Tử Lâm cũng đi đến góp vui cùng Anh Duy, dáng vẻ phóng túng, điển trai không kém "Sao các người lại gây khó dễ một coi gái nhỏ như vậy?" Hắn nhìn đôi mắt bồ câu đó cảm thấy rất quen "Chúng ta có từng gặp nhau chưa? Cô tên gì vậy?"
Mỹ Thanh nghe thấy gương mặt liền tái nhợt, có lẽ cậu ta đã nhận ra điều gì đó rồi, nàng nhìn Tử Lâm cười nói để xoá nghi vấn trong đầu hắn "Tôi là Ý Hương, đây là lần đầu gặp mọi người ở đây!"
"Vậy sao?" Anh Duy nhìn cô nhấn mạnh
Nàng chột dạ nhìn thẳng mắt anh khẳng định "Phải! Anh thắc mắc chuyện gì sao?"
"Chúng tôi tới đây cũng không phải lần một lần hai, vậy mà cô chưa gặp cũng lạ đấy!" Tử Lâm khó hiểu liền khoác vai nàng cười vui vẻ, dáng vẻ tùy tiện như trước
"Cô lại đây ngồi cùng tôi, và chỉ được phục vụ mỗi tôi! Tôi sẽ trả tiền." Hai cặp mắt cứ nhìn nhau không chớp
Tử Lâm nhìn anh trách mắng "Cậu đúng là keo kiệt, sao lại dùng tiền mua cô ấy!"
"Anh xem tôi bị bệnh như vậy, làm sao dám lại gần thân thể ngọc ngà của anh chứ!" Mỹ Thanh cười thân thiện, tay nắm chặt thành nấm đấm
Anh Duy đứng dậy bóp cằm nàng tức giận, ai chống đối hắn... đừng mong sống yên ổn "Mỗi chuyện rót rượu cho tôi mà cô cũng không làm được, thì làm cái gì? Chơi quy tắc ngầm sao?" Anh nhỏ giọng, lạnh lùng nhìn nàng châm biếm
Mỹ Thanh cười khuẩy, nhìn hắn khinh thường "Anh muốn thử không? Tôi chọn người giúp anh nhé!"
"Tôi chọn cô được không? Một đêm của cô đáng giá bao nhiêu số 0 đây?"
A Tình ngồi cạnh anh không nhịn được mà lên tiếng "Anh đang định làm gì vậy? Em có gì thua con nhỏ làm gái ở hộp đêm chứ? Anh nói những lời đó trước mặt em không sợ em buồn sao?"
Mỹ Thanh cảm thấy vô cùng khó chịu, anh ta bị điên rồi, nói chuyện kiểu gì không biết
A Tình nhìn sang Mỹ Thanh càng cảm thấy chán ghét, liền cầm chai rượu hất mạnh vào gương mặt xinh đẹp của nàng, cảm giác bết rích thật khó chịu
"Khốn thật!" nàng lẩm bẩm
"Muốn làm gì thì nhìn xem bên cạnh anh ấy có ai không đã, muốn câu dẫn người của tao sao, hồ ly tinh không biết xấu hổ!" Ả nhìn nàng trừng mắt trách mắng, khung cảnh.. vô cùng náo loạn
Anh Duy xiếc chặt tay A Tình ngăn cản, cô ta muốn chết sao "Em biết mình đang làm gì không?"
A Tình giận đỏ mặt "Anh là bạn trai của em đấy! Sao em có thể nhìn loại phụ nữ thấp hèn này quyến rũ người đàn ông của em được!"
Giọt rượu chảy xuống khoé miệng, thật đắng... Quả nhiên là loại rượu mạnh, dù có thêm đường cũng không thể làm nó ngọt lại
Lúc nảy cũng bị bọn họ ép uống rất nhiều, nhưng lần này lại cảm thấy khó uống đến vậy, đến mức cô muốn chết quách đi cho xong
Mỹ Thanh cũng không nhẫn nhịn, cô lấy ly rượu tạt lại ả ta thì bị Anh Duy cầm chặt tay ngăn cản, hắn không cho cô động vào A Tình, chứng tỏ hắn yêu cô ấy
Bàn tay nàng khựng trước mặt cô ta, không động đậy được, Mỹ Thanh lạnh lùng liếc hắn, liền đổi tay cầm ly rượu hất vào người Anh Duy
Anh cười quyến rũ rồi kéo cô vào lòng "Tôi còn tưởng cô sẽ đập cái ly bể rồi đâm vào ngực tôi!"
A Tình đi đến đẩy cô ngã ra đất, dùng tay giáng xuống một cái tát vào mặt nàng "Có tin tao xé đồ mày cho đám con trai này nhìn không hả đồ dơ bẩn, dám câu dẫn bồ tao à!"
"Vậy cô có tin sau đêm nay cô sẽ mất hết tất cả không? Bao gồm địa vị và người con trai này!" Lời nàng nói chắc như đinh đóng cột
"Có gì mà mọi người ồn ào quá vậy ạ?" Người quản lý từ trong cánh cửa bước vào, thấy bầu không khí căng thẳng ông liền biết có chuyện
Chàng trai lạnh lùng cao ngạo lên tiếng "Tôi không thích thái độ phục vụ của cô ta! Ông mau đổi người khác đi! Mất vui"
"Vậy anh muốn tôi làm thế nào mới vừa lòng đây? Tôi nghĩ anh nên kìm chế bản thân lại, nếu không bạn gái anh sẽ đi cắn người giống như hôm nay đấy!" Mỹ Thanh lên tiếng đáp lại
"Thôi được rồi!" Quản lý lên tiếng ngăn cản
"Nhân viên của ông đúng là vô giáo dục! Tôi không muốn thấy mặt cô ta nữa, loại phụ nữ này làm ở đây chỉ sợ sẽ quyến rũ hết đàn đã có chủ mà thôi!" Một giọng nữ chói tai la mắng
Anh Duy trừng mắt nhìn cô không chút cảm xúc, giọng khuyên nhủ "A Tình, em phiền thật đấy! Chuyện của anh cần em quản nữa sao? Đêm nay anh còn muốn vui vẻ cùng em vậy mà...!"
"Em...em xin lỗi nhé!" Ả nghe xong liền vui vẻ ngã nhào vào lòng anh
Tên quản lý lịch sự cuối đầu "Tôi xin phép ra ngoài xử lý, cậu cứ thoải mái đi, cần gì thì cứ nói nhé!"
Chàng trai liền lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của hai người họ, lòng ngực bỗng đau nhói một nhịp
Lão liền kéo tay Mỹ Thanh đi ra ngoài, bọn người trong phòng liền nghĩ hắn sẽ la cô thật nhiều, nhưng tới khi đi tới quầy, ông liền nói nhỏ, không có ý la rầy
"Cô gái, hay cô đi về trước đi, tôi cho cô tan làm sớm! Cậu ta tính tình ngang ngược hơn nữa còn là khách quen của chúng tôi! cô ở đây chỉ sợ càng thêm lớn chuyện...!"
"Ông không trách tôi sao?" Nàng khó hiểu liền hỏi
"Cô không phải nhân viên của quán tôi, làm nghề này áp lực dữ lắm, cô không có kinh nghiệm nhưng làm được như vậy cũng rất tốt rồi! Cô về trước đi, chuyện của bạn cô tôi sẽ bỏ qua!"
"Tôi cảm ơn ông chủ! Vậy tôi xin phép..." Mỹ Thanh cuối đầu chạy nhanh đến phòng thay đồ, lấy điện thoại gọi cho ai đó
Khi cởi bỏ bộ đồ phục vụ, dáng vẻ sang trọng như một thiên kim giàu có, xinh đẹp và đầy khí chất, cô mặc cái đầm ôm body trễ vai màu đỏ, kèm đôi giày cao gót 7 phân cùng màu
"Anh Hoàng à! Em làm xong rồi, anh qua đón nhanh đi nhé!" nói xong cô liền đi nhanh trên con hành lang để ra ngoài