Sự Quyến Rũ Chết Người

Chương 23: Bắt gặp thân mật với người khác




Ánh mắt lạnh lẽo từ đằng kia phát ra khiến Mỹ Thanh để ý tới

Nàng liền chột dạ quay mặt khiến Anh Duy không nhìn thấy chuyện giữa cô và Minh Hạo, khiến anh thấy hành động đó liền nghĩ cô đang từ chối mình

Không biết vì lý do gì... chỉ là cô không muốn người đàn ông đó phải bắt gặp bọn họ

Cho dù cô có né cỡ nào thì Anh Duy vẫn nhận ra cô, bởi vì nét mặt và cơ thể đó.... hắn đều nhớ từng chút một

Chỉ không ngờ cô lại vì tên đàn ông đó mà từ chối hắn, vừa hay lại để anh bắt gặp! Chết tiệt

Ánh mắt tức giận nhưng vẫn không bộc lộ ra bên ngoài, Anh Duy vẫn kiêu ngạo và nụ cười quyến rũ không đổi

Dáng người cao lớn bước chầm chậm ngang qua chổ bọn họ như đi khám phá xung quanh

Mỹ Thanh thấy vậy liền đứng dậy, vẻ mặt xa cách nhìn Minh Hạo "Anh đi về được chứ? Em phải đi trước!"

Nói xong liền nhìn Anh Duy rồi bỏ chạy, nếu cô còn ngồi lì ở đó... Không biết Anh Duy sẽ đến nói gì bậy bạ với Minh Hạo

Duy nhìn dáng vẻ bỏ chạy như ma đuổi của cô liền phụt cười, nhưng chân vẫn chầm chậm đi đến quan sát gương mặt của tên kia như muốn thiêu chết

Minh Hạo cảm giác có một ánh nhìn chán ghét khiến anh phải quay mắt nhìn, nhưng vừa lúc Anh Duy cũng chậm rãi đi về

Cô vừa đi ra khỏi đến trước cửa quán, thì tiếng chân bước nhanh từ phía sau đã đuổi kịp

Bàn tay hung hãn kéo lấy cánh tay Mỹ Thanh lôi đi được vài bước

"A! có gì từ từ nói!" Cô không kịp phản ứng, chỉ biết dãy dụa vừa dí theo người phía trước

Chỉ sợ nếu cô không đi kịp liền bị ngã sấp mặt, sức lực người này vô cùng lớn càng không phản kháng được

"Tôi đi hết nỗi rồi.... A" *Bịch* một cái, dáng người mảnh khảnh liền nhã khụy xuống đất, tay vẫn níu tay hắn

Ui vãi! đã đi nhanh mà cục đá to ở đâu ra thế... Lần này là té sấp mặt thật

Người đàn ông nhìn vào có chút xót xa, đợi Mỹ Thanh đứng dậy nhưng hình như chân cô bị trật thật, ngã lặn qua một bên luôn mà

"Ui... chân ngọc ngà của tôi!" Giọng cô rên rỉ đau đớn

Hắn liền im lặng tiếp tục bế cô lên tay đi hết chặng đường, người đàn ông này đúng là cố chấp mà, không biết hỏi thăm người ta một tiếng

Cũng may đẹp trai nên cô mới bỏ qua đó...

Đi đến bãi đậu hắn liền đẩy cô ngồi vào chiếc xe đen bốn chổ sang trọng, bản thân cũng leo vào cùng

Không hổ danh là người nhà giàu, mới tí tuổi đã có xe riêng...

"Cậu làm tôi đau đấy!" Cô nhìn Anh Duy trách mắng

"Chân này sao?" Hắn lạnh lùng nâng chân cô lên đùi mình, khiến nàng nhanh tay che váy lại

"Phải! sắp què rồi đấy!

Hắn liền đưa bàn tay thon dài thô chạm vào lòng bàn chân mịn màng, ngón cái xoa đều mắc cá giúp cô giảm đau

Ai ngờ khiến cô đau đớn muốn chải nước mắt

"A!" Nàng giật chân lại nhưng không được

Hắn lạnh giọng, mắt lạnh lẽo nhìn Mỹ Thanh "Chi bằng cho cậu què để khỏi đi quyến rũ người khác!" Anh còn để ý thấy có vài vết thương ở bắp chuối

"Đồ nhẫn tâm! Làm người ta té còn trù ẻo... Tôi đi quyến rũ khi nào!"

"Không quyến rũ đâu! Sắp hôn luôn rồi! Cậu thích lắm hả? Sao không ở đó luôn đi còn thấy tôi chạy làm gì?" Càng nói trong lòng anh càng lâng lâng tức giận, nhếch miệng cười một cái

"Ân" giọng nói nhẹ nhàng êm tai của thiếu nữ

Hắn nhào đến như con thú, đưa tay nhấn Mỹ Thanh ngã ra sau ghế, khoá chặt đôi môi đỏ mọng hôn ngấu nghiến, mùi bia nồng nặc

Tay cô đặt trên vai hắn ngăn lại, ánh mắt kiên cường tức giận

"Phải... đều tại cậu suất hiện!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.