Sức Nóng Của Một Ác Ma

Sức nóng của một ác ma - Chương 149




Biết Bối Dao bị chảy máu, Triệu Chi Lan cũng đau đầu vô cùng. Bà để Bối Dao và Bùi Xuyên ngủ riêng. Bà là người từng trải sợ người trẻ tuổi huyết khí phương cương nhịn không được.

Bùi Xuyên đáp ứng, Bối Dao lại không quá vui. Gần đây cảm xúc của cô tương đối nghiêm trọng, cũng là do mang thai mà ra. Nhưng vì bảo bảo nên cô cũng sẽ không cứng đầu trong chuyện này.

Phòng ở của Bùi gia rất lớn, Triệu Chi Lan đến thì ở riêng một phòng.

Triệu Chi Lan cũng biết thói quen buổi tối uống nước của Bối Dao. Hiện giờ nước ô mai lạnh là không được uống rồi, Triệu Chi Lan nói: “Cho con bé uống nước sôi để nguội là được.”

Bối Dao nhân lúc mẹ không để ý, lặng lẽ nắm lấy góc áo Bùi Xuyên lắc lắc. Bùi Xuyên mím môi, không nói, chỉ sờ sờ đầu cô.

Bùi Xuyên và Triệu Chi Lan cùng một giuộc, cô thở dài, tự mình đi ngủ, nhìn có chút đáng thương.

Tới buổi tối, cô lại phát hiện đầu giường có thêm một ly nước táo.

Bối Dao mới đi thực tập, đột nhiên mang thai thì tự nhiên không thể lại đến bệnh viện nữa. Bùi Xuyên công việc bận rộn, nghiên cứu đang đến thời kỳ mấu chốt nên xin nghỉ vài lần không được chấp thuận.

Nghiên cứu kia là tâm huyết của vài người, Bùi Xuyên nhíu nhíu mày, thần sắc trầm mặc.

Lúc này Triệu Chi Lan đứng ra khuyên giải an ủi: “Con cứ đi làm việc cho tốt, mẹ sẽ chăm sóc Dao Dao. Mẹ có kinh nghiệm, đừng lo lắng.”

Bối Dao biết Bùi Xuyên đang làm việc tốt vì thế cũng cổ vũ hắn tiếp tục nghiên cứu.

Tuy vậy, mỗi ngày Bùi Xuyên vẫn kiên trì về nhà, cho dù muộn thế nào thì hắn cũng sẽ về với cô.

Có một ngày Triệu Chi Lan đẩy cửa vào xem Bối Dao thì thấy trên giường rỗng tuếch, bà hoảng sợ đi tìm thì thấy cô con gái nhà mình đang ngủ trong lòng Bùi Xuyên. Hai người lẳng lặng gắn bó, Bùi Xuyên rất cẩn thận mà ôm cô.

Triệu Chi Lan thở dài trong lòng, sau đó cũng không nhắc đến chuyện để hai người ngủ riêng nữa.

Lần đầu tiên Bối Dao kiểm tra chỉ số Ketone thì có một tin tức không tốt lắm. Bùi Xuyên quen vị bác sĩ kia, hắn cau mày, nhẹ nhàng lắc lắc đầu với ông ta.

Bác sĩ nuốt xuống lời chuẩn bị nói, chỉ nói với Bối Dao: “Đứa nhỏ rất khỏe mạnh.”

Đêm đó Bùi Xuyên không ngủ được, hắn ôm cô gái trong lòng, có chút mất ngủ. Sau khi cô mang thai thì rất ngoan, cũng không có phản ứng thai nghén quá đặc biệt, chỉ ngẫu nhiên sẽ bị co rút cẳng chân vào ban đêm. Những lúc như thế Bùi Xuyên sẽ xoa xoa cho cô.

Nhưng chỉ số Ketone của Bối Dao rất thấp, điều này nghĩa là thai nhi có vấn đề về sinh trưởng, phát triển.

Bùi Xuyên nhẹ nhàng vén tóc cho cô, trong lòng có chút khó chịu. Lúc này bụng nhỏ của cô còn chưa nhô ra, lúc ngủ dung nhan điềm tĩnh, mỹ lệ.

Một năm này Bùi Xuyên vốn không tin nhân quả nhưng bắt đầu từ hôm đó hắn vừa giúp Bối Dao bồi bổ thân thể, vừa bắt đầu quyên tiền.

Rất nhiều trường tiểu học được thành lập, vô số trẻ em được tài trợ sách, còn có việc chữa bệnh cho trẻ em và cô nhi viện hắn cũng quyên góp.

Triệu Chi Lan mẫn cảm phát hiện có gì đó không đúng, Bùi Xuyên cũng không gạt bà mà đem chuyện đứa nhỏ có thể không khỏe mạnh nói với bà. Trong lòng Triệu Chi Lan lo lắng khó chịu, một lúc sau mới nói: “Vẫn nên gạt con bé đi, lúc mang thai tâm tình không tốt thì sợ sẽ bị việc này ảnh hưởng.”

Bùi Xuyên đáp lời, sau đó bình tĩnh xử lý hết thảy. Hắn sắp xếp bệnh viện, lại học tập kiến thức cấp cứu, điều trị thân thể.

Bụng Bối Dao ngày càng lớn hơn, cô cảm thấy mình béo lên rất nhiều, vì thế cực kỳ không vui. Eo thon nhỏ không còn, chân cũng sưng lên.

Cô lấy chăn bọc người mình lại, cự tuyệt không uống canh cá: “Một ngày con uống nhiều lắm rồi, không muốn uống nữa, uống nữa sẽ phun ra mất.”

Triệu Chi Lan trừng mắt nhìn cô một cái: “Con bao nhiêu tuổi rồi, trong bụng còn có một đứa kia kìa, ầm ĩ cái gì?”

Bối Dao cảm thấy đứa nhỏ trong bụng mình hơn phân nửa cũng không thích canh cá đâu.

Lúc này là cuối xuân năm 2015, Bùi Xuyên đi làm về thấy Triệu Chi Lan đang kéo chăn đào Bối Dao ra. Hắn buông tài liệu, hơi nhíu nhíu mày nói, “Mẹ, để con đến khuyên đi.”

Triệu Chi Lan nói: “Được rồi.”

Chờ Triệu Chi Lan đi ra ngoài, Bùi Xuyên đóng cửa lại. Hắn nhẹ nhàng sờ sờ một đống trong chăn, thấy cô cẩn thận thò đầu ra, mặt có chút tròn hơn, nhưng càng thêm đáng yêu.

“Mẹ đi rồi sao?”

Bùi Xuyên cười nói: “Ừ, trong chăn khó thở, đừng che lại nữa.”

Bối Dao đứng dậy, rầu rĩ ôm lấy cổ hắn: “Canh cá uống đến muốn phun ra, không muốn uống nữa đâu.”

Hắn thuận thế đem cô ôm vào trong ngực, có chút mềm lòng nhưng việc này liên quan đến thân thể, hắn sẽ không chiều theo ý cô. Có điều hắn không ép buộc cô như Triệu Chi Lan. Bùi Xuyên biết cô ghét bỏ bản thân hiện tại béo lên nhiều. Nhưng mà cặp đùi ngọc kia vẫn vừa trắng nõn vừa xinh đẹp, cả người cô mềm mụp, ôm vào càng thoải mái.

Hắn cười nói: “Không mập.”

Cô mặc một cái váy rộng thùng thình nhưng Bùi Xuyên chỉ cúi đầu, cười nhẹ nhìn đôi chân của cô, chỗ “Béo” lên nói: “Dao Dao càng thơm, vừa trắng vừa đáng yêu.”

Trên người cô có mùi sữa nhàn nhạt, có đôi khi Bối Dao cũng tự mình ngửi được. Cô được khen thì e lệ, một đôi mắt long lanh.

Bùi Xuyên nói: “Anh đút nhé?”

Cuối cùng Bối Dao vẫn uống hết chén canh kia. Triệu Chi Lan cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng cũng có chút cảm xúc. Bà tự xưng là yêu con gái nhưng còn lâ mới có được sự kiên nhẫn như Bùi Xuyên.

Triệu Chi Lan biết Bùi Xuyên phải nhận áp lực rất lớn, chuyện của đứa nhỏ hắn cũng không nói với Bối Dao một lời. Lúc ấy bác sĩ đã khuyên đứa nhỏ này có khả năng không sống được, vài lần kiểm tra các chỉ số phát triển của hắn đều không tốt. Nhưng Bùi Xuyên vẫn trầm mặc, nhìn Bối Dao mỗi ngày vui mừng chờ mong, hắn vẫn tìm biện pháp để chăm sóc cô.

Bùi Xuyên đã nỗ lực rất nhiều mà đứa nhỏ cũng đua tranh, an an phận phận ở trong bụng mẹ đợi đến tháng 5.

Có điều đứa bé gầy yếu vẫn ra đời sớm một tháng.

*

Ngày Bối Dao sinh con, người một nhà đều ở ngoài phòng sinh trong bệnh viện lo lắng mà đợi.

Bối Quân cũng tới, lúc này hắn đã có chút hình dáng của thiếu niên. Bối Lập Tài đi tới đi lui, Triệu Chi Lan biết tình huống này nguy hiểm thế nào nên cũng gấp đến độ dậm chân.

Bối Quân nhìn về phía Bùi Xuyên.

Hắn đứng trước cửa sổ, nhìn vô số ánh đèn dưới bầu trời đêm đen nhánh. Cả người hắn trầm mặc an tĩnh, giống như nhập vào bóng đêm, không ai biết hắn đang nghĩ cái gì.

Không biết vì sao, Bối Quân cảm thấy trong lòng Bùi Xuyên mới là áp lực lo lắng nhất. Hắn nói: “Anh rể, anh yên tâm, chị và em bé sẽ không có việc gì đâu.”

Bùi Xuyên quay đầu lại nhìn hắn, thấp giọng ừ.

Ba giờ sáng, bác sĩ rốt cuộc cũng ra ngoài. Bùi Xuyên vội đi qua, bác sĩ gỡ khẩu trang, không biết nên nói tin tức không được tốt lắm này như thế nào: “Đứa bé quá nhỏ, chỉ có hai cân, đường hô hấp cũng không tốt, khả năng……”

Câu tiếp theo ông ta không nói nữa nhưng mọi người đều hiểu. Nháy mắt Triệu Chi Lan liền khóc ướt hốc mắt. Đứa nhỏ sống không được rồi.

Bóng đêm an an tĩnh tĩnh, Bùi Xuyên khó khăn hỏi: “Vợ tôi có sao không?”

“Cô ấy không sao, chỉ quá mệt mỏi nên đã ngủ.”

Bùi Xuyên đi qua nhìn Bối Dao. Cô đang ngủ, trong không khí tràn ngập mùi máu nhàn nhạt, Bùi Xuyên nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái: “Bảo bối, vất vả rồi.”

Cô đang nhắm mắt, mặt mày có vài phần ngọt ngào ôn nhu.

Cô y tá bên cạnh nói: “Anh có muốn thăm đứa bé không?”

Bùi Xuyên dừng một chút nói: “Có.”

Là con trai. Đứa bé rất nhỏ, Bùi Xuyên có cảm giác hắn còn không lớn hơn bàn tay mình bao nhiêu.

Triệu Chi Lan không đành lòng tới xem, tất cả mọi người đều cảm thấy đứa bé không sống nổi. Hắn nằm trong lồng kính, mỗi lần hô hấp thì bộ ngực nhỏ đều phập phồng khó khăn, sinh mệnh vô cùng yếu ớt.

Bùi Xuyên nhìn hắn, hốc mắt đỏ bừng. Hắn nhẹ nhàng giúp đứa bé thuận khí.

Vị bác sĩ đi cùng có chút không đành lòng, nhưng cũng không ngăn cản hành động phí công vô ích này.

Đứa bé quá nhỏ và yếu ớt, bác sĩ thở dài rời đi.

Lúc thành phố yên tĩnh nhất, Bùi Xuyên nghe được tiếng con mình nỗ lực hít thở, nhẹ nhàng chạm vào bàn tay đỏ hỏn bé xíu của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.