Tại một tang lễ, tiếng khóc thảm thiết vang trong một căn phòng cùng với đám vệ sĩ đang canh gác nghiêm ngặt ở bên ngoài
"Mình à, sao ông đi sớm… bỏ tôi một mình, tôi biết sống sao đây." Trước linh cữu, người phụ nữ trung niên đang quỳ bên cạnh, mặc một bộ đồ màu trắng, gương mặt xanh sao tiều tụy, hốc mắc đỏ và rên rỉ.
Kế đó là cậu con trai duy nhất của bọn họ, cũng đứng ở bên cạnh, nhưng có vẻ điềm tĩnh hơn nhiều
Trong gia tộc, anh em họ hàng nhiều không kể, bọn họ đến đông đủ để chia buồn, nhưng trong lòng lại muốn mở tiệc ăn mừng vì loại bỏ được tên khốn Kiều Việt Sâm này, hắn thường ngày chèn ép, bốc lột người khác nên kẻ ghi thù nhiều vô kể.
Từ xa có một chàng trai cao lớn, phía sau còn có ba bốn người vệ sĩ, anh mặc một bộ vest đen đơn giản dành cho đám tang, dáng vẻ lạnh lùng và đầy khí chất đi tới cửa thì bị chặn lại
Bọn họ nói không cho người lạ vào nên anh cũng ậm ừ nghe theo, càng vào trong thì bầu không khí càng thêm căng thẳng.
"Chào thím út." Anh Duy chấp tay nhìn người trước mặt
"Con tới rồi."
Chàng trai gật đầu tỏ vẻ đau buồn "Xin lỗi, hôm nay có rất nhiều việc cần phải xử lý nên con đến muộn."
"Anh Duy, chú út con bị người khác sát hại... huhu, bình thường ông ấy quan tâm đến con hơn là con ruột của mình."
"Thím nói như vậy người ngoài nghe được còn tưởng là thật đấy."
Con trai của Kiều Việt Sâm nghe không lọt tai liền đi tới túm cổ áo của Anh Duy, gương mặt hắn đầy căm phẫn như muốn giết chết người trước mặt "Là anh đúng không?"
Anh Duy lạnh nhạt cảnh cáo, dáng vẻ vô cùng ghét bỏ "Từ khi nào cậu lại ăn nói hàm hồ rồi?"
"Vì sao tài sản của bố tôi cũng được chia cho anh, hai người vốn đâu có ưa gì nhau."
"Vậy thì cậu tự xuống suối vàng hỏi ông ấy!" Anh nhấn mạnh, giọng nói có phần mỉa mai
"Thằng khốn, mày nói gì?"
Người phụ nữ vội vàng lên tiếng ngăn cản "Mục Xuyên, đừng lỗ mãng!"
"Cho dù là oan ức thì cũng không nên nghi ngờ người một nhà chứ, em trai." Chàng trai kiên nhẫn nhắc nhở, anh không lấy hết gia sản là đã nương tay với nhà bọn họ rồi.
"Người mất rồi, cũng không thể tìm được hung thủ là ai, con nói xem ông ấy trên trời làm sao nhắm mắt đây, có thể mời công an vào cuộc không?"
Những người xung quanh nghe thấy liền đứng ngồi không yên mà dùng cách mắt sắc lạnh nhìn bà ta, bọn họ đều là dân máu mặc nên chỉ cần một chút sơ hở liền có thể rút súng để đối đầu với nhau, người phụ nữ này đầu óc có vấn đề nên mới nói chuyện đó không?
Anh Duy là cháu đích tôn của nhà họ Kiều, sau này tất cả mọi thứ đều thuộc về anh, mặc dù chẳng có thành tựu gì nhưng anh vẫn được nhiều người kiên nể, chỉ cần nhìn địa vị và quyền lực của anh cũng đủ khiến bọn họ phải cuối đầu
"Thím bình tĩnh lại đi, đời tư chú út trước giờ không trong sạch, lỡ như trong quá trình điều tra lộ ra sơ hở gì, e là thím và con trai mình cũng không có chỗ dung thân, không may dính líu tới những người trong gia tộc thì thím cũng biết hậu quả rồi đấy."
Bà ta liền lo sợ gật đầu "Con nói đúng, là do thím hồ đồ rồi!"
"Mẹ à…"
...****************...
...2 Tháng Sau!...
Gần 22h, quán bar vẫn còn đông đúc, Mỹ Thanh và Ý Hương rũ nhau đi quẩy để giảm stress, tất cả những loại rượu đắt tiền đều được trưng bày trước mặt
"Hôm nay tao bao, cứ uống thoải mái." Mỹ Thanh nói chuyện thân thuộc với người trước mặt
"Được." Ý Hương mỉm cười đáp trả, nhưng gương mặt vẫn lộ một tia buồn bã
"Dạo này bận quá, nên tao không có thời gian tìm mày."
"Mày kết hôn với Anh Duy cũng lâu rồi, sao không làm đám cưới."
Mỹ Thanh mỉm cười "Hiện tại Anh Duy với bố đang rất căng thẳng, tao cũng không quan trọng vấn đề đó."
"Mày sẽ chịu thiệt thòi cho mà xem!"
"Anh ấy sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu."
"Mày sướng thật…"
"Sao thế? Không có Huy Hoàng nên ủ rũ à?"
"Bọn tao chia tay rồi." giọng cô gái gọn gàng dứt khoát, có chút không kìn nén được sắp khóc
Mỹ Thanh nghe xong cũng cảm thấy khó tin, bọn họ yêu nhau thắm thiết như hình với bóng, cô cũng từng rất ngưỡng mộ bọn họ " Vì sao chứ?"
"Anh ấy yêu người khác rồi, cô ta xinh đẹp hơn tao, gia cảnh cũng rất tốt, bọn họ quen nhau được hai tháng rồi, vậy mà tao chẳng hề hay biết."
"Huy Hoàng ngoại tình sao?