được. Một màn này nếu để Bối Dao nhìn thấy thì có lẽ cả đời cũng sẽ không quên được Bùi Xuyên.
Hoắc Húc mang theo khoái ý mà cười, chán ghét nhìn ngón tay cái trên mặt đất nói: “Lần này đến ngón áp út trên bàn tay trái, cái nhẫn kia của mày quá chói mắt.”
Bùi Xuyên không nói một lời, tay phải cầm lấy con dao. Nhưng hắn đã cầm không được, ngón tay run rẩy khiến con dao rơi xuống đất.
Đôi mắt Bùi Xuyên đen nhánh, thống khổ khiến cho hắn hơi hơi cuộn tròn thân thể. Hoắc Húc đi qua, cười lạnh nói: “Tao không ngại giúp mày một tay đâu, những nơi đã chạm vào người cô ấy đều không thể giữ lại.”
Hoắc Húc dẫm lên ngón tay Bùi Xuyên, nhặt lấy con dao, nhắm lên ngón áp út bàn tay trái của hắn mà chém.
Dưới ánh mặt trời, chiếc nhẫn kia rực rỡ lấp lánh. Mặt Bùi Xuyên đầy mồ hôi lạnh, đồng tử sâu thẳm như bóng đêm. Hắn cũng không sợ hãi như trong tưởng tượng của Hoắc Húc, mà chỉ lạnh lùng nhếch môi.
Giống như coi khinh, giống như châm chọc, Bùi Xuyên hé môi bắt trước tiếng súng nói nhỏ: “Pằng ——”
Đồng tử Hoắc Húc co chặt lại nhưng tất cả đã không kịp nữa rồi. Ngay sau đó, một viên đạn phá cửa sổ mà tới, vô số tiếng súng cũng vang lên.
Hoắc Húc trợn mắt, huyệt thái dương có một cái lỗ máu. Hắn ngã thẳng táp xuống đất, lúc sắp chết ánh mắt cuối cùng của hắn nhìn trang giấy ố vàng kia.
Gió thổi trang giấy lay động, cả cuốn vở nhẹ nhàng rơi xuống, giống một con bướm uyển chuyển nhẹ nhàng. Hoắc Húc muốn vươn tay bắt lấy nó, nhưng hắn đã không còn hơi thở.
Trong bút ký của thiếu nữ, xuyên qua trang giấy của nhiều năm trước có kể lại chuyện cũ. Vì những chuyện cũ hắn rất muốn biết này mà hắn không lên phi cơ xuất ngoại mà muốn mang Bối Dao cùng đi. Hắn muốn nghe cô nói về đời trước.
Đời trước hắn đã từng cưới Bối Dao, nói vậy lúc đó hắn hẳn là đã từng hạnh phúc cực kỳ. Hắn càng muốn biết càng cố chấp, tới lúc chết hắn vẫn nhớ mong chuyện này.
Lúc mười sáu tuổi, lần đầu tiên gặp cô trong màn mưa giàn giụa, Hoắc Húc nghe thấy tiếng trái tim mình xao động.
Hắn nằm đó mở to mắt, không còn hơi thở.
Bùi Xuyên chống tay trái lên để đứng dậy. Ánh mặt trời trên núi yếu ớt khiến không khí càng có vẻ lạnh hơn. Hắn không nhìn một ngón tay máu chảy đầm đìa kia mà đi đến bên cuốn vở ố vàng, nhặt nó lên, bỏ vào túi áo của mình.
Vô số cảnh sát chạy tới. Xe cứu thương cũng đang từ dưới chân núi chạy lên. Bùi Hạo Bân đi ở đằng trước, nước mắt ràn rụa. Người đi sau an ủi vỗ vỗ lưng ông ta. Nhân viên y tế nhặt ngón tay bị đứt lên, nhìn Bùi Xuyên, ánh mắt có chút kính sợ hãi hùng.
Người nào có thể quyết tâm dùng dao chém ngón tay của chính mình chứ?
Bùi Xuyên nói: “Vợ tôi ở trên lầu, làm ơn mang cô ấy về nhà. Bộ dạng này của tôi tốt nhất nên đến bệnh viện trước, đừng dọa cô ấy.”
Hắn bình tĩnh nằm lên cáng, khép đôi mắt lại, thế giới chỉ còn lại bóng tối. Trên núi có ánh nắng và gió thổi hỗn loạn, còn hắn thì đang suy nghĩ đến những lựa chọn kia.
Lựa chọn thứ nhất.
Tưởng Văn Quyên không lựa chọn chồng mình, cuối cùng bà lựa chọn để con trai có thể sống tiếp. Khi còn trẻ tâm lý của bà đã sớm xuất hiện vấn đề, bà ta sợ hãi nhìn thấy Bùi Xuyên. Nhưng ở sâu trong nội tâm, bà vẫn hy vọng Bùi Xuyên có thể sống sót. Vì thế bà ta tình nguyện cùng chết với chồng mình.
Mặc kệ trở thành người thế nào, bà ta vẫn hy vọng đứa con duy nhất của mình có thể sống sót.
Lúc Hoắc Húc nghe được câu trả lời thì có chút tức giận, vì tiến hành kế hoạch nên hắn cuối cùng chỉ để bà gọi Bùi Xuyên ra ngoài. Như thế hắn sẽ buông tha cho Bùi Xuyên và chồng bà. Hắn chỉ nói hắn muốn cùng Bối Dao rời đi.
Tưởng Văn Quyên đáp ứng nhưng vẫn cảm thấy có lỗi với con trai. Sau khi bà nhảy sông thì đã nói hết. Kỳ thật Tưởng Văn Quyên đã thần trí không rõ ràng, mấy năm nay vẫn luôn có vấn đề về tâm lý.
Còn Bùi Hạo Bân là Bùi Xuyên gọi tới. Hắn không lựa chọn gọi Khương Hoa Quỳnh. Nửa đời trước hắn đã làm những việc đê tiện dơ bẩn, nên lần đầu tiên hắn quyết định tin tưởng quốc gia.
Muốn đường đường chính chính tồn tại.
Hắn có người phụ nữ của mình, vì thế không thể tiếp tục xử dụng những hành vi dơ bẩn trước kia.
Bùi Hạo Bân lựa chọn Bùi Gia Đống, cũng nằm trong kế hoạch của mọi người, nhưng có đôi khi hiện thực còn tàn khốc hơn thế.
Lúc ấy thủ hạ của Bùi Hạo Bân đều nhìn ông ta, không biết được nếu không có kế hoạch từ đầu thì ông ta có đưa ra lựa chọn từ bỏ Bùi Xuyên hay không.
Sau khi Bùi Xuyên nghe thấy lựa chọn này thì bình tĩnh hơn mình tưởng nhiều. Tất cả mọi người đều có sự thiên vị, hắn chỉ là không được người ta thích đến như vậy thôi.
Chỉ có tờ giấy trong ngực hắn là điều ngoài ý muốn duy nhất không có trong kế hoạch.
Tình yêu hắn nhận được hóa ra lạilà một sự ban ân.
Trong không khí có mùi máu thực nhạt, Bùi Xuyên nghĩ, đời này hắn không muốn nghe được câu trả lời của lựa chọn thứ ba kia.
Ân nhân, người yêu.
Ma quỷ, hay là nhà khoa học.
Hắn không muốn nghĩ đến. Không sao, cũng chẳng sao. Không yêu hắn cũng không sao, hắn không quan trọng như thế cũng không sao. Chỉ cần cô ở lại bên cạnh hắn, cười, ôm hắn, thì hắn chẳng so đo gì nữa.
Máu của hắn tẩm ướt cuốn vở. Bùi Xuyên khó khăn hỏi: “Ngón tay đứt có nối được không?”
Bác sĩ giật mình: “Thời gian đứt ngắn, hẳn là có thể nối được.”
Bùi Xuyên nói: “Ừ.”
Có thể nối thì tốt, bằng không cô sẽ khóc.
Trung tuần tháng sáu, gió mùa hè ấm áp, Triệu Chi Lan đẩy cửa bệnh viện, mở hộp giữ ấm đựng đồ ăn, trong lòng có chút chua xót: “Bùi Xuyên, con chưa ăn cơm hả? Mẹ nấu canh cho con nè, mau nếm thử.”
Bùi Xuyên đi tới, ngón tay hắn mới nối lại, vì thế chỉ có thể dùng tay trái ăn cơm.
Từ tối hôm qua đã có rất nhiều người lục tục đến đây thăm hắn, Bùi Hạo Bân đã tới, nói với hắn những người khác đã được giải cứu. Tào Lị xấu hổ nên không vào thăm, Bùi Xuyên cũng gặp Tưởng Văn Quyên cùng người chồng bác sĩ của bà. Thậm chí còn có cả các đồng nghiệp ở viện nghiên cứu cũng đều đã đến thăm hắn.
Tối hôm qua Bùi Xuyên được phẫu thuật nối ngón tay, hôm nay Triệu Chi Lan làm cơm mang đến cho hắn.
Bùi Xuyên rũ mắt ăn canh, ngoài cửa sổ cây xanh đang bừng bừng sức sống, nhưng hắn lại không nếm ra mùi vị gì.
Rất rất nhiều người đều tới, nhưng Bối Dao vẫn không xuất hiện. Chuyện trọng sinh này hiện giờ chỉ có họ biết với nhau, một khi bí mật chôn giấu bị vạch trần thì cuối cùng cô cũng không cần hắn nữa ư?
Hắn uống không hết, lại không dám hỏi Triệu Chi Lan Dao Dao đâu.
Triệu Chi Lan quay mặt đi, lau nước mắt nói: “Không hợp khẩu vị sao? Có muốn ăn cái gì thì mẹ làm cho con.”
Bùi Xuyên lắc đầu: “Mẹ trở về nghỉ ngơi đi, con không sao. Qua hai ngày là có thể xuất viện.”
Triệu Chi Lan dọn cái hộp giữ ấm nói: “Vậy tối nay mẹ lại đến thăm con, có cần gì thì gọi điện cho mẹ.”
“Không cần gì đâu ạ.” Bùi Xuyên nói, “Mẹ đi đường cẩn thận.”
“Ai, ba con đã dọn dẹp nhà cửa, chúng ta hiện giờ đã có thể về nhà rồi.” Triệu Chi Lan vẫn luôn không nhìn vào mắt hắn, lúc đi cũng rất vội vàng.
Lúc bà đi đến cửa, Bùi Xuyên đứng lên gọi: “Mẹ!”
Triệu Chi Lan: “Chuyện gì?”
Cuốn vở kia đã bị hắn tiêu hủy, lúc này Bùi Xuyên trầm mặc nói: “Không có gì.”
Triệu Chi Lan đẩy cửa đi ra ngoài.
Kim Tử Dương, Trịnh Hàng còn có Quý Vĩ hiện tại cũng đang ngồi ở bên ngoài. Quý Vĩ đang đọc sách, hắn mới tham gia kỳ thi đại học năm nay, cũng không biết thành tích lần này như thế nào.
Thấy Triệu Chi Lan rời đi, ba người đều lên tiếng chào hỏi: “Chào dì.”
Triệu Chi Lan gật gật đầu, hốc mắt phiếm hồng rồi bước chân nhanh hơn.
Trịnh Hàng nhíu nhíu mày, phản ứng của Kim Tử Dương thì trực tiếp hơn nhiều: “Mọi người xem, Bối Dao cũng quá không có lương tâm. Xuyên ca bị thương thành như vậy mà cô ấy cũng chưa thèm đến thăm một lần. Đây là chồng cô ấy đó, uổng công Xuyên ca coi cô ấy như tâm can bảo bối.”
Quý Vĩ nhỏ giọng nói: “Cậu nói nhỏ chút, để Xuyên ca nghe thấy thì không tốt lắm, trong lòng anh ấy sẽ khó chịu đấy.” Hắn suy đoán nói, “Có khả năng bọn họ đã cãi nhau.”
Kim Tử Dương tức đến cười: “Cãi nhau? Ngày hôm qua xảy ra việc lớn như thế, mặc dù cãi nhau thì cũng không thể lạnh lùng như vậy chứ? Xuyên ca còn đang dưỡng bệnh đó, mấy người không thấy dáng vẻ ngày hôm qua của anh ấy đâu, cả tay đều là máu.”