười, cô cho rằng hắn ghét cô, nhưng ở trong mơ thì chỉ cần cô ngoắc ngón tay thì hắn sẽ không kìm được lòng mà nhào đến.
Bùi Xuyên không hề “hận” cô, hắn chỉ căm ghét chính bản thân mình.
*
Năm Bùi Xuyên học lớp 8, nhờ có đứa bạn thích tám nhảm bên cạnh mà hắn biết đến Thượng Mộng Nhàn.
Trên con đường trưởng thành ấy, có đôi khi sẽ gặp những thứ mông lung khiến mình tò mò theo bản năng. Cô gái đẹp sẽ trở thành đối tượng để đám nam sinh trong lớp lặng lẽ thảo luận, giống như khi bọn họ nhàm chán sẽ so lớn nhỏ với nhau vậy.
Tôn Viễn nói: “Cậu có biết Thượng Mộng Nhàn của lớp 9 không? Mình nghe nói cô ta vô cùng cởi mở, có lúc còn yêu đương với đám người lớn. Cô ta thật lớn mật, nhưng cũng rất xinh đẹp, lại còn biết trang điểm. Lúc cô ta trang điểm lên thì rất xinh, không giống Trần Liên An của lớp chúng ta, trang điểm thành quỷ gì không biết.”
Bùi Xuyên luôn chẳng quan tâm đến mặt mũi của người khác, bởi vậy lúc nghe mấy câu này hắn chẳng có phản ứng gì. Tận cho đến khi Thượng Mộng Nhàn tới tìm hắn, có đôi lúc cô ta sẽ mặc váy ngắn chạy chậm cùng hắn về ký túc xá. Hoặc đôi lúc cô ta sẽ cố ý nói vài lời khen ngợi hắn, ví dụ như thành tích tốt, lớn lên dễ nhìn gì đó.
Thiếu nữ chưa lớn này rất thông minh, cô ta cũng hiểu rõ đàn ông. Vì qua lại với nhiều người nên cô ta biết đàn ông đều có tự tôn cùng lòng hư vinh, trong lòng thích nghe những lời khen ngợi và sùng bái.
Nhưng mà chiêu này với Bùi Xuyên không có tác dụng, hắn lạnh lùng nhìn cô ta, giống như đang nhìn một tên hề. Thứ gọi là lòng hư vinh, đã chết từ khi hắn còn rất nhỏ, chẳng còn chút gì.
Thái độ của Thượng Mộng Nhàn vô cùng mờ ám, giống như chắc chắn con trai tuổi này đều dễ dàng bị trêu chọc và dụ dỗ, có đôi khi cô ta sẽ đưa socola, có đôi khi là những cuốn thơ tình yêu.
Ban đầu Bùi Xuyên còn từ chối, có điều chân là của cô ta, cô ta muốn đi đâu là việc không ai quản được.
Thượng Mộng Nhàn hơi tức giận, lại cảm thấy mất mặt.
Bạn cô ta hỏi: “Cậu vẫn chưa cua được tên nam sinh ngồi xe lăn đó hả? Đã bao lâu rồi, không phải cậu nói một khi cậu đã ra tay biểu lộ ý tứ thì hắn sẽ nhanh chóng quỳ dưới chân cậu sao?”
Thượng Mộng Dao cắn răng nói: “Chắc là do hắn xấu hổ.”
Nhưng mà cô ta đã hạ quyết tâm, nhất định phải nhanh chóng “thu phục” người này.
Thời niên thiếu, Thượng Mộng Nhàn đem tàn khuyết của người khác ra làm thành một trò chơi thú vị mới lạ, lại tàn nhẫn mà không hề hay biết.
Chạng vạng ngày hôm nay, Thượng Mộng Nhàn đi theo Bùi Xuyên cùng về ký túc xá. Cô ta cố tình ngậm một cây kẹo mút, sau đó cản đường Bùi Xuyên. Cô ta trang điểm, nhưng con gái tuổi này làm gì đã có nhiều tiền, vì thế đồ trang điểm lộ ra sự kém chất lượng.
Thiếu niên ngồi ở xe lăn, lạnh lùng nhìn xem cô ta định diễn xiếc gì.
Thượng Mộng Nhàn lấy cây kẹo mút ra, nhanh chóng chạm lên đôi môi nhợt nhạt của thiếu niên: “Có ngọt hay không”
Không cần biết cô ta học được chiêu trò tán tỉnh này ở đâu, bàn tay Bùi Xuyên nắm chặt lấy xe lăn, ánh mắt chợt thay đổi. Dạ dày hắn cuộn trào lên, sau đó hắn đột ngột vươn tay bóp chặt cằm Thượng Mộng Nhàn.
Bàn tay cứng cáp nóng rực của hắn giống như một chiếc kìm sắt, khiến Thượng Mộng Nhàn đau đến mức kêu lên sợ hãi. Lúc này cô ta mới nhận ra ánh mắt của hắn thật lạnh, lạnh giống như băng tuyết, không chút cảm tình. Hắn làm gì có bộ dạng đỏ mặt rung động như cô ta nghĩ, trong mắt hắn chỉ có lửa giận, giống như muốn cứ thế mà bóp chết cô ta vậy.
Cuối cùng Thượng Mộng Nhàn cũng biết sợ, kẹo rơi xuống đất, hai tay liều mạng gỡ tay hắn ra. Bạn của cô thấy tình hình không ổn liền chạy đến giúp.
Lúc thấy trên mặt Thượng Mộng Nhàn hiện lên dấu ngón tay, giờ đã ứ xanh thì hai người chỉ dám mắng Bùi Xuyên vài câu ở phía xa, sau đó hoảng sợ bỏ chạy.
Bùi Xuyên trở về ký túc xá, lau sạch mặt mình vài lần. Hắn nhìn bản thân trong gương, lúc này mới chậm rãi lộ ra biểu tình trào phúng và chán ghét.
Nhưng mà chuyện này chưa dừng ở đây. Đối với Thượng Mộng Nhàn, cô ta vốn quen được các nam sinh chiều chuộng, theo đuổi, cảnh tượng hôm đó quả thực như vả cô một cái trước mặt bạn tốt vậy.
Vì vậy ngày hôm sau tin Bùi Xuyên không biết sống chết, không biết xấu hổ theo đuổi Thượng Mộng Nhàn lập tức lan được truyền ra khắp trường. Dù cho hắn đi đâu cũng sẽ nghe thấy tiếng bàn tán và tiếng cười nhạo khe khẽ.
Tôn Viễn nhìn Bùi Xuyên bằng ánh mắt phức tạp, không nói gì.
Sau đó, Bùi Xuyên bắt đầu bị đám người theo đuổi Thượng Mộng Nhàn trả thù. Thượng Mộng Nhàn vừa nói Bùi Xuyên quấn lấy mình khiến mình ghê tởm thì lập tức khiến đám con trai dễ xúc động nổi máu anh hùng. Vì muốn chứng minh sự chung thủy của mình, bọn họ liền lén lút đánh Bùi Xuyên một trận. Bùi Xuyên cuộn mình trên mặt đất, bảo vệ đầu mình, không rên một tiếng, ánh mắt tĩnh lặng như đêm đen trên bầu trời.
Thỉnh thoảng mấy người này sẽ ném rác vào hộc bàn của Bùi Xuyên nhưng hắn chỉ dọn sạch, chẳng nói gì. Thậm chí có một lần bọn họ còn thả một con rắn hoa vào ngăn bàn của hắn. Bùi Xuyên lôi con rắn kia ra, dùng lực bóp chặt tấc thứ bảy của nó, khiến con rắn vặn vẹo không phát ra chút âm thanh nào.
Khi đó cả lớp đều phát ra tiếng sợ hãi. Bùi Xuyên nhìn xung quanh một vòng, ánh mặt lạnh lùng. Hai người kia nhìn ánh mắt của hắn thì chột dạ quay đi coi như không có chuyện gì. Từ đó về sau, không còn ai dám đến gây phiền toái cho hắn nữa, bắt nạt kẻ yếu là bản năng của nhiều người. Tôn Viễn cũng xa cách hắn, không nói chuyện với hắn nữa.
Bùi Xuyên cười lạnh một tiếng.