Ánh mắt của mọi người trong lớp không hề có coi khinh mà tất cả đều là tò mò và khâm phục. Bên dưới có người lại giơ tay lên hỏi: “Giáo sư Bùi, em có thể hỏi một vấn đề không?”
“Hỏi đi.”
“Hai người ở bên nhau từ lúc nào?”
Phía dưới lại ồn ào một trận, mọi người hiển nhiên thấy đề tài này thú vị hơn học tập nhiều. Bùi Xuyên dừng một chút, nhìn bọn họ một cái rồi nói: “Năm tuổi.” Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, cô vẫn luôn thuộc về hắn.
Cả lớp như bùng nổ!
Có người vội nhấc tay hỏi: “Vậy thầy đến trường dạy học cũng vì Bối Dao sao?”
Ánh nắng mùa hạ chiếu vào trong phòng học, năm nay trong phòng đã có điều hòa, không dùng quạt giống như khi Bùi Xuyên học cấp hai nữa.
Nhưng mùa hạ vẫn không thay đổi.
Trước kia hắn không bao giờ dám ở trước mặt người khác nói ra tình cảm dành cho Bối Dao, nhưng năm nay, tại đây, hắn đã có thể tuyên bố với mọi người.
“Phải, mới kết hôn nên tôi rất nhớ cô ấy.”
Trong ánh mắt lãnh đạm của hắn tràn ra chút ý cười nhợt nhạt, mà lúc này mọi người đều thấy rõ ràng.
Gió cũng như ôn nhu hơn.
Sau khi kết thúc tiết học của Bùi Xuyên, cả lớp ầm ĩ hết cả lên. Tất cả mọi người đều cho rằng giáo sư Bùi chỉ yêu đương với Bối Dao, ai ngờ người ta còn kết hôn rồi! Đây quả thực là tin tức kinh thiên động địa.
Mà sau khi giáo sư Bùi dạy học xong cũng trực tiếp đi về phía khoa y. Có một số việc hắn đã bỏ lỡ rất nhiều năm, mang tiếng là bạn trai của Bối Dao mà hắn lại chưa từng đến lớp đón cô một lần nào.
Bùi Xuyên tan học bên kia mới đến bên này nên lúc đến lớp của Bối Dao cũng còn vài phút nữa là tan học. Nắng ấm chiếu nghiêng phía tây, sớm đã qua hạ chí, ngọn cây đều là lá xanh mướt.
Hắn an tĩnh xuyên qua hành lang gấp khúc, đứng ở trước cửa phòng học đợi Bối Dao.
Lúc này sắp tan học, các bạn học ít nhiều đều không an phận mà nhìn đông nhìn tây. Kết quả bọn họ liếc mắt một cái đã thấy giáo sư Bùi đang đứng ở cửa.
Vị giáo sư của viện nghiên cứu quốc gia đến giảng bài, mọi người đều biết. Khoa y cũng có người bát quái, liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là nhà khoa học đầy hứa hẹn kia. Vì thế bọn họ không nghe giảng nữa mà khe khẽ bàn luận.
Ánh mắt mọi người đều sôi nổi nhìn qua.
Năm nay Bùi Xuyên mới 23 tuổi.
Hắn mặc áo sơ mi trắng, đeo cà vạt màu xám, cơ thể rắn chắc nổi lên dưới áo sơ mi, xuống chút nữa là quần đen.
Trên cổ tay hắn vẫn luôn đeo đồng hồ, đứng ở cách cửa không xa.
Sống lưng Bùi Xuyên thực thẳng, giống một cây tùng trầm mặc. Ánh mắt hắn cũng lướt qua đám sinh viên, nhìn về phía Bối Dao đang ngồi trong đó.
Bởi vì kết hôn nên cô phải chạy giữa trường học và nhà, công việc bận rộn luôn làm không hết. Lúc này cô đang ghi chép, hai hàng mi rũ xuống, dáng ngồi đoan chính nhìn không khác gì cô gái nhỏ từng ngoan ngoãn khoanh hai cánh tay mềm nộn như ngó sen ngồi ở bên cạnh hắn ngày xưa.
Đám sinh viên khoa y giống như sắp bùng nổ mà bàn tán: “Đó là giáo sư Bùi sao? Người của viện khoa học đó hả?”
“Đúng đúng, hai ngày trước tôi mới gặp ở khoa máy tính, khẳng định chính là thầy ấy.”
“Thầy ấy tới khoa chúng ta làm gì?”
“Không biết.”
Tần Đông Ni đẩy đẩy Bối Dao: “Dao Dao, cậu nhìn ra cửa kìa.”
Bối Dao ngẩng đầu.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua bóng cây loang lổ, hắn đứng ở nơi đó nhìn cô. Một người ở trong một người bên ngoài của nhìn nhau. Với họ thời gian giống như chưa từng mất đi, chỉ chớp mắt hắn giống như vẫn luôn ở bên cạnh cô. Thấy cô ngước mắt lên, hắn cũng nhìn lại, cách một đám sinh viên.
Lúc này Bối Dao không nghe thấy giáo sư trên bục giảng nói gì nữa. Cô chỉ ngơ ngác nhìn hắn.
Bùi Xuyên không phải có lớp phải dạy sao? Ở trong mắt cô thì công khai chính là nói với bạn cùng phòng chứ chưa đến mức lấy loa hét vang Bùi Xuyên và tôi đã kết hôn rồi đó.
Tiếng thảo luận tò mò xung quanh càng ngày càng lớn: “Giáo sư Bùi đến khoa chúng ta làm gì?”
“Đúng vậy, không biết để làm gì. Thầy ấy sẽ vào lớp học chứ?”
Giáo sư trên bục giảng đã phát hiện có gì không đúng, vốn muốn quát một chút nhưng vừa nhìn thấy giáo sư Bùi ngoài cửa thì trong lòng cũng cười cười mà lắc đầu, kệ thôi.
Một phút đồng hồ sau tiếng chuông vang lên, lần này không có một người nào rời khỏi lớp học. Chỉ có Bối Dao thu thập sách vở xong đi ra.
Cặp sách của cô hiện giờ là màu trắng gạo, bên trong có sách và ví tiền. Bên ngoài cặp sách cô treo con gấu trúc mà một năm cấp ba kia hắn dùng máy bay điều khiển từ xa đưa tới.
Trong ánh mắt của mọi người, cô đi về phía Bùi Xuyên,
“Sao anh lại ở chỗ này?”
Ra khỏi phòng học có điều hòa nên nháy mắt cô đã cảm nhận được cái nóng mùa hè. Gió thổi lá ngô đồng nhẹ nhàng đong đưa, ngẫu nhiên có vài tiếng chim hót.
Khi đó bầu trời đặc biệt xanh, không một áng mây. Bùi Xuyên đón lấy cặp sách của cô, vác lên đôi vai rộng lớn của mình.
Cô nghe thấy hắn nói: “Tới đón vợ anh về nhà.”
Những lời này hắn cũng không cố tình nói nhỏ, vì thế trong lớp chớp mắt an tĩnh lại.
Bùi Xuyên cầm tay Bối Dao, không nhìn những người bên trong có phản ứng gì, cứ thế cùng cô đi ra ngoài. Ánh mặt trời kéo cái bóng của họ thật dài. Mãi một lúc sau trong phòng học mới bùng nổ một trận láo kháo kịch liệt.
“Thầy ấy nói cái gì? Đón ai cơ?”
“Mình không nghe nhầm đúng không? Mắt mình cũng vẫn bình thường phải không?”
“Đó là giáo sư Bùi hả? Là vị thần băng giá trong truyền thuyết mới giáng xuống khoa máy tính đó hả?”
“Mẹ ơi! Không phải đâu, đây là thế nào vậy?”
……
Trong phòng học nổ tung, Tần Đông Ni và Đan Tiểu Mạch lập tức bị vây lấy như bánh kẹp. Cô nàng Tần Đông Ni vừa nhớ tới cái vòng vàng mình nhận được thì đúng là há miệng mắc quai, lập tức thấy áp lực như núi.
“Đúng đúng đúng, Dao Dao của chúng ta chính là vợ hợp pháp của thầy ấy, là người phụ nữ của Bùi Xuyên!”
*
Bối Dao cảm thấy khuôn mặt nóng lên, bàn tay Bùi Xuyên thật là ấm.
Trong lòng cô giống như có một người tí hon không ngừng xoay vòng vòng, hưng phấn cực kỳ. Nắm cấp ba hắn nói nếu cô muốn biết yêu đương có tư vị gì thì có thể tìm hắn, nhưng không cần công khai.
Không nghĩ tới có một ngày, người công khai lại là hắn. Hắn vác túi sách của cô, một đường này đều không mở miệng, trầm mặc giống như câu nói vừa rồi khiến mọi người bùng nổ không phải do hắn nói vậy.
Cô vốn dĩ bị hắn nắm tay nên đi chậm hơn nửa bước lúc này lại đột nhiên chạy nhanh đến trước mặt hắn, muốn nhìn xem sắc mặt hắn là như thế nào.
Bùi Xuyên dừng bước chân, rũ mắt nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Cô nghiêng đầu: “Muốn nhìn xem biểu tình của anh thế nào.”
“Em thấy được không?”
Bối Dao chớp chớp mắt: “Thấy được, nhưng không hiểu, có phải anh đang vui không?”
Hắn hơi hơi giật giật khóe môi, có hơi nhếch lên chút, cuối cùng lại mím môi lại.
Đôi mắt cô cong lên, lần đầu tiên nhìn hiểu tâm tư của hắn là như thế nào. Cô cũng vui vẻ theo.
Hắn duỗi tay mơn trớn đuôi mắt cô, thấp giọng nói: “Ngốc.”
Cô nhỏ giọng nói: “Chúng ta công khai rồi hả?”
“Ừ.”
“Trước kia không phải anh nói không công khai sao?” Bối Dao vẫn luôn cảm thấy tâm tư của hắn khó hiểu, có đôi khi đột nhiên đã thay đổi.
Bùi Xuyên nói: “Hiện tại có thể công khai.”
“Vì sao?”
Hắn nói: “Trước kia anh cảm thấy không thể cùng em cả đời, có rất nhiều thứ anh không cho em được. Hiện tại anh cảm thấy em muốn cái gì, anh dùng đời này chậm rãi kiếm là được.”