Trên cánh tay trắng nõn của cô rõ ràng xuất hiện rất nhiều chấm nhỏ, mà càng nhiều hơn chính là dấu hôn. Bác sĩ không lưu tình chút nào cười ra tiếng.
Bùi Xuyên cực lực chống đỡ hỏi: “Vợ tôi đang phát sốt.”
“A a đúng, phát sốt, cái này phải trách anh. Sau khi kết thúc chuyện phòng the phải rửa sạch cơ thể cho cô ấy, hiểu không? Anh đã không tiết chế lại còn không chịu tắm rửa ngay, cô ấy bị thế này còn đỡ đấy.”
Sắc mặt Bùi Xuyên lúc đỏ lúc trắng, rất khó nhìn. Cái này hắn thật sự không biết, hiện tại thương tiếc cô vợ nhỏ lại không nói nên lời.
Bác sĩ thấy hắn bộ dạng thê thảm thì trêu chọc mà ngó ngó thân dưới của hắn rồi hận không thể huýt sáo. Nhưng cô gái nhỏ nhìn cũng thật đáng thương vì thế bác sĩ nói: “Tôi giúp cô ấy lau người hay anh làm đây?”
Bùi Xuyên nói: “Để tôi.”
“Được, vậy anh tự làm đi, tôi kê thuốc giảm sốt cho cô ấy. Tôi thấy anh đau lòng nhưng anh yêu tâm không quá nghiêm trọng đâu. Chỉ là không hợp khí hậu nên cơn sốt có thể lặp lại, nếu ở đây không đỡ thì phải mang cô ấy về nhà.”
*
Giữa trưa Bối Dao mới mơ mơ màng màng tỉnh, hô hấp nặng nhọc.
Bùi Xuyên ở bên cạnh cô, đôi mắt không chớp chút nào. Thấy cô tỉnh hắn vội vàng nói: “Anh để khách sạn hâm nóng cháo rồi, em ăn chút gì nhé.”
Bối Dao biết mình bị sốt, bởi vì hô hấp của cô nóng bỏng.
Bối Dao chậm nửa nhịp mới nhớ tới chuyện hôm qua. Cô chậm rãi đỏ mặt, nhưng vì đang sốt rồi nên nhìn cũng không rõ. Cô cũng không oán trách Bùi Xuyên, rốt cuộc cái này vốn chính là sinh hoạt vợ chồng bình thường.
Chỉ là hoàn cảnh bên này quả thật không thích hợp với cơ thể cô.
Bùi Xuyên đút cô ăn xong lại để Bối Dao ngồi ở trên ghế mây xem biển trời phía xa. Biển rộng nhìn vô tận, cô lại bệnh đến uể oải không có tinh thần, ánh mắt có chút hâm mộ. Một màn này quả thực khiến tim Bùi Xuyên như bị đặt trên lò nướng. Hắn mở miệng hứa hẹn: “Chờ em tốt hơn chút, chúng ta sẽ đi chơi lướt sóng nhé?”
Bối Dao giơ tay sờ sờ mặt hắn: “Không có việc gì, em không đi, em ở đây với anh.”
Hắn chua xót, cầm tay cô: “Đều tại anh không tốt.”
Bùi Xuyên tỉ mỉ chăm sóc cho cô, không dám để cô ăn đồ linh tinh nữa mà tìm đầu bếp Trung Quốc đến nấ cho cô ăn.
Nhưng giống như bác sĩ nói, mấy ngày này Bối Dao cứ sốt lặp đi lặp lại. Bùi Xuyên không có cách nào chờ cô khỏi ốm hẳn nên chỉ có thể mang Bối Dao về trước thời hạn. Hắn thậm chí cũng bất chấp Hoắc Húc và Khương Hoa Quỳnh ở trong nước đang đánh nhau đến long trời lở đất. Đây là sự khủng hoảng chỉ có Bối Dao mới có thể mang đến cho hắn.
Về nước rồi Bối Dao còn có chút tiếc nuối. Cô cảm thấy thực mất mặt, rõ ràng là xin nghỉ dài hạn để đi hưởng tuần trăng mật, kết quả lăn lộn một đêm đã khiến cô phát sốt, không thể cứ ở nước ngoài đợi.
Hai người xuống máy bay xong thì Bùi Xuyên trực tiếp mang cô về thành phố C. Dù sao cũng là cố hương, đối với người sống xa quê thì vẫn là nơi dưỡng bệnh tốt nhất.
Lúc trước Bùi Xuyên đã mua chung cư ở đây, hiện tại Bối gia không có một bóng người, Triệu Chi Lan và Bối Lập Tài đều không ở đây. Trong nhà Bối Dao đã lâu không quét tước nên cô muốn về xem nhưng Bùi Xuyên lại ngăn: “Anh đi quét dọn trước, sau đó em về sau cũng được.”
Hắn không mời người dọn vệ sinh mà để Bối Dao ở chung cư bên kia ngủ, còn mình tự về tiểu khu cũ, xắn tay áo giúp cô quét dọn nhà.
Tiểu khu cũ ngày xưa vẫn là bộ dáng đó. Bùi Xuyên cầm chìa khóa Bối Dao đưa để mở cửa Bối gia, sau đó ánh mắt lập tức co rút lại.
Có người đã đến Bối gia, còn để lại dấu chân trên nền nhà đóng bụi. Những chỗ khác trong nhà không ai đụng, nhưng phòng của Bối Dao lại bị lục đến rối loạn.
Khuê phòng cô từng ở hỗn loạn, chăn trên giường cũng lung tung, giống như có người đã ngủ đêm ở đây. Lấy trình độ yêu chiều của Triệu Chi Lan đối với con gái thì lúc người nhà họ rời khỏi đây sẽ không để phòng cô loạn thế này. Tâm tư Bùi Xuyên thâm trầm, hắn lập tức đoán được đã có việc gì xảy ra.
Tuy là người ít bộc lộ tâm tư nhưng Bùi Xuyên đã giận đến mức nắm tay đều run rẩy. Những chỗ khác trong Bối gia đều không bị động đến, đồ vật đáng giá cũng không thiếu, chỉ có đồ của cô vợ nhỏ nũng nịu của hắn là bị người ta lật qua.
Bùi Xuyên nhịn xuống cơn tức giận dang dâng trào rồi gọi điện cho Bối Dao: “Trong phòng em có thứ gì quan trọng không?”
Lúc Bối Dao nhận được điện thoại thì vẫn chưa phản ứng lại: “Làm sao vậy? Không có gì đáng giá cả.”
Bùi Xuyên không muốn để cô biết nên dù máu nóng dồn lên nhưng giọng nói vẫn như thường. Hắn cười nói: “Không có việc gì, anh chỉ hỏi chút thôi. Tối em muốn ăn gì? Anh về sẽ nấu cho em ăn.”
Bối Dao gác điện thoại rồi mới nhớ đến một chuyện, vì thế vội vàng gọi điện cho Bùi Xuyên: “Anh đang làm gì thế?”
“Anh sửa sang lại phòng cho em.”
Chớp mắt một cái, da đầu Bối Dao tê dại: “Không cần quét dọn phòng em được không?”
“Làm sao vậy?”
Cô vừa nhớ tới thứ bị cô bỏ quên nhiều năm. Đó là cuốn vở nhỏ ghi bí mật trọng sinh vì thế vội vàng nói: “Anh mau về đi, em cũng không muốn về nhà, em ở đây có chút không thoải mái.”
Cuốn vở kia không thể để Bùi Xuyên biết được. Tuy lấy sự tôn trọng của Bùi Xuyên dành cho cô thì hắn sẽ không mở cái rương nhỏ.
Bùi Xuyên nghe cô nói không thoải mái thì vội đáp: “Anh lập tức đến.”
Nhưng lúc Bùi Xuyên khép cửa thì cũng tiện tay đem chăn và khăn trải giường của cô cuộn lại ném đi. Hắn phải dùng hết sức mới có thể khắc chế không lập tức đi thọc chết Hoắc Húc.
*
Đầu tháng 6, tin tức lớn nhất thành phố B chính là Hoắc gia hoàn toàn xuống dốc.
Hai đại cổ đông đều cố bán tống bán tháo cổ phần trên tay, thực là một trò khôi hài. Cơ nghiệp trăm năm cứ thế xong đời.
Tại một ngôi biệt thự ở thành phố C, Hoắc Húc nhìn người phụ nữ đang quỳ trên đất, đôi tay bị trói quặt ra sau. Hắn dùng giày da nâng cằm cô ta lên, đánh giá vẻ chật vật của cô ta.
Thiệu Nguyệt mặt mũi bầm dập, răng cũng gãy một cái. Cô ta vẫn luôn run rẩy, mà Hoắc Húc thì điên rồi.
Vào tháng 5 cô ta vốn dĩ đã có thể trốn, nhưng sau đó lại bị Hoắc Húc bắt trở về. Buổi tối ngày hôm đó cô ta bị Hoắc Húc cho người trói lại, châm chọc mà nói: “Không phải cô nói muốn ở bên tôi cả đời sao? Hoắc gia còn chưa đổ mà cô đã vội làm đào binh, đây là tình yêu của Thiệu Nguyệt cô hả?”
Lúc ấy Thiệu Nguyệt cười vô cùng miễn cưỡng: “Hoắc Húc, anh nghe em nói……”
Hắn lập tức cho cô ta một bạt tai: “Cô không cần phải nói, ở bên cạnh tôi là đủ rồi.”
Thiệu Nguyệt biết hắn cũng bị tình thế bức đến điên rồi, lúc này cô ta có nói cái gì thì cũng không có tác dụng. Cô ta chỉ có thể ôm hi vọng cuối cùng mà cầu hắn: “Chúng ta cùng nhau trốn đi được không? Khương Hoa Quỳnh sẽ không bỏ qua cho anh, Hoắc gia chống không được bao lâu nữa đâu. Khi còn trẻ bà ta dốc sức ở Hoắc gia nhiều năm như thế, bên trong hơn phân nửa đều là người của bà ta, chúng ta cùng nhau trốn đi thì sẽ có được một đường sống.”
Lúc ấy Hoắc Húc giống như đã bị cô ta thuyết phục, bán đi tất cả cổ phần trên tay. Hắn đem sản nghiệp trên tay cũng bán hết, toàn bộ của cải đáng giá của Hoắc gia hắn cũng mang đi. Lúc đó hắn quả thật không tính toán đối đầu với Khương Hoa Quỳnh nữa. Nhưng lúc Thiệu Nguyệt vừa nhìn thấy một đường hy vọng thì Hoắc Húc lại dùng một cuộn dây thừng trói cô ta lại.
Thiệu Nguyệt thét chói tai: “Anh muốn làm gì?”
“Làm cái gì sao? Nếu không phải bởi vì con tiện nhân như cô thì Hoắc gia sẽ có ngày này sao? Cô yên tâm, tôi còn sống ngày nào thì ngày đó cô đừng mong được sống yên. Còn nếu tôi chết thì cô sẽ cùng đi với tôi.”
Vốn đã muốn xuất ngoại, chuẩn bị xong xuôi nhưng không biết vì sao Hoắc Húc lại đột nhiên nổi điên. Sau khi đến thành phố C thăm Bối gia trở về hắn liền thay đổi, cả người ngây ngốc, trong lòng ôm một cuốn vở nhỏ, cứ thế vừa khóc vừa cười giống như điên dại.
Thiệu Nguyệt bây giờ rất sợ hắn, chỉ dám rúc trong góc tường.
Cuốn vở nhỏ kia là loại vở để trẻ con luyện chữ. Hắn cất cuốn vở thật cẩn thận, và không nhắc đến chuyện xuất ngoại nữa.
Thiệu Nguyệt đánh bạo hỏi hắn: “Anh không ra nước ngoài nữa sao?”
Mọi người đều biết rằng cho dù ra nước ngoài thì cũng phải sống cuộc đời trốn chui trốn nhủi, không biết lúc nào Khương Hoa Quỳnh sẽ tìm đến giết. Chẳng qua chỉ là có đường sống vẫn hơn. Có điều Hoắc Húc đến Bối gia một chuyến xong lại không muốn đi nữa!
Hoắc Húc ngồi xổm xuống trước mặt cô ta: “Vì sao tôi phải đi? Đây rõ ràng đều là của tôi, Hoắc gia và cả Bối Dao nữa đều là của tôi.”
Hắn lạnh lùng cười: “Tôi không cam lòng, tên tàn phế kia đáng bị vạn người phỉ nhổ, cô có biết hắn vốn dĩ nên biến thành thế nào không?”