Bối Dao không ra cửa, lúc này cô đang tự mình làm quà sinh nhật cho Bùi Xuyên. Nghe thấy lời này cô lập tức hiếu kỳ nói: “Nhà khoa học về nghiên cứu máy tính ư?”
“Đúng vậy, có phải đàn ông khoa máy tính đều khô khan như thế không?”
Tần Đông Ni cười nói: “Sao có thể?”
Vương Càn Khôn nhún nhún vai: “Cũng có thể ‘ Giáo sư Bùi ’ tính lãnh đạm, chướng mắt mỹ nữ.”
Tần Đông Ni cảm thấy vô cùng hứng thú với những người đàn ông “Tính lãnh đạm”, cô nàng nói: “Buổi chiều chúng ta cũng qua đó nghe một chút đi.”
Bối Dao nghe thấy ba chữ “Giáo sư Bùi” thì theo bản năng hỏi: “Giáo sư Bùi tên đầy đủ là gì?”
Vương Càn Khôn nghĩ xong nói, “Bùi Xuyên thì phải.”
“……” Là Bùi Xuyên nhà cô hả? Bối Dao cảm thấy rất có khả năng.
Vì thế chiều hôm đó lúc Tần Đông Ni muốn qua bên đó hóng chuyện thì Bối Dao nói: “Mình cũng đi.”
Tần Đông Ni trừng mắt thật lớn: “Dao Dao, từ khi nào mà cậu cũng cảm thấy hứng thú với bát quái vậy?”
Bối Dao không biết nên nói như thế nào, vạn nhất chỉ là cùng tên thì cô sẽ xấu hổ lắm. Tần Đông Ni lại không rối rắm vấn đề này lâu, chỉ nói: “Vậy nhanh lên, nhiều người tham dự tiết học của anh ta lắm, chúng ta phải nhanh chân đoạt hàng trước.”
Vương Càn Khôn không đi, cô nàng chỉ có hứng thú với y học. Đan Tiểu Mạch không dám đi, cô nàng cảm thấy đi học ở lớp người khác là một việc xấu hổ.
Lúc Bối Dao và Tần Đông Ni đến thì bên trong bên ngoài đã chật cứng toàn người là người, có những người còn đem băng ghế đặt ngoài hành lang để nghe giảng bài.
Tần Đông Ni: “……”
Lúc đó còn chưa bắt đầu học, Bối Dao cũng đi theo nhìn nhìn vào bên trong. Lúc này không biết là ai kinh ngạc mà hô “Bối Dao”. Tầm mắt mọi người lập tức nhìn về phía đó, Tần Đông Ni nhịn không được cười. Hoa hậu giảng đường danh tiếng cũng lớn quá.
Hàng phía trước có một nam sinh đứng lên hỏi: “Chỗ này còn chỗ, hai người muốn ngồi không?”
Bối Dao vừa muốn lắc đầu vì cô chỉ đến để xem vị giáo sư kia có phải Bùi Xuyên nhà cô không thì Tần Đông Ni đã lôi kéo cô đi qua: “Cảm ơn bạn!”
Nam sinh kia nhìn Bối Dao đỏ mặt: “Không khách khí, không khách khí.”
Qua một lát bạn cùng phòng của nam sinh kia chạy tới, phát hiện thằng bạn cùng phòng đã nhường chỗ cho Bối Dao thì cả đám nghiến răng nghiến lợi —— con mẹ nó, tình hữu nghị không thắng nổi sắc đẹp mà!
Nam sinh thường trộm liếc mắt nhìn Bối Dao, cũng mặc kệ đám bạn cùng phòng đang lia ánh mắt sắc lẹm qua.
Trong phòng học ríu rít, Bối Dao nghe thấy mấy nữ sinh phía sau nói chuyện.
“Giáo sư Bùi thật là đẹp trai, thầy ấy hẳn là mới hơn hai mươi tuổi chứ mấy?”
“Nói thật thầy ấy giảng bài thật quá mức cao thâm, hoàn toàn không giống trong sách giáo khoa của chúng ta!”
“Cái thầy ấy giảng chính là kiến thức của ‘ hacker ’! Giọng thầy ấy thật êm tai, trầm thấp như đàn cello, nháy mắt đã khiến mình muốn gục!”
Nữ sinh cười đùa: “Đừng lằng nhằng, người ta tới đây để giảng bài, cậu có thấy Đoạn Du kia chủ động đi lên ‘ hỏi bài ’ mà người ta còn không thèm nhìn không? Cậu so được với Đoạn Du hả?”
Tiếng chuông vào lớp vang lên, lập tức có người nói: “Giáo sư Bùi tới!”
Bối Dao cũng nhìn ra cửa.
Tháng năm đầu hạ, hắn mặc sơ mi trắng, không cầm gì hết đi vào lớp học. Bởi vì cẳng chân mang chân giả nên hắn đi đường rất thong dong, ở trong mắt những người không biết lại trở thành một loại cao ngạo lãnh đạm.
Hắn vừa đến thì tất cả mọi người đều an tĩnh. Bùi Xuyên không nhìn đám người phía dưới, chỉ cầm phấn viết mấy chữ: “Bổ sung giảng ngôn ngữ lập trình ‘esolang’.”
Quả nhiên như lời mấy nữ sinh kia, giọng hắn thực lãnh đạm. Bối Dao nghiêm túc nhìn hắn, thấy hắn cầm phấn viết, mỗi chữu đều có lực, tốc độ cũng nhanh. Cô nhìn bóng dáng hắn, trong mắt có những ngôi sao nhỏ vụn.
Vị giáo sư “Tính lãnh đạm” không quen dùng bút điện tử, giống một vị giáo sư cũ kỹ, toàn bộ quá trình hắn đều sử dụng phấn viết. Hắn giảng đều là các thao tác lập trình, đã nói là nói hết không giữ lại, cho dù người nghe có hiểu không thì cũng biết thứ hắn đang giảng thật trâu bò.
Tất cả mọi người đều an an tĩnh tĩnh mà ghi chép.
Tần Đông Ni nhỏ giọng hỏi: “Dao Dao, cậu nghe có hiểu không?”
Bối Dao lắc đầu.
Tần Đông Ni: “……” Vậy cậu nghe nghiêm túc thế làm gì? Trong mắt còn có ý cười ôn nhu nữa.
Ngay sau đó, bởi vì Tần Đông Ni nói chuyện, vị giáo sư kia xoay người. Hắn liếc mắt một cái liền thấy cô vợ nhỏ nhà mình ở hàng số 3.
Bùi Xuyên ngây ngẩn cả người. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nhìn thấy Bối Dao ở khoa máy tính. Hắn biết hai hôm nay cô đang thi nên không dám quấy rầy cô.
Tuy rằng hắn rất nhớ nhưng vẫn nhịn xuống.
“Nhẫn” cùng “Thoái nhượng”, cảm xúc này giống như chính là thứ đời này hắn có nhiều nhất.
Bối Dao chống cằm, mắt hạnh sáng lấp lánh mà nhìn hắn.
Lúc này đang học, cô không thể nói chuyện, Bùi Xuyên thì vừa nhìn đã thấy ánh nhìn sùng bái trong mắt cô.
Rốt cuộc hắn cũng là đàn ông, sự sùng bái của phụ nữ vĩnh viễn là thứ khó có thể chống cự nhất. Bùi Xuyên khắc chế mà nhấp nhấp môi, trong mắt có ý cười khó giấu. Lưu Mậu nói không sai, dù sao cũng là tân hôn, sao có thể không nhớ cô vợ nhỏ của mình chứ? Những ngày này cô về trường đi thi, mỗi ngày hắn vẫn đúng giờ về nhà, ở đó nằm mớ nhớ về cô.
Trong phòng học có một lát an an tĩnh tĩnh. Nữ sinh ngồi sau Bối Dao ngơ ngác nhìn người đàn ông trên bục giảng, hắn đang cười sao? Đúng không?
Trong ánh nắng tươi sáng của vườn trường, mấy quả anh đào tung bay theo gió.
Lúc này Bùi Xuyên không lạnh lùng quay lưng viết bảng nữa mà là viết một đoạn sẽ quay mặt lại giảng đoạn đó.
Những ánh mắt bên dưới phần lớn rất chuyên chú. Ánh mắt Bùi Xuyên lướt qua từng khuôn mặt còn chưa trưởng thành hết, trên mặt bọn họ đều có sự phấn chấn bồng bột của tuổi trẻ chưa từng trải.
Đó là những đôi mắt thanh xuân, tràn ngập hy vọng với tương lai.
Bùi Xuyên không quá thích những đôi mắt như thế. Hắn ở trong ngục giam đa phần chỉ thấy những đôi mắt tang thương, tràn ngập đau khổ của nhân gian. Vì thế ngẫu nhiên hắn sẽ soi gương thấy đôi mắt mình cũng có sự trầm tĩnh không hợp với tuổi tác.
Nhìn nhiều u ám, nên bây giờ chợt thấy vô số ánh mắt sáng ngời thì đôi khi hắn sẽ cảm thấy mình lạc lõng. Kỳ thật hắn cũng không lớn hơn bọn họ bao nhiêu, nhưng những thứ hắn phải trải qua lại quá nhiều. Có lẽ vì thế mà ánh sáng trong mắt hắn cũng trở nên tối nghĩa và khó hiểu.
Cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên người Bối Dao.
Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô ở trong phòng học, giống như khi hai người còn nhỏ. Sau giờ ngọ, dưới ánh nắng tháng 5, cô cũng có bộ dáng tuổi trẻ động lòng người như những người khác. Thứ duy nhất không giống đó là khi hắn nhìn về phía cô thì cảm xúc trong mắt hắn chợt tan ra.
Tất cả mọi người đều phát hiện tiết học này giáo sư Bùi giảng bài sinh động hơn hẳn, giọng điệu cũng không thẳng băng không chút gợn sóng như trước nữa.
Chữ viết của hắn so với các giáo sư khác thì đẹp hơn nhiều. Hắn hơi xắn áo sơ mi lên, để lộ ra đoạn cánh tay rắn chắc.
Tần Đông Ni thích nhất là nói chuyện phiếm. Cô nàng đến đây xem cũng chỉ vì mấy chuyện bát quái nghe được. Nhưng lớp học của Bùi Xuyên vô cùng yên tĩnh, không ai dám nói chuyện nên cô nàng cũng ngại khi mở mồm.
Lúc cô nàng và Bối Dao tới có mang theo sách và vở của khoa y. Tần Đông Ni nghĩ nghĩ, sau đó viết lên giấy: Dao Dao, vị giáo sư này có dáng người thực con mẹ nó đẹp!
Cô nàng viết xong đưa cho Bối Dao. Mà Bối Dao nhìn những lời này thì ngẩn người, sau đó cũng nhìn Bùi Xuyên.
Ở trong mắt cô trước nay chưa từng để ý đến cái gì mà dáng người hay không. Cô chỉ thích cảm giác ở bên cạnh Bùi Xuyên. Lúc này nhìn thấy những dòng Tần Đông Ni viết thì cô bỗng nhớ đến đêm đó Bùi Xuyên cởi áo, đem tay cô đặt lên ngực hắn.
Bối Dao nhìn Bùi Xuyên.
Áo sơ mi của hắn rất mỏng, ẩn ẩn có thể nhìn thấy cơ bắp rắn chắc, vai rộng eo hẹp. Bởi vì trước kia có luyện quyền anh nên mỗi tấc cơ bắp của hắn đều có lực.
Cô ngơ ngác nhìn, giống như lần đầu tiên hiểu rõ tình yêu cũng có loại thẩm mỹ mang tính hình thể như thế. Cô lập tức đỏ mặt.