Sự Quyến Rũ Chết Người

Chương 70




Sáng sớm anh đã vào bếp để tập nấu ăn, còn cô chỉ việc thức dậy và ăn sáng, mặc dù bị dầu văng vào người hay dao cắt vào tay thì anh cũng rất vui vẻ mà hoàn thành

Cô từ trên lầu đi xuống với vẻ mặt rất ngạc nhiên, cô chạy đến ôm sau lưng anh, cô hỏi “Không nhìn ra là anh sẽ tự mình vào bếp nha.”

“Em đừng có khinh thường anh đó nhé, ba cái chuyện nhỏ nhặt này anh làm một phát là xong ấy mà!” Vẻ mặt anh tự tin khoe khoang

“Tự làm khổ mình…” Nàng chề mỏ

“Anh định sau này sẽ nấu cho em một ngày ba bữa, chúng ta không cần đến người giúp việc nữa!” Duy cười nói

“Anh chịu được hả? Giám đốc như anh chưa vào bếp lần nào mà đã muốn nấu cơm cho em mỗi ngày?”

“Tay anh bị thương rồi kìa, để em xem”

“Không sao mà!”

Bỗng có tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người họ, vì người giúp việc chưa đến nên Mỹ Thanh đành ra mở cửa

“Tôi đến đưa báo!” Người đàn ông ăn mặc kín mít, giọng trầm khàn lịch sự nói

“Anh có nhầm không? Nhà tôi trước giờ không đặt báo!”

“Rõ ràng là địa chỉ này mà! Cái con hẻm này chổ nào mà tôi chưa từng đi qua, tất cả địa chỉ tôi thuộc lòng trong đầu rồi đấy!”

Cô không còn lời nào để đáp trả, có thể là người giúp việc đã đặt nó, cô miễn cưỡng trả lời “Vậy anh đợi tôi lấy tiền nhé!”

“Được!”

Nói xong cô liền quay lưng vào trong nhà, hắn ta quan sát cô một cách thần bí, chạm mắt đến người đàn ông hắn quay mặt thản nhiên đứng đợi như không có gì

Anh Duy thấy hắn ta rất kỳ lạ, đưa báo thì cần gì tò mò bên trong chứ, ánh mắt cảm giác rất nguy hiểm

“Để anh đưa tiền cho!” Duy đi tới chặn bước chân của Mỹ Thanh

Cô nghe thấy liền để anh ra mặt, chàng trai lạnh nhạt đi đến chổ người đàn ông ông đó, hắn chậm rãi ngước đầu nhìn Duy, giọng trầm khàn như bị bệnh ở cổ họng

“Cảm ơn anh!”

“Không có gì!” Duy lạnh nhạt trả lời, anh tiến tới nhướn mày áp đảo đối phương khiến hắn phải lùi về sau một bước

“Hai người là người yêu sao?” hắn ta đột nhiên hỏi

“Sau này cô ấy sẽ là vợ tôi!”

“Chúc mừng nhé, tôi thấy hai người đẹp đôi lắm!”

“Hiếm gặp người nào hỏi thăm đến chuyện khách hàng như anh đấy!” Anh lạnh lùng nhìn hắn

“Tôi quen miệng thôi! Xin phép đi trước đây!” Hắn cười gượng, có vẻ đã bị Anh Duy phát hiện nên không dám ở lại lâu

Đợi hắn ta đi ra khỏi nhà anh mới quay mặt vào trong, anh nhìn cô dặn dò “Mau ăn sáng thôi, lát nữa anh phải đến công ty một chuyến!”

Cả 2 vừa ăn vừa ngồi xem thời sự bỗng nhiên có một tin khẩn cấp đưa lên nội dung rằng, có một người đàn ông 37 tuổi, tên là Kỳ Nam, hiện là tên sát nhân vừa vượt ngục, trong quá trình chạy trốn hắn đã giết 4 người phụ nữ, đa phần là hiếp *** và bạo hành

Câu cuối còn được nhấn mạnh rằng hắn bị rối loạn đa nhân cách nên sẽ không kiềm chế được hành vi của mình, mọi người ra ngoài cần phải cẩn thận, nếu bắt gặp phải lập tức gọi cho đường dây nóng của cảnh sát

“Thời buổi bây giờ loạn lạc quá anh nhỉ?”

“Nếu em muốn đi đâu thì phải gọi anh theo cùng đấy biết chưa!”

“Anh lo cho em hả?”

“Ừ! Sao em cứ muốn anh phải thừa nhận vậy?”

“Vì em cảm thấy lời anh nói rất đáng tin cậy.” Nàng cười xinh đẹp

Anh đứng dậy đi đến chỗ của Mỹ Thanh, dáng vẻ cao lớn hành động nhẹ nhàng chậm rãi, anh khom lưng đưa tay ôm chặt sau gáy cổ, bờ môi mềm mại dịu dàng hôn xuống

Nàng quấn quýt ôm lấy cổ anh đáp lại một cách nồng nhiệt, anh đưa lưỡi vào trong chiếc miệng nhỏ của cô ngọt ngào khuấy đảo, hút hết mật ngọt trong khoang miệng. Đến lúc cô không còn thở được nên anh đành buông ra

Anh cười quyến rũ “Anh có nên nghĩ một ngày không?”

“Nói gì vậy chứ, anh mau tranh thủ đi làm đi, lát nữa em còn phải ra ngoài một chuyến.”

“Đi đâu? Anh chở nhé!”

“Bàn chuyện làm ăn thôi! Trợ lý của em sẽ đến đón nên anh đừng lo gì cả.”

“Được rồi, vậy tối nay hẹn gặp!” anh mỉm cười xoa đầu nàng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.