Sự Quyến Rũ Chết Người

Chương 52: Chẳng còn phép nhiệm màu nào cho chúng ta




"Đáng lẽ từ lúc em đi theo anh, cũng biết anh là người như thế nào rồi! Đừng than thân trách phận nữa, đến được với nhau hay không còn do ý trời sắp đặt! Cô ta làm người của anh bị thương rồi, em tính sao đây?" Anh Duy nghiêng đầu, mặt tối sầm, giọng lạnh lùng hỏi tội

Bầu không khí ngày càng khó thở, lời anh nói khiến cho mọi người im phăng phắc, Khê Yến bất giác lùi về một bước, anh chưa từng lo lắng cho cô như vậy...

"Thôi bỏ đi, tôi không sao!" Mỹ Thanh tiến đến nắm vạt áo anh tỏ ý bỏ qua cho bọn họ

Nghe cô nói anh liền quay đầu lại nhìn người con gái trước mặt, giọng lạnh nhạt "Tử Lâm và A Kiệt về trước đi! Tôi còn có việc!"

Duy nhìn cô chăm chú, bởi vì anh nên cô mới bị thương, anh nắm chặt cổ tay Mỹ Thanh mà hiên ngang bỏ đi, mặc kệ Khê Yến còn đứng đó buồn bả nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của anh

Tử Lâm và A Kiệt cũng lắc đầu rồi lạnh nhạt bỏ đi, chuyện của ai thì người đó tự giải quyết, hơn nữa... ý của cậu ta, chẳng ai đoán được

"Khê Yến..." Sa Ri bò lại chỗ cô năng nỉ thì bị một bàn chân mang giày cao gót màu trắng đá thẳng vào bụng, giọng kiêu căng tức giận

"Cút đi! Đồ ăn hại, có tí việc cũng không làm được!"

"Tôi còn có thể làm được gì chứ...!"

************************

Đôi chân dài nam tính bước đi một cách dứt khoát, còn chân cô ngắn nên phải chạy theo mới đuổi được anh, đôi chân mệt lả sắp không trụ được, loạng choạng đi theo sau

Mỹ Thanh dựt tay ngồi khụy xuống đất, mồ hôi trên mặt tuôn đỏ ửng "Anh dừng lại, tôi mệt quá!"

Duy nghe thấy liền nhìn xuống thân thể nhỏ bé trước mặt, anh kéo cô đứng dậy rồi ôm chặt vào lòng nhắc nhở

"Muốn bị ép tim chết sao?"

Tâm trạng vốn dĩ đang rất tức giận, không muốn cô hoảng sợ nên mới dịu giọng

"Chết cũng được! Tôi không đi nữa!" Mỹ Thanh bất mãn đáp, suốt ngày chỉ biết ức hiếp cô

Cô yếu ớt dựa vào ngực anh thở hồng hộc, bàn tay chạm vào cơ bụng rờn rợn như lướt sóng, căng mịn và săn chắc

Cô nghe rõ anh đang thở vô cùng mạnh và nhịp tim đập nhanh hừng hực, chiếc áo trắng suông thẳng gọn gàng,không lộ cảm xúc đang buồn hay vui

Anh cầm lấy tay cô nhìn chăm chú, dáng vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt, các ngón tay linh hoạt, xoa nhẹ vào chổ cô bị bỏng, cũng may không nặng lắm

"Vết thương em còn đau không?"

"Đau lắm, tim tôi còn đau hơn nữa!" nàng nũng nịu trả lời, cô đưa tay đặt lên ngực

Cô cũng có lòng tự trọng... ai bảo bọn họ sỉ nhục cô làm gì, đánh là đáng, nhưng sao người con trai đó lại nhìn cô chằm chằm như vậy? Có phải thấy có lỗi rồi không?

Anh Duy lộ ra vẻ mặt tự trách, anh gượng cười an ủi, nhào đến hôn vào môi cô, động tác nhanh nhẹn và mạnh mẽ, anh kéo eo cô dính chặt với cơ thể mình mà chiếm hữu.

"Ưm...Duy...!"

Mỹ Thanh đưa tay đẩy anh ra nhưng không được, cơ thể này chắc chắn thường xuyên luyện tập chứ làm sao khoẻ tới như vậy!

Nhưng có gì thì từ từ nói... hắn làm cô hết hồn

Đầu lưỡi nhẹ nhàng khuấy đảo khoang miệng, anh không ngừng cắn mút khiến nàng hít thở không thông

"Xin lỗi vì đã không bảo vệ được em."

"Anh bệnh cuồng hôn sao?" Cuối cùng cũng thở được, nàng nhất định phải mắng hắn

Bất chợt anh cười khuẩy "Bệnh sao? Anh thấy không có vấn đề gì! Lũ bạn anh thường xuyên làm như vậy! " Duy trầm ngâm kể lại

Mỹ Thanh đỏ mặt, hắn đang giả ngáo với cô đấy à "Vậy là anh học những thứ xấu từ bọn họ nên quen rồi à? Có biết phân biệt giữa đồ được ăn, với được cúng không hả? " nàng chế giễu

Duy liền bóp chặt cằm nàng đưa lên,cuối đầu xuống gương mặt trắng mịn, bờ môi mỏng ghé xuống tai nói vài lời hù doạ "Chắc em chưa biết... bọn tôi không kén ăn, đặc biệt là đồ cúng, hương vị sẽ ngon hơn!"

Hơi thở nồng ấm tràn khắp man tai khiến cơ thể cô tê dại, sao hắn lại quyến rũ như vậy, rõ ràng lúc ở cùng bạn bè là một người tinh nghịch và năng động... sao bây giờ lại đối lập như người khác? Phải chăng đó là lớp mặt nạ để ngụy trang sự đểu cán của hắn

Mỹ Thanh dò hỏi "Làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ... anh thích tôi rồi?" cô nhìn anh nói tiếp "Nhưng tôi thích người khác rồi!"

Chàng trai thẳng thắn đáp "Phải! Anh yêu em, nên mới làm những chuyện trước đây anh chưa bao giờ làm với người khác! Em thích ai là chuyện của em, nhưng tôi sẽ không bỏ lỡ em"

Nàng nghe xong cười khuẩy, trái tim đột nhiên đau nhói một hồi, quả nhiên hắn lại làm cô rung động...

Cho dù hắn có làm bao nhiêu chuyện... cô nhất định sẽ không đặt cược bản thân thêm lần nào nữa, mọi chuyện đã kết thúc kể từ đêm hắn bỏ thuốc hãm hại cô

"Chúng ta quen nhau chính là vết nhơ lớn nhất của cuộc đời tôi! Lần này anh lại thắng nữa rồi... vừa nghe vài lời đường mật đó tôi như muốn xoá bỏ những chuyện đã xảy ra vậy."

Anh nghe lời cô vừa nói, trái tim như muốn tan nát thành trăm mãnh, anh tự nhận mình là một thằng đàn ông tồi, cho dù như vậy cũng có rất nhiều người con gái muốn anh để mắt tới họ

Chỉ vì một người con gái của tình nhân bên bố, mà lại mặt dày cưỡng cầu hạnh phúc, hắn thấy mình sắp điên rồi

Gương mặt lãnh đạm không cười, giọng trầm khàn "Tôi không phải là kẻ tài giỏi có thể xoá những ký ức xấu xa trong đầu em! Nếu em muốn... chúng có thể bắt đầu một câu chuyện mới theo ý em!"

"Anh nhớ những lời mình đã nói với Khê Yến không? Tôi cũng muốn nói lại với anh như vậy... Trước đây, tôi thừa nhận tôi thích anh, anh đáp lại tình cảm của tôi, tôi vui lắm! Nhưng tôi không thích cái cách anh lợi dụng tôi như vậy! Nếu lúc đó có một con dao... Tôi nhất định sẽ đâm chết anh, thật đấy!"

Trong mơ cô đã tưởng tượng ra nhiều cách để giết hắn một cách đau đớn, nhưng đều không thể ra tay, tại sao chứ?

*************


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.