Sức Nóng Của Một Ác Ma

Sức nóng của một ác ma - Chương 115




Anh mở cửa phòng ngủ.

Bối Dao ngây người.

Nếu nói vừa rồi cô cảm thấy có gì không đúng thì hiện tại đứa ngốc cũng hiểu.

Bùi Xuyên rũ mắt, sắc môi hơi tái nhợt.

Chăn đệm trong phòng là màu đỏ tươi, bên trêи thêu uyên ương hí thủy, lại có chữ song “Hỉ” được thêu chìm, bức màn cũng là màu đỏ.

Phòng ngủ chính lớn vô cùng, có cả phòng tắm riêng.

Trêи trần nhà có bóng bay cùng màu với hoa, từng dải lụa rũ xuống từ bóng bay. Gối đầu đỏ thẫm, thảm đỏ một đường uốn lượn đến tận chân cô. Trêи tủ quần áo có một đôi cá màu hồng bằng ngọc, dưới chuỗi ngọc là đồng tâm kết.

Đây là phòng tân hôn.

Cái “hẹn hò” này cũng quá dọa người rồi.

Bối Dao không quá tin tưởng, cô kéo kéo ống tay áo anh, nhẹ nhàng hỏi: “Bùi Xuyên, ai đem nhà anh trang trí thành thế này vậy?”

Bùi Xuyên cắn răng, không dám nhìn ánh mắt cô.

Bối Dao cảm thấy suy đoán trong lòng cô không có khả năng. Ý nghĩ của cô rất đơn thuần lại đơn giản, cô muốn yêu đương với Bùi Xuyên, nếu sau này bọn họ có thể tiếp tục ở bên nhau thì cô sẽ nghĩ cách để cha mẹ chấp nhận anh.

Dù sao thì những việc như cầu hôn, đính hôn gì đó là việc còn lâu nữa mới đến.

Cô không kịp phản ứng, sợ lúc Bùi Xuyên thuê người trang trí nhà bị người ta hiểu lầm anh muốn kết hôn.

Cho nên cái phong cách này hoặc là do người ta trang trí nhầm, hoặc là do chủ trước chuẩn bị phòng kết hôn.

Giọng nói của cô quá mức ngây thơ và tự nhiên, Bùi Xuyên lập tức hiểu ra trong lòng Bối Dao bây giờ chưa nghĩ đến việc cùng anh kết hôn.

Cô có chút bị dọa rồi, cho nên cũng không dám bước vào.

Nơi này xa hoa thì xa hoa thật, nhưng đây là phòng tân hôn…… Bộ dáng đại cát đại lợi này chứng tỏ chủ nhân của nó vô cùng để ý và coi trọng, thậm chí mong đợi thật sâu. Bối Dao cũng không dám tiến vào một bước, sợ làm hỏng phần tâm ý này.

Cô không dám đi về phía trước, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, biết không thể tránh được.

Bùi Xuyên nhìn đôi mắt thanh triệt của cô, có chút không biết kinh nghi, bên trong chiếu ra bộ dáng anh: “Dao Dao, mọi thứ chính là giống như em nghĩ, anh muốn kết hôn với em.”

Cô há miệng thở dốc, giống như muốn nói cái gì.

Bùi Xuyên lại không dám nghe cô nói bất kỳ cái gì. Anh cực kỳ sợ hãi. Đây vốn dĩ chính là cục diện anh dùng hết tâm cơ mới bày ra được vì thế anh gần như lập tức nói tiếp: “Hoắc Húc có người hắn thích, tên là Thiệu Nguyệt. Hoắc gia rất loạn, vợ trước Khương Hoa Quỳnh của gia chủ Hoắc Nhiên có một đứa con trai tên là Hoắc Nam Sơn. 5 năm trước Hoắc Nam Sơn chết ở thành phố C, Khương Hoa Quỳnh hoài nghi là do đứa con riêng của Hoắc Nhiên là Hoắc Húc giết chết con của mình. Dưới cơn giận dữ, bà ta ly hôn với Hoắc Nhiên còn muốn trả thù Hoắc Húc. Hoắc Nhiên đem Hoắc Húc ra nước ngoài, nhưng mấy năm nay Hoắc Húc đã trở về tiếp quản Hoắc gia. Có điều thế lực của hắn hiện nay kém Khương Hoa Quỳnh, hắn sợ Khương Hoa Quỳnh thương tổn Thiệu Nguyệt lúc ấy giúp hắn rời khỏi thành phố C nên mới theo đuổi em.”

Bối Dao có chút hoảng hốt.

Nghe đến đây thì cô rốt cuộc cũng liên hệ đến cuốn bút ký hồi nhỏ.

Trêи bút ký nói Hoắc Húc có người yêu thích nhưng khi đó ký ức về tương lai của cô đã mờ dần nên không kịp viết rõ chuyện xưa từ đầu đến cuối, hóa ra là thế này.

Đốt ngón tay Bùi Xuyên trắng bệch,: “Hắn sẽ tổn thương em, thậm chí còn tạo áp lực cho cha mẹ em để ép em phải đính hôn với hắn trong tháng 5. Em chỉ có……”

Những chữ sau đó anh nói vô cùng gian nan, Bùi Xuyên nói: “Chỉ có kết hôn, mới làm Khương Hoa Quỳnh tin tưởng em vô tội, mới có thể an toàn. Cho nên chúng ta cần phải kết hôn trong hai ngày này.”

Bối Dao ngơ ngác mà nghe. Cô theo bản năng nói: “Nhưng tìm được Khương Hoa Quỳnh, nói cho bà ta toàn bộ sự việc thì cũng có thể an toàn mà.” Bùi Xuyên lựa chọn cùng cô kết hôn, vạn nhất anh không muốn kết hôn thì quả là ủy khuất cho anh rồi. Hơn nữa để Bùi Xuyên cưới cô thì anh sẽ phải đối chọi với Hoắc Húc, đây là việc nguy hiểm cỡ nào chứ.

Trong nháy mắt sắc mặt Bùi Xuyên tái nhợt như tờ giấy.

Phải, anh biết có thể trực tiếp tìm Khương Hoa Quỳnh.

Bối Dao có thể nghĩ đến thì anh sao có thể không nghĩ đến được. Nhưng anh…… Cả đời này anh chỉ có một cơ hội này có thể quang minh chính đại có được cô. Anh tiến lên một bước là cả thế giới nhưng lùi một bước chính là vực sâu vạn trượng.

Tâm anh một mực đi xuống. Bùi Xuyên hồi lâu mới nhìn mắt cô, nhẹ giọng nói: “Hoắc Húc đã quấy nhiễu Khương Hoa Quỳnh hơn một năm. Hiện tại bà ta cũng không đoán được, nói cho bà ta, bà ta đa nghi thì đại khái vẫn cảm thấy em mới là người Hoắc Húc thích.”

Dù sao thì ván cờ tiếp theo thật thật giả giả, giả giả thật thật.

Cô nghĩ nghĩ rồi cũng thấy có chút đạo lý.

Nhưng cô vẫn không nói đồng ý hay không.

Bùi Xuyên cắn thịt trong khoang miệng, vị máu tràn ra làm anh khó chịu, nhưng vẫn không áp được đau đớn trong lòng.

Anh sợ cô sẽ cự tuyệt nên miễn cưỡng nói: “Yên tâm đi, chỉ là…… Kết hôn thôi, chúng ta không ai nói, không nói cho bạn học của em, em vẫn đi học bình thường. Anh cũng sẽ không chạm vào em, nếu về sau…”

Nếu em có người mình thích thì chúng ta ly hôn trong hòa bình, anh sẽ nói cho hắn biết chúng ta là trong sạch.

Những lời phía sau này giống như dùng dao xẻo thịt trong lòng anh. Bùi Xuyên giật giật môi, không sao nói nên lời.

Anh mím môi, cuối cùng nói: “Về sau, em muốn thế nào thì thế ấy.”

Cô nghiêng nghiêng đầu, cẩn thận nghĩ nghĩ: “Kết hôn xong anh có gặp nguy hiểm không?”

Anh lắc đầu, vội vàng nói: “Sẽ không.”

“Ừ.” Bối Dao nói, cô vốn còn muốn hỏi, nếu đã kết hôn rồi, vậy …… Vì sao không chạm vào cô?

Nhưng con gái…… Sao có thể không biết xấu hổ mà hỏi vấn đề này chứ?

Năm nay cô 21 tuổi, xác thực không có cảm nhận được phương diện nhu cầu sinh lý. Cô nhìn sắc môi tái nhợt và đôi mắt đen nhánh của anh, cố nén thẹn thùng, chậm rãi nói: “Vậy, vậy chúng ta đi kết hôn?”

Cô nghĩ nghĩ, có chút thấp thỏm: “Cha mẹ em sẽ không đồng ý.”

Bùi Xuyên không nói chuyện, đem sổ hộ khẩu nhà cô ra cho cô xem.

Bối Dao: “……”

Cô giống như chẳng còn gì để nói. Tuy cô rất muốn biết sổ hộ khẩu này là mẹ cô đưa cho Bùi Xuyên phải không. Không phải đi?

Cô có chút thẹn thùng, lại cảm thấy vô cùng đột ngột. Bối Dao nhỏ giọng hỏi: “Khi nào kết hôn đây?” Cô chưa từng kết hôn, cho nên cô không biết.

Bùi Xuyên nói không rõ cảm giác trong lòng là gì. Vì nhượng bộ, tâm anh thấp kém đã tiến vào trong bụi bặm đen tối, nhưng cô cái gì cũng không biết, đáp ứng kết hôn với anh, trong mắt anh vẫn không khống chế được mà sáng lên.

Hầu kết của Bùi Xuyên giật giật, nói: “Bây giờ.”

Năm 2013, vận mệnh của mọi người có nhiều bước ngoặt khác nhau.

Ngày 18 tháng 4, ba giờ chiều ngày thứ tư, Cục Dân Chính vẫn đang mở cửa.

Thời tiết thực sáng sủa, bên ngoài là ngày xuân tươi đẹp nhất.

Bởi vì giấy hôn thú phải xử lý ở quê quán ghi trong hộ khẩu vì thế Bùi Xuyên cùng Bối Dao đều phải trở về thành phố C. Hai người đáp máy bay, đến 3 giờ chiều họ tới Cục Dân Chính thành phố C.

Lúc Bùi Xuyên điền 《 đơn đăng ký kết hôn 》 thì tay khẽ run run. Anh nghiêng đầu nhìn Bối Dao. Cô viết rất nghiêm túc, hàng mi dài rũ xuống, tóc mái mềm mại. Bùi Xuyên không nhìn ra cô có biểu tình gì.

Anh thu hồi tầm mắt.

Điền xong phiếu thì phải chụp ảnh.

“Đúng vậy, tiên sinh, cười một chút đi, kết hôn là chuyện vui mà.”

Trong mắt Bùi Xuyên nhịn không được dâng lên ý cười ôn nhu, dừng mãi mãi trêи tấm ảnh. Bối Dao không biết, đây là lần đầu tiên Bùi Xuyên đối mặt với máy ảnh mà mang theo tâm tình mong chờ.

Năm này đăng ký lấy giấy kết hôn phải nộp 9 đồng.

Chụp ảnh xong mỗi đôi vợ chồng trẻ đều phải đi kiểm tra sức khoẻ. Cách đó không xa chính là bệnh viện, người ta sẽ phân ra mà kiểm tra nam khoa và phụ khoa, xem về sau có thích hợp để mang thai không.

Đến tận bây giờ Bối Dao vẫn có chút cảm giác không chân thực.

Không phải hẹn hò sao, làm thế nào lại thành kết hôn rồi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.