Cô gái dừng chân trước cửa biệt thự nhà họ Kiều, nơi đây không hề thay đổi, những người giúp việc năm đó vẫn còn ở lại, hôm nay được Kiều Anh Thần mời gặp đúng là có chuyện chẳng lành.
Cô điềm tĩnh đi về phía trước, dáng vẻ ung dung tự tại chẳng có một chút run sợ, cô thừa biết bọn họ chẳng ưa gì mình, chỉ cần cố gắng mặt dày là được.
Đến nơi liền thấy một ông chú đang mặc đồ giản dị ngồi trên ghế sofa uống trà, cơ thể tiều tụy và xanh xao rất nhiều.
Mỹ Thanh cuối đầu chào lễ phép, gương mặt cô vẫn lạnh nhạt xa cách.
"Cô tới rồi!"
"Không biết có việc gì mà bác muốn tìm gặp cháu?"
Người đàn ông nghe xong liền thở dài, không ngờ cô lại muốn nói thẳng về vấn đề chính "Xem thử coi cô có còn để tôi trong mắt nữa không ấy mà."
"Cháu không dám, chẳng qua chỉ muốn sống yên ổn với ngày tháng sau này mà thôi!" Nàng khách sáo đáp trả
"Cô của năm đó và bây giờ vẫn không thay đổi nhỉ, cứ dính dáng tới chuyện hôn sự thì đều bị cô phá hoại. Con trai tôi cứ nhất định không ly hôn với cô để cưới con gái nhà họ Lã."
"Vậy thì cho cô ta vào làm vợ bé, cháu sẽ thành tâm đối xử tốt."
"Người ta là cành vàng lá ngọc, sao có thể làm vợ thứ, cô là người nên biến mất khỏi gia đình chúng tôi. Tôi đã nhẫn nhịn mấy tháng nay để cho các người thoải mái, bây giờ không thể trơ mắt đứng nhìn nữa."
"Cô ấy vẫn sẽ ở đây, và con cũng sẽ cưới duy nhất một người." Anh Duy khí thế đi từ cửa bước vào, ít phút trước đã có người báo tin bố anh muốn gặp riêng Mỹ Thanh, sợ cô bị gây khó dễ liền tức tốc chạy đến.
"Động vào cô ta thì con xuất hiện nhanh nhỉ, nhà họ Kiều sẽ không chấp nhận một đứa con dâu như vậy."
Mỹ Thanh cười nhạt "Cháu biết trước đây đã gây họa cho gia đình bác. Nhưng so với A Tình, cháu vẫn có lợi hơn cô ấy gấp trăm nghìn lần."
"Không cần nói nữa, anh đưa em về!" Anh Duy đi tới nắm tay cô thì bị Kiều Anh Thần lên tiếng
"Đứng lại, từ lúc nào cái nhà này muốn đến là đến, muốn đi là đi vậy!"
"Bố à, chuyện chúng ta cứ để sau này gặp riêng rồi nói." Anh Duy lạnh nhạt gằn giọng, chuyện gia đình lúc nào cũng phức tạp, nói ra chỉ sợ mất mặt trước cô.
"Không thể đợi được nữa, con có biết vấn đề nằm ở chổ cô ta hay không?"
"Bố muốn có tiền tài và địa vị, thời gian qua tôi đã nổ lực giúp bố, đứng ở vị trí thế này, sẽ không ai dám tranh giành với bố nữa, sau này Lã Gia cũng trở nên vô dụng đối với chúng ta. Vậy thì liên hôn để làm gì chứ?"
"Dù sao cưới một người môn đăng hộ đối vẫn hơn người không có ai chống lưng trên cái đất sài thành này."
Mỹ Thanh chỉ biết cười trừ, xem ra người nhà họ Kiều chẳng biết gì về cô cả, dù sao một người không nơi nương tựa chỉ khiến người khác cảm thấy thương hại.
"Chẳng phải còn tôi sao, bố đừng ép người khác vào đường cùng nữa."
Kiều Anh Thần đắc ý lên tiếng "Bố thừa biết rõ năng lực của con, lúc đó không phải là thời điểm thích hợp, nhưng con vẫn làm liều cưới cô ta. Được rồi, ta bây giờ tuổi già sức yếu, con thì đủ lông đủ cánh nên không ngần ngại khiêu chiến với lão già này, ta miễn cưỡng chấp nhận Mỹ Thanh, để người trong thiên hạ biết đến bé là thành viên trong nhà này."
"Bố mà chịu để người khác sống yên ổn sao?"
"Con xem thường ta đấy à, cả đời ta đều sống trong sự áp đặt của người nhà, không vì thế mà bắt con sống theo ý ta được."
Anh Duy cũng nhẹ nhõm phần nào, lạnh lùng đáp trả "Cảm ơn!"
Kiều Anh Thần mắc nhiều căn bệnh tuổi già, sức khỏe dần suy yếu, ông chỉ có duy nhất một đứa con trai là Kiều Anh Duy.
Sau này tất cả sản nghiệp đều dành hết cho anh, hai cha con xa cách với nhau nhiều năm, nhưng anh vẫn nhẫn nhịn, chưa từng làm bất kỳ hành động bất hiếu nào. Chỉ là không hiểu cho nỗi lòng người làm cha này.
Năm xưa Kiều Anh Thần không có dũng khí cưới người mình yêu giống như con trai, nên hôn nhân của ông ấy và mẹ Anh Duy đã rạn vỡ, bà ấy vì quá đau lòng nên mới tự sát. Vào thời điểm sự nghiệp Kiều Anh Thần thăng tiến, nên lý do ngoại tình cũng không được giải thích rõ ràng
Kể từ ngày đó, anh chưa từng kính trọng ông ta một ngày nào, lúc trẻ bồng bột nói ra những lời cay độc chỉ để hả giận. Sau này ngẫm lại liền thấy bản thân mình quá tệ… nhưng không vì thế mà xóa bỏ chuyện ông đã gây ra.
...****************...