Sức Nóng Của Một Ác Ma

Sức nóng của một ác ma - Chương 150




“Năm ba bốn tuổi,” Bùi Xuyên thấp giọng nói, “Cũng cho rằng mình không sống nổi nữa, nhưng mà con trai ạ, sinh mệnh thực ngoan cường, con cũng phải kiên cường một chút.”

Nắm tay bé xíu mềm nhũn kia nhẹ nhàng chạm chạm vào ngón tay hắn.

Bùi Xuyên chợt ướt hốc mắt.

*

Bùi Xuyên đã ở bên tiểu Bùi Lăng ba ngày bốn đêm cạnh lồng kính.

Đứa nhỏ mà tất cả mọi người đều cho rằng không sống nổi hiện tại đã thành đại ma vương bốn tuổi của nhà trẻ.

Đại ma vương Bùi Lăng vô pháp vô thiên, chỉ sợ mỗi ba ba mặt lạnh nhà mình. Mỗi khi ba ba hắn tức giận thì sẽ không có biểu tình gì, nhưng qua vài ngày là tiểu Bùi Lăng sẽ biết lễ độ ngay.

Bạn nhỏ Bùi Lăng ở nhà trẻ đặc biệt được hoan nghênh. Hắn lớn lên đáng yêu, so với Bùi Xuyên lúc còn nhỏ thì tuấn tú hơn nhiều. Hắn mặc áo sơ mi rất ra dáng. Có điều sức chiến đấu của hắn thì khủng khiếp, chỉ chốc lát đã phá hỏng sô pha trong nhà, chốc lát sau lại khiến thang trượt thủng cái lỗ.

Trước kỳ nghỉ lễ một ngày, Bùi Xuyên nhận được điện thoại của giáo viên mầm non, hắn ôm lấy con gái nhỏ đến đón đại ma vương.

Đại ma vương chết cũng không hối cải, còn đang dùng giọng non nớt giảo biện: “Tự nó rơi xuống bị hỏng, không phải con.”

Bùi Xuyên ôm tiểu công chúa tiến vào, thấy thế đại ma vương bốn tuổi liền im luôn.

Bùi Niệm chớp mắt to nhìn bộ dáng mặt xám mày tro của anh trai thì cười khanh khách. Cuối cùng Bùi Lăng cũng đành bí xị mà xin lỗi.

Bùi Niệm năm nay hai tuổi, đang ăn kẹo mút. Bùi Xuyên một tay ôm tiểu công chúa, một cái tay khác xách theo đứa con trai đi ra chỗ đỗ xe.

Bùi Lăng ngửa đầu nhìn em gái: “Ngốc Niệm, xuống dưới tự đi mau.”

Niệm Niệm rất thân với anh trai vì thế cô nhóc ngoan ngoãn xuống dưới đi với hắn. Bùi Lăng nhanh chóng kéo cái tay nhỏ béo múp của cô bé, cười hì hì nói vừa rồi ở nhà trẻ hắn ngầu thế nào.

Tiểu công chúa nghe không hiểu, nhưng Bùi Xuyên lại ném cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.

Đại ma vương Bùi Lăng không cảm nhận được cái nhìn của ba ba nhà mình, chỉ mang theo em gái hự hự bò lên xe. Lúc xuống xe tóc tiểu Niệm Niệm dính kẹo mút, biểu tình trên mặt vô cùng vô tội.

Bùi Lăng há miệng, làm một cái mặt quỷ.

Bùi Xuyên khẽ nhíu lông mày, lấy từ trong túi ra một cái dây thun buộc mái tóc mềm mại của con gái lại sau đó lau miệng cho cô bé. Niệm Niệm lớn lên rất giống Bối Dao, đôi mắt to trong suốt nhìn ba ba.

Bùi Lăng lúc này đã nhanh như chớp mà chạy ra xa.

Bối Dao đang nấu cơm.

Ngày mai bọn họ sẽ về thành phố C ăn năm mới. Bùi Lăng chạy vào ôm lấy chân mẹ.

Bối Dao thân mật chỉ chỉ cái trán hắn: “Về nhà phải rửa tay, tiểu bướng bỉnh, xấu hổ xấu hổ, cô giáo lại tố cáo.”

Không biết con trai cô sao lại nghịch thế, hắn giống như hận không thể phá hỏng cái phòng. Bùi Xuyên không biết đã phải đền bao nhiêu tiền cho hắn rồi. Hiện tại hắn nghịch như thế, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng yếu ớt hồi mới sinh.

Đêm trước khi về quê ăn tết, hai bạn nhỏ đều tự về phòng ngủ của mình.

Bối Dao cân nhắc nói: “Tiểu Lăng có phải bị tăng động không? Mỗi ngày hắn đều nghịch ngợm không ngừng.”

Bùi Xuyên chỉ nói: “Thằng bé thông minh, chỉ số thông minh rất cao.”

Bối Dao ngạc nhiên hỏi: “Thật sự sao?”

Bùi Xuyên trầm mặc một chút: “Ừ, khi anh còn nhỏ cũng sớm thông minh. Bây giờ thằng bé đa biết rất nhiều thứ, ví dụ như không cho anh ôm Niệm Niệm.”

“Không phải nó đang ghẹn tị sao?”

Bùi Xuyên thấp giọng nói: “Tiểu Lăng biết anh không có cẳng chân.” Tiểu công chúa nhà bọn họ tuy không nặng nhưng ôm lâu thì với Bùi Xuyên cũng là gánh nặng. Đại ma vương từ nhỏ đã không để ba ba ôm, sau đó cũng không cho Niệm Niệm ăn vạ trong ngực ba ba.

Bối Dao mở to hai mắt, Bùi Xuyên lúc này đã rũ mắt, không biết đang nghĩ cái gì.

Bối Dao hôn hôn lên khóe miệng hắn: “Đừng nghĩ nhiều, ở trong lòng thằng bé anh chính là đại anh hùng.”

Bùi Xuyên cười cười, không nói gì.

*

Lúc một nhà bọn họ về thành phố C, thì tuyết vẫn chưa rơi lớn. Phòng ở tiểu khu cũ vẫn chưa bán, nó là gốc rễ, căn cơ mà bọn họ khó mà có thể quên được.

Năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, Phương Mẫn Quân năm kia đã kết hôn với Trần Anh Kỳ, năm nay cũng đã mang thai. Bối Dao vui mừng mua vài thứ tốt cho Mẫn Mẫn. Đương nhiên còn có tin về Bạch Ngọc Đồng, nghe nói cô ta muốn gả cho kẻ có tiền, nhưng vừa mất tiền lại mất tiếng. Người ta bao nuôi cô ta bên ngoài, đến thời điểm ăn tết thì đuổi ra.

Tào Lị đi theo một người đàn ông về hưu có nhiều tiền, nhưng người kia hút thuốc, uống rượu, đánh bạc không gì không làm, ngày qua ngày cũng chướng khí mù mịt.

Tào Lị cũng không có tâm tình chăm sóc cho Bùi Gia Đống vì thế đem đứa bé trả về cho Bùi Hạo Bân.

Bùi Hạo Bân già rồi, năm nay ông ta mới 50 tuổi nhưng tóc đã bạc trắng, cũng không thích cười, chỉ thích nghĩ về hồi ức đã qua.

Lúc Bối Dao gặp lại Bùi Gia Đống chỉ thấy đứa nhỏ này rất gầy, quần áo cũng bẩn, một đôi mắt đen trầm mặc. Hắn thật sự có chút chật vật, nhìn thấy hắn thì họ cũng biết cuộc sống của Bùi Hạo Bân không được tốt lắm.

Bùi Gia Đống há miệng thở dốc, không biết nên gọi cô là gì, sau đó hắn lại nhìn Bùi Xuyên.

Bùi Xuyên cũng đang nhìn hắn. Bối Dao cho Bùi Gia Đống một bao lì xì nói: “Chúc mừng năm mới, bên ngoài lạnh lắm, em về nhà đi.”

Bùi Gia Đống lau hốc mắt đỏ bừng, cắn răng chạy về nhà.

Bùi Xuyên không nói gì, chỉ tỏ ý năm sau sẽ gửi một số tiền qua cho họ, ít nhất không để Bùi Gia Đống phải chịu lạnh trong mùa đông như thế này.

Một tiếng “Anh” của hắn giống như vẫn còn vang lên bên tai Bùi Xuyên. Bùi Xuyên từng ngày nhìn đại ma vương nhà bọn họ lớn lên, trái tim cũng không còn cứng rắn như trước nữa.

Vào lúc đầu xuân, trời đổ một trận mưa.

Trước khi trở về, Bùi Xuyên hỏi Bối Dao: “Có muốn đi xem nhà trẻ chúng ta từng học không?”

“Được, nơi đó vẫn còn sao?”

“Ừ, anh mua lại chỗ đó rồi.” Hắn mua lại nhà trẻ này, sau đó cho người quét tước, cả nhà trẻ mơ hồ vẫn còn là bộ dáng khi xưa.

Bảng hiệu “Nhà trẻ Thường Thanh” đã không nhìn ra chữ ban đầu, mấy cây cổ thụ ngoài cửa đã già lắm, lúc này đã cao lớn hơn nhiều. Mấy nhánh hoa mai trong vườn của nhà trẻ vẫn nở hàng năm, thiết bị bên trong đơn sơ, không có những thứ như nhà trẻ hiện đại bây giờ.

Tấm ván gỗ làm cầu bập bênh cũng dần dần bị phong sương và nước mưa ăn mòn, cả sân vẫn còn giữ bộ dáng của năm đó.

Bối Dao đẩy cửa ra, ánh sáng mùa xuân chiếu vào bên trong nhà trẻ. Trong phút chốc cô giống như nhìn thấy một đám trẻ con non nớt trẻ trung ngày xưa. Một bé trai trầm mặc, không dễ ở chung, một mình lẻ loi ngồi trên xe lăn, ánh mắt cô tịch lại lãnh đạm.

Bối Dao có chút hoài niệm.

“Em nhớ rõ lúc ấy em tặng cho anh một đóa hoa sen rõ là đẹp. Anh còn nhớ không?”

Bùi Xuyên cười nhẹ nói: “Ừ, lúc ấy anh cảm thấy, con nhỏ ngu ngốc này thật khờ, ai thích hoa sen chứ.”

Ánh sáng sau trưa nghiêng nghiêng chiếu vào, hắn nói: “Hiện giờ hồi tưởng lại thì cô bé ngốc tặng anh hoa sen, máy bay giấy, báo hoạt hình đã cho anh cả thời thơ ấu.”

Bối Dao mỹ mãn nói: “Đương nhiên.” Cô chớp chớp mắt bày ra bộ dáng muốn được khen ngợi.

Bùi Xuyên bật cười, cuối cùng thấp giọng nói: “Gặp được em, thật sự quá tốt.”

*

Lúc Bùi Xuyên nói đại ma vương nhà bọn họ thông minh sớm thì Bùi Dao cũng không để ý lắm. Bởi vì tiểu Bùi Lăng quá mức nghịch ngợm, giống một cái máy xúc đất, đi đến đâu cũng hận không thể đào một cái hố.

Lúc tiểu Niệm Niệm đi nhà trẻ thì Bùi Lăng học lớp 1. Đại ma đầu sáu tuổi lần đầu tiên mang theo cái mặt bị thương trở về.

Niệm Niệm nói: “Anh đánh nhau.”

Không chỉ như vậy, sau khi đánh nhau xong hắn còn hung dữ uy hiếp Niệm Niệm không được nói với ai, hiện tại hắn ở trong phòng giận dỗi.

Bối Dao nói: “Sao anh lại đánh nhau?”

Niệm Niệm: “Anh không cho nói.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.