Sự Quyến Rũ Chết Người

Chương 4: Hôn người phụ nữ khác




Cô có hơi bối rối, thậm chí Bích La cũng không để ý tới cô, bây giờ cậu ấy bận với những niềm vui mới rồi, bình thường cũng vậy mà, nhưng trách làm gì...

Nhưng đột nhiên tâm trạng cô lại bắt đầu hứng thú hơn trước, muốn ở lại với anh lâu hơn chút

Tính cô vốn trầm tĩnh, nên ít bạn bè. Người khác hỏi cô câu gì, thì cô trả lời câu đó, không phải vì cô sợ, mà là cô ngại

"Anh Duy!" Một người bạn cùng lớp anh kêu lớn, hớn hả chạy đến trước mặt, đẹp trai không kém

"Cao Ôn!" Anh Duy chậm rãi lên tiếng

"Đến trễ vậy? Qua đây ngồi với tao! Ở đây chán lắm!"

Nghe xong Mỹ Thanh có chút hụt hẫng, thôi xong rồi, cậu ấy sắp đi mất rồi... Cao Ôn vội nắm tay anh đứng dậy, nàng cũng đưa mắt dõi theo

Bàn tay cô không khỏi xúc động cào lên bàn. Cô thầm nghĩ trong lòng, rốt cuộc cái tên kia đâu ra vậy hả, hiếm lắm cô mới có cơ hội gần anh

Cậu đã có thể đứng dậy nhưng có một sức lực nào đó ngăn lại, đột nhiên quay sang nhìn Mỹ Thanh cười ngại ngùng, nhưng nàng cũng nhanh chóng cười mĩm lại

"Thôi đi đi, tao ngồi ở đây được rồi!"

Anh lạnh nhạt từ chối, biết rằng nếu đi theo Cao Ôn đương nhiên sẽ vui hơn, vì bạn anh toàn bên đó

"Thằng điên này! Qua kia đi! Nghe nói lát nữa có trò thú vị lắm!" Giọng hắn có chút dụ dỗ

"Không! Tao ngồi đây chơi được!" Giọng anh kiên định, không thèm nhìn thẳng mắt hắn một cái

"Thằng cứng đầu! Vậy tao đi trước à!" Nói xong hắn liền giận dỗi rời đi

Anh Duy liền quay mặt nhìn cô, bắt gặp cả hai đều nhìn nhau, anh lại lên tiếng

"Mỹ Thanh!" Khoé môi có chút cong nhìn cô cười, ai mà biết anh đang nghĩ gì

"Cậu biết tên tôi..."

Tâm tình nàng trở nên hoảng loạng, có chút không ngờ, thật sự người đó có để ý tới sự tồn tại của cô sao

"Quên tôi rồi hửm? Đợt trước cậu học ké môn hoá lớp tôi buổi sáng, với lại lần nào cũng chạm mặt cậu ở ngoài, lần này đi chơi cũng gặp được cậu! Xem ra chúng ta có duyên thật" Anh trầm giọng, gương mặt cực kỳ anh tuấn ghé sát mặt cô, mĩm cười một cách tự nhiên

"Tôi cũng biết tên cậu!" Một âm thanh thuần khiết, trong trẻo vang lên.

Nàng nhìn thẳng mắt anh, thoạt nhìn có chút lạnh nhạt, đôi môi đỏ mọng ung dung mấp máy, anh chỉ muốn cắn nó, gương mặt cô có thứ gì rất cuống hút, khiến người khác không thể rời bỏ được

"Muốn uống với tôi một ly không?" Anh ngây người, nhìn cô đề nghị, hơi thở đủ lớn khiến cho đối phương nghe thấy

Nàng cũng không từ chối, rất vui đằng khác, liền gật đầu đáp lại, cẩn thận uống cùng anh một ly rượu, suốt bữa tiệc cô để ý Anh Duy chỉ bắt chuyện với mỗi mình, trong lòng có hơi phấn khích

Chỉ cần anh cười một cái cô liền cố gắng không để bản thân phải rung động... Chỉ sợ anh biết cô thích anh rất nhìu...

"Lâu rồi không thấy cậu đi đường An Liên!" Anh Duy lại hỏi

Mỹ Thanh cười khổ "Đường đó... Nó xa quá... Tôi không muốn đi nữa!"

Lần nào đi về cô cũng chạy ngược lên đường Liên An hóng mát, ở đó vắng vẻ, cây cối lại nhiều, ít người qua lại

Đương nhiên lần nào đi cũng gặp Anh Duy, nhưng lúc đó cô còn chưa để ý tới anh, chỉ vì anh cứ suất hiện trong tầm mắt Mỹ Thanh nên cô mới để ý

"Vậy sao?"

khi uống xong thì một người phụ nữ xinh đẹp lên tiếng, âm thanh đủ lớn để cho mọi người nghe thấy, hai người họ cũng nhìn sang chổ đó

"Đừng làm việc riêng nữa! Chúng ta chơi trò chơi đi các cậu!"

Bích La lại tò mò nói "Chơi gì?"

"Thì trò người ta hay chơi đó, sự thật hay thử thách!"

"Thôi đi! Giờ ai còn chơi mấy trò đó chứ!" Bích La lười biếng đáp

"Không dám chơi sao?" Giọng ả có vẻ khiêu khích

"Chơi thì chơi! Sợ gì!" Bích La kiêu ngạo đồng ý

Mọi người đều hưởng ứng tiến lại bàn cùng chơi, võ bia được một bạn học lấy đặt trên bàn

"Để tôi xoay trước cho!" Một người phụ nữ lên tiếng, cô ấy tên là Điềm Điềm, quay lại nhìn bạn mình như hợp tác điều gì đó

Ả cầm chai bia trong tay suy nghĩ, sau đó dùng lực xoay một cái nhẹ, mũi chai chỉa hướng chậm dần, dừng ngay phía cô bạn đó, ai nấy cũng đều hồi hộp theo

"Cậu chọn sự thật hay thử thách đây!"

"Thôi! Thử thách đi!" Giọng nói cô rất nhẹ nhàng và nhỏ nhẹ, gương mặt không kém phần xinh đẹp, thân hình cao ốm, mái tóc xoã dài, cô mặc một chiếc đầm sang trọng, ai cũng biết cô là Sa Ri, lớp trưởng bên A7

Điềm Điềm lướt mắt một vòng về phía Mỹ Thanh "Được! Vậy thách cậu hôn môi với một người khác giới trong vòng 1 phút!"

Tất cả mọi người đều hú lên một cách háo hức, biết chắc cô ấy sẽ chọn ai

"Hôn sao? Thôi được rồi!" Sa Ri mĩm cười đồng ý, cô nhìn quanh phòng, sau đó lại đi đến chỗ Anh Duy nói nhỏ, giọng yểu điệu quyến rũ

"Cậu giúp tôi được không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.