Sự Quyến Rũ Chết Người

Chương 19: Lại gặp cậu




Vì là giờ nghĩ trưa, đường cầu thang lên xuống vô cùng vắng vẻ, một thành phần là tụ tập trong lớp, hai là ngồi ngoài căn tin đến khi chuông reo thì vào lớp

Mỹ Thanh cầm chai nước lên lầu thì bị một bóng dáng cao lớn chặn trước mặt, khiến cô phải nhìn lên

"Sao đấy!"

Giọng cô nhẹ nhàng trầm tĩnh, cũng không phản ứng nhiều, gương mặt diễm lệ có chút hoang mang, môi đỏ mọng nhìn anh mĩm cười

Anh Duy nhìn cô mĩm cười, tóc có phần xộc xệch do vận động bên ngoài, nhưng nhìn vào rất đẹp trai, bởi cậu sinh ra đã đẹp, cho dù hoàn cảnh nào cũng không làm mất đi vẻ điển trai ấy

Trang phục sạch sẽ, tươm tất, cơ thể lại thơm mùi nước hoa nam tính, do thói quen hằng ngày, hình ảnh này... cô đã gặp rất nhiều lần

Anh trầm giọng, mặt nghiêm trọng "Lúc nảy nhắn tin! Sao cậu không ra?"

Mỹ Thanh nhớ tới dòng tin nhắn lúc nảy, liền bất ngờ, trợn mắt nhìn anh "Sao cậu có số tôi đấy!"

"Cậu... không cần biết!" Anh Duy nhìn cô cười tươi, chân tiến đến trước mặt... cách cô một khoảng nhỏ

Con người này... mỗi lần hắn nhìn cô cười, đều không đoán được tâm tư đang nghĩ gì, với người khác... cậu ta cũng cười và năng động với vẻ mặt như thế

Mỹ Thanh lùi về sau vài bước, anh lại được đà lấn tới...Dáng vẻ lỗ mãn. Đến khi nàng bị dồn đến bức tường, hắn liền dừng lại, cuối đầu đến trước mặt Mỹ Thanh cười tà mị, cứ đứng gần Anh Duy, tim cô lại đập mạnh không ngừng

Mỹ Thanh vội nhìn xung quanh, anh thấy vậy liền nhìn cô nói nhỏ, hơi thở nóng phà vào mặt

"Cậu sợ người khác thấy chúng ta sao?" Anh Duy cười khuẩy, gương mặt điển trai phóng đại vô cùng sắc nét, cách nói ngông cuồng, mờ ám

Mỹ Thanh tức giận nhìn anh nói nhỏ, tay nắm chặt cổ áo cậu kéo xuống

"Cậu muốn gì..? Lúc trước ở nhà vệ sinh... tôi đã nói không muốn dây dưa với cậu rồi! Lỡ gặp nhau... thì cứ coi như xa lạ. Cậu cũng đồng ý mà... Muốn nuốt lời sao?"

Anh Duy liền quay mặt sang một bên cười như vô tội "Lúc nào vậy?"

"Đồ xấu xa!"

Nàng mắng hắn, hai tay đẩy lòng ngực chàng ra xa, mặc kệ bỏ đi. Dáng vẻ lạnh lùng, kiêu hãnh, xem ra cậu ta không muốn bỏ qua cho nàng

Mỹ Thanh không muốn để ý tới hắn nữa, sau này hắn quen ai cô cũng không thèm quan tâm đến...

Bởi vì... Người cô thật sự thích, trở về rồi! Anh Duy chỉ là vô tình... cô có chút hứng thú, cũng giống như những người khác, ai đẹp thì cô sẽ để ý tới

Thời điểm cô thích hắn... là lúc cô thật sự toàn tâm thích hắn, nhưng nếu người con trai ấy không xuất hiện... có lẽ cô vẫn còn thích người đàn ông này

Bởi lúc chàng trai đó đứng trước mặt! Cô đã sẵn sàng buông bỏ mọi thứ...

Riêng chỉ có Anh Duy... làm những hành động điên cuồng đó với cô, đôi lúc cho cô cảm giác ấm áp, vững trải... nhưng lại không an toàn!

Cổ tay nàng được ai đó kéo lại, anh ngoảnh mặt nhìn cô ấm áp, bàn tay dấu đồ ở sau lưng đặt vào trong lòng Mỹ Thanh, nàng theo phản xạ đưa tay hứng lấy, mặt khó hiểu nhìn anh

Bên trong có một bịch bánh snack, một bịch xúc xích, một hộp sữa, kẹo, bánh ngọt, bánh tráng, được đựng trong một cái túi nilon cột gọn

"Cậu cho tôi làm gì?" Mỹ Thanh nhìn anh khó hiểu

Anh Duy nhìn cô dịu dàng, đưa tay sờ vào đầu nói nhỏ "Con gái mấy cậu thích ăn mấy món này mà nhỉ? Hết thì nói, tôi mua thêm cho!"

"Không cần đâu!..." Mỹ Thanh trả lời cộc lốc, định đưa tay trả lại đồ

Anh Duy chặn tay Mỹ Thanh ngăn lại, khum đầu trước mặt nàng, thấy rõ cơ thể từ trong cổ áo, hai sương quai xanh cong và sâu hõm, kết hợp với cơ vai thể hiện sự nam tính. Bờ vai rộng, cơ bụng sáu múi, eo nhỏ, dáng người cao lớn, mọi thứ đều hoàn hảo,

Anh chau mày tỏ vẻ không hài lòng, thở dài một tiếng, giọng lạnh nhạt

"Không cần thì bỏ đi..."

Hắn mặc kệ túi đồ, bàn tay ôm eo thon vào lòng chiếm hữu, mặt nghiêm túc định hôn vào môi nàng thì âm thanh trên lầu vang xuống


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.