Sự Quyến Rũ Chết Người

Chương 17: Bàn tán về body




Một đám nam sinh đang tụ tập ngoài căn tin, cười đùa náo nhiệt, ai nấy cũng đều đẹp trai nhà giàu nên chia phe chơi cùng với nhau

Một phe thiếu nữ gồm ba, bốn người, xinh đẹp, nhà giàu và học giỏi, cũng có người để ý tới nhóm nam bên kia nên lấy cớ ra mua đồ ăn

Có một vị dịu dàng đi tới, váy ngắn tới đùi, dáng đi uyển chuyển thục nữ, lắc mông theo từng bước, đôi chân dài trắng trẻo, eo thon, vòng một đầy đặn, tóc toã dài ra sau

Mặt trang điểm nhẹ, môi đỏ căng mọng, đôi mắt to tròn, và chân mày lá liễu. Đang tiến lại chổ nam sinh bọn họ

Nhưng cô không biết, đằng sau là lời bàng tán của chúng

"Ể! Nhìn nhỏ đó ngon thế nhờ!"

"Đầy đặn đấy! Làm chắc sướng chết!"

Không chỉ có bọn họ, mà còn rất nhiều người để ý tới cơ thể của cô gái mà đánh giá và đùa cợt

"Ngực to, mông tròn thế này... không biết có bao nhiêu người chạm qua rồi! Thế mà lại tơ tưởng đến...."

Đến khi cô tiến tới nhỏ giọng, họ liền ngừng nói

"Ủa! Hồi nảy học còn gặp Anh Duy, bộ cậu ấy không đi với mấy ông à?"

Tử Lâm nhìn Sa Ri rồi cười nói "Bà kiếm nó hả, lúc nảy đợi nó đi tắm, nhưng một hồi nó rẽ ra riêng rồi!"

"Sao cậu không hỏi Duy đi đâu? Mấy cậu hay đi với cậu ấy lắm mà! Lát nữa có tiết rồi, cậu ấy không ở đây thì sao dô học?"

Sa Ri nhìn Tử Lâm và mấy người khác khiển trách

Tử Lâm cười cười nhìn đám bạn rồi lắc đầu, không trả lời lại, một người khác lại lên tiếng

"Này! Anh Duy ở đâu làm sao mà bọn tôi biết, chẳng lẽ nó đi đâu cũng phải báo lại hả, nó lớn rồi có còn là con ních đâu, cậu lo thì tự mà đi kiếm!"

A Kiệt lên tiếng, gương mặt ưa nhìn, hắn ta lạnh lùng có chút gian hồ, tính tình dứt khoát và thẳng thắng, hút thuốc, đánh nhau là bình thường

Trong lớp A7, cậu ta la người mạnh nhất, lời nói có uy lực, được nhiều người thích, nhưng chủ yếu là quen hắn để có danh tiếng, ra oai với người khác, tính tình kiêu ngạo, thay bồ như thay áo mà thôi

Lớp trưởng tức giận vì bọn họ đang muốn thành kiến với cô, liền một mạch bỏ đi

_________

Mỹ Thanh nhìn vào gương chỉnh sữa lại trang phục, tóc tai được bới gọn theo kiểu càng cua cho đỡ nực, vài cọng tóc không đủ dài mà rớt xuống

Sau lưng hiện ra cái cần cổ cao trắng quyến rũ, cô lấy một cây son tô nhẹ vào môi khiến càng trở nên xinh đẹp, gương mặt trắng sáng không có nỗi một hạt mụn

"Đẹp lắm rồi!" Duy nhìn cô mĩm cười

Mỹ Thanh nghĩ thầm, chuyện xảy như vậy mà hắn vẫn còn sức cười...

"Chuyện tốt cậu làm..."

Cô hậm hực đưa tay vạch cổ áo đến trước mặt hắn, những vết đỏ sưng tấy do dấu hôn để lại, cô chỉ mới đứng gần tới vai hắn, đành ngước lên mà nói

Anh Duy không nói gì, dáng người thiếu niên cao lớn, chỉ biết lẵng lặng chấp hai tay ra sau, cuối đầu mà cười mĩm vì làm sai

"Sao cậu cứ cười quài vậy?" Nàng thắc mắc nhìn anh hỏi, lúc nào cô cũng gặp anh với dáng vẻ này

"Không biết nữa! Chắc là do gặp cậu..."

Nàng cười nhẹ một cái "Nói dối!" cô liền quay mặt nhìn anh như biết không nói thật lòng, rồi mở cửa ra ngoài, đi thật xa về lớp

Anh Duy thấy vậy cũng nhanh chóng bỏ ra ngoài, dáng anh vô cùng vui vẻ và lãnh đạm, thản nhiên đi thẳng một mạch về phía căn tin, chổ đám bạn của anh đang đợi

Một người kéo ghế sẵn cho anh ngồi, còn người khác thì hứng khởi kể đến chuyện lúc nảy Sa Ri tìm anh, vẻ mặt kiêu căng, trách mắng bọn họ, làm như đây là chổ giữ trẻ

Nói xong cả đáp lại cười tít lên, Duy cũng không nhịn được mà hả miệng cười tươi nhìn bọn họ, người gì mà dai thật


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.