Sự Quyến Rũ Chết Người

Chương 64




Vào một buổi sáng, khi ánh mặt trời len lỏi khắp căn phòng, đến khi cô tỉnh dậy đã là một ngày khác, hơn nữa người bên cạnh lại không phải là anh, trong lòng cô có chút tiếc nuối

"Em thấy thế nào rồi?"

Cô lạnh nhạt nhìn anh trả lời "Em không sao! Mà người đó đi rồi hả anh?"

"Ừm, anh thấy cậu ta chẳng lịch sự tí nào, liên tục nói chuyện khiêu khích anh, nhưng đồ cậu ta mặc có giá cũng vài trăm triệu, em quen tên đó thật sao?" Lời nói anh đầy sự phân tích và đa nghi

Mỹ Thanh lạnh nhạt nhìn anh cười nói "Là bạn ngoài xã hội thôi! Bọn em đã cắt đứt liên lạc từ lâu rồi!"

"Có vẻ cậu ấy rất quan tâm đến em... Anh cũng thắc mắc tại sao em lại đỡ viên đạn thay cho người ta chứ? Nếu anh tới trễ thì không biết hậu quả thế nào nữa! Chuyện này chúng ta có nên báo cảnh sát không?"

Mỹ Thanh thầm nghĩ trong đầu rồi nhẹ giọng "Người đó tự sẽ có tính toán, anh cũng về trước đi, khi nào khoẻ lại em sẽ đến tìm bác gái nói chuyện!"

"Ừm, vậy anh về nhà trước! Anh đã kêu người tới chăm sóc em. Ngày mai anh đưa Ý Hương đến đây, cô ấy cứ nhằn anh mãi."

Mỹ Thanh nghe xong cảm thấy buồn cười "Anh đừng kể gì với cậu ấy, và chuyện của người đàn ông đó nữa! Em không muốn cậu ấy lo lắng, anh phải chăm sóc bạn em thật tốt đấy!"

Chàng trai lộ vẻ mặt rất hạnh phúc "Vậy chuyện hôn sự của chúng ta phải tự em ra mặt từ chối thì mới có tác dụng rồi! Anh cũng hy vọng em gặp được người thật sự yêu em!"

"Đương nhiên rồi! Nhưng dù sao anh vẫn là thư kí tạm thời của em đấy! Đừng nghĩ nịnh nọt thì em sẽ cho anh nghĩ phép mấy ngày để đi chơi đấy nhé, thời gian em nằm ở đây đã bỏ lỡ rất nhiều hợp đồng rồi, anh xem mà giải quyết chúng đi!" Giọng cô lạnh nhạt ra lệnh khiến anh phải hít một hơi dài

"Thật sự anh phải làm sao?" Huy Hoàng nhìn nàng thắc mắc

Nếu không phải thư kí thật của Mỹ Thanh bị trượt chân té cầu than phải ngồi xe lăn, thì anh đâu bị chính mẹ ruột của mình bắt làm thư ký tạm thời cho cô như vậy

Cũng vì ông trời đưa đẩy ép anh và Mỹ Thanh phải kết hôn, nhưng người anh yêu lại chính là Ý Hương, và chuyện này chỉ có ba người họ hiểu rõ

"Đương nhiên rồi! Em còn phải giữ sức khỏe để cuối tuần gặp đối tác lớn nữa! Nghe đồn là một ông lão khó tính, vừa xấu lại còn mập, nếu em nắm trong tay hợp đồng đó.... ha..ha.. ha"

Ánh mắt sắc sảo đang suy nghĩ điều gì đó, cô nắm chặt bàn tay rồi cười ngốc nghếch khiến người khác phải sợ hãi

"Anh... anh đi trước đây!"

"Không tiễn!"

****************

Màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm khắp căn nhà, chỉ có một người đàn ông đang ngồi trên ban công hút thuốc, dáng vẻ trầm ngâm và ảm đạm

Làn khói trắng hoà vào cơn gió mà tan biến rất nhanh, đến khi có người bước vào mới cảm giác được sự nhộn nhịp

"Tối rồi sao không bật đèn đi!" Nói xong hắn cũng đưa tay ấn nhẹ vào cầu dao

Chàng trai lạnh nhạt nói "Định hút xong điếu này rồi mở, chuyện đó sao rồi!"

"Tao đã điều tra kỹ rồi! Có vẻ bọn chúng đã lên kế hoạch từ trước nên mới dọn dẹp sạch sẽ như vậy, một manh mối cũng không có!" Chàng trai trầm giọng báo cáo

Anh Duy nghiến răng suy nghĩ "Ngày nào tao chưa chết thì bọn chúng sẽ không bỏ cuộc đâu"

Tử Lâm thở dài, nhìn Anh Duy nói chuyện với vẻ mặt thận trọng "Bình thường mày không để ý tới phụ nữ bên cạnh, nên bọn họ mới thoát một mạng, lần này cũng nên làm tốt giống như vậy đi, nếu mày không muốn có người chết vì mình, biểu hiện của mày hôm đó chính là đẩy Mỹ Thanh vào đường nguy hiểm!"

Anh thừa biết những tên sát thủ đó chỉ muốn nhắm mình, chỉ cần cô giả vờ ngất xỉu là có thể thoát được một mạng, vậy mà còn làm bia đỡ đạn cho anh

"Những người khác tao không quan tâm, nhưng Mỹ Thanh sẽ không chết, nếu cô ta biến thành ma thì không phải rất đáng sợ hay sao? Hôm đó tao không để ý kĩ nên mới như vậy!" Anh Duy nói chuyện có phần có lỗi

"Sao cứ nhất quyết để ý tới cô ấy, mày rõ ràng là muốn gây khó dễ cho người ta, vì lý do gì chứ? Từ chối tình cảm của mày, hay là vì không thể tiếp nhận nó, nếu tao là Mỹ Thanh thì tao cũng sẽ làm như vậy, mày cũng nên chấp nhận nó mà sống cho nhẹ lòng, còn hơn là tìm cô ấy!"

"Tao không thể... Kể từ khi gặp lại cô ấy, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa!"

"Đúng là không còn lời nào để nói mà!"

"Chỉ cần mày nhanh chóng tìm ra bằng chứng là được, không cần tìm kẻ đứng sau làm gì cho xa xôi... tao nghĩ mình đã biết ai làm rồi"

Tử Lâm cũng hiểu Duy đang nói tới ai, chỉ là trước đây nó không muốn nhúng tay vào để vạch trần chuyện đó, không ngờ lần này họ quyết tâm loại bỏ cậu ta thật

"Lát nữa bác sĩ sẽ đến đây khám cho mày, hổm rài mày vắng mặt, công ty lại có vài người muốn làm phản, cũng may họ còn nể mặt ba mày! Ráng dưỡng thương cho tốt!"

Anh Duy đứng dậy cầm cái áo khoác màu đen trên ghế như định đi đâu đó "Tao có việc nên ra ngoài một lúc, kêu bác sĩ về đi!"

"Để tao chở mày!"

"Không cần! Nếu có gì tao sẽ gọi sau!'

Nói xong anh liền khẩn trương đi ra ngoài, tiến thẳng đến thang máy trước cửa nhà, Tử Lâm đứng ở sau định đuổi theo nhưng đành bỏ cuộc, chắc là muốn đến nơi đó...

*********


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.