Sứ Giả Địa Ngục

Chương 47: Khiêu khích




- Lucy-sensei sẽ không bắt chúng ta luyện tập như hồi ở nhà chứ?Sakura than thở làm cho nhóm Monica, Jun và Edgar tò mò vô cùng. Đúng là hồi đó sáng nào họ cũng thấy Lucy bắt ép lớp mình chạy bộ rồi còn học mấy thứ kì quái nào đó. Chẳng lẽ bây giờ họ cũng phải học lại như vậy sao?

- Có Jenny ở đây thì thật tốt ít nhất cậu ta cũng có thể giúp chúng ta nhìn thấu mọi thứ.

Natsu vừa ăn vừa than thở. Yui ngồi đó tay chống cằm suy nghĩ rất nhiều mà nhìn mọi người.

- Nicolas và Shu sẽ không sao chứ?

- Này các người thực sự mạnh chứ?

Một học sinh quý tộc ngồi ở dãy bên cạnh tò mò nhìn sang nhóm bên này. Cô bé đó có mái tóc màu vàng xoăn lọn buộc hai bên mà gương mặt trắng trẻo xinh đẹp y như búp bê vậy. Bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh đó đang mân mê lọn tóc của mình nói chuyện lại có chút ngông.

- Mạnh hay không đâu thể nói trước được cô em.

Natsu nhìn cô nàng xinh đẹp này. Lớn lên thật không biết sẽ còn yêu nghiệt đến mức nào đây? Có điều nếu nói về xinh đẹp thì Lucy-sensei của họ còn đẹp hơn mà. Quả đúng là người của địa ngục thực sự rất đẹp.

- Có thời gian nói chuyện chi bằng luyện tập thì hơn.

Lucy bất ngờ xuất hiện làm cả đám trong lớp giật mình liền đi về chỗ ngồi mà im lặng không dám nói gì nhiều nữa. Trên tay Lucy đang cầm một cuộn giấy, cô từ từ mở ra mà chăm chú đọc từ đầu tới cuối.

- Giấy đăng ký tranh cúp nhà, cả lớp đều được tham gia. Cuộc đua sẽ bắt đầu sớm hơn mọi năm tức là vào tuần sau.

- Chẳng phải ngày kia rồi sao?

Mọi người dưới lớp đều kinh ngạc, họ còn chưa chuẩn bị gì mà đã phải tham gia cuộc đua này rồi sao? Lucy nhìn bọn họ và rồi cô búng tay thì một màn hình xuất hiện giữa phòng, trên đó là ảnh của một cô gái đã bước sang giai đoạn trưởng thành.

- Đó là quán quân năm trước thuộc lớp nhà biến đổi. Cô ta tên là Lola, cũng được coi là một thiên tài. Sức mạnh của cô ta gần giống với Len-sama, cô ta có thể lực tốt nhưng chưa thể so với Len-sama và Teddy-chan được. Ngoài ra khi biến đổi cô ta sẽ có rất nhiều giáp bọc xung quanh người vừa tấn công và phòng thủ, điều này hoàn toàn giống với Len-sama.

- Chúng ta sẽ đánh bại được cô ta sao?

Monica có chút chần chừ nhìn vào cô gái với mái tóc đen mặc bộ đồ chiến đấu trông rất mạnh mẽ mà ánh mắt chẳng thân thiện chút nào cả. Những học sinh quý tộc kia hiển nhiên đã sớm biết chuyện này rồi, năm ngoái họ còn đi cổ vũ cho cô ấy mà.

- Tiếp theo.

Lucy vừa nói xong thì màn hình chuyển sang một cô gái mặc bộ đồ sweet lolita màu sữa rất dễ thương với mái tóc màu sữa búi gọn đội thêm mũ búp bê rất dễ thương. Cô gái đó cầm theo một cây gậy màu trắng có thắt dải nơ phía trên tay cầm gậy, cô gái này nở nụ cười rất đẹp, mà độ tuổi ngang tầm Lucy.

- Lolly-san.

Đám học sinh quý tộc hét ầm lên trông có vẻ phấn khích, nhóm trái đất kia xem ra bọn này rất ngưỡng mộ cô gái kia mà cô ta thì xem ra nổi tiếng rồi đây. Lucy dơ tay lên đám học sinh liền dừng phấn khích lại.

- Cô ấy là Lolly, tính ra chỉ kém tôi vài trăm tuổi mà thôi. Lolly là nữ thần của học viện hoàng gia này, cô ấy thuộc lớp trưởng thành và là một người có tài. Sức mạnh của cô ấy rất đặc biệt, mỗi câu chuyện cô ấy kể ra đều sẽ trở thành sự thật nhưng có một số thứ hạn chế ở sức mạnh đó chính là nếu như cô ấy kể chuyện có liên quan tới người cô ấy nhìn thấy trước mặt nó sẽ không thành sự thực được. Tiếp theo.

Màn hình lúc này chuyển sang một cậu bé khoảng 7 tuổi so với ở Trái Đất, cậu bé đó mặc bộ vest xanh dương với quần short ngắn, đầu đội mũ cao mà tay cầm cây gậy đen, phong cách rất thời thượng mà gương mặt đầy vẻ đẹp trai thu hút nhất là đôi mắt màu xanh blue trong veo đó.

- Cậu ta thuộc lớp khởi đầu giống các em nhưng học ở lớp số 4. Tên cậu ta là Joon cũng mới nhập học năm nay mà thôi. Joon là một đối thủ đáng để các em phải bận tâm, tôi từng xem qua rồi, cậu ta rất mạnh đó.

- Đẹp trai quá đi.

Cô nàng búp bê của lớp mắt đê mê nhìn vào cậu nhóc Joon kia mà say đắm thốt lên làm cả lớp chú ý tới. Lucy nhìn cô nhóc này.

- Dolly, nếu thích cậu ta trực tiếp đi thổ lộ đừng làm ảnh hưởng tới lớp.

- Vâng ạ.

Dolly liền im lặng. Cả lớp lại xem rất nhiều gương mặt khác và được Lucy chỉ bảo rất nhiều điều cũng như dạy họ cách bộc phát sức mạnh của mình.

Giờ nghỉ trưa, cả bọn kéo nhau đi xuống nhà ăn ở khu tây nằm tách biệt với khu nhà học. Nhà ăn này rất lớn, với hai tầng, tầng một bàn trải dài như bình thường, tầng hai lại lộ thiên và chia thành từng phòng riêng. Thức ăn ở đây luôn được phục vụ theo kiểu buffet cao cấp, nhóm trẻ rất hào hứng chọn món mà ngồi tụ tập ở một bàn nói chuyện với nhau.

Ngay lúc đó cậu nhóc nổi tiếng Joon bước vào nhà ăn tạo ra vụ ầm ĩ rất lớn. Vẻ đẹp của cậu ta khiến cho đám trẻ Trái Đất liền liên tưởng ngay tới Luke-sensei, thầy ấy cũng rất đẹp, đẹp đến mức họ không biết diễn tả bằng ngôn từ nào nữa.

- Joon ngồi chỗ bọn này đi.

- Không Joon cậu nên ngồi đây.

- Joon lại chỗ bọn chị đi.

Những tiếng mời mọc vang lên nhưng Joon chẳng quan tâm, cậu bé cứ vậy bước thẳng. Vừa lúc đó Lucy cũng bước vào nhà ăn, cô không bận tâm tới đám học viên nhìn liếc qua lớp mình một cái rồi trực tiếp bước thẳng về cầu thang để đi lên tầng hai. Cô có hẹn với nhóm sứ giả trước đó rồi. Lucy vì đi nhanh không để ý vô tình va phải Joon nhưng cậu ta nhanh tay hơn túm lấy eo của Lucy mà giúp cô không ngã về phía trước. Lucy nhìn thằng nhóc này nói lời xin lỗi.

- Không để ý, xin lỗi.

Nói rồi Lucy trực tiếp đi lên tầng hai khi đã thấy Teddy đang nhìn xuống rồi. Joon thì đứng đó chăm chú nhìn theo Lucy kia. Lucy rất đẹp, đối với Joon Lucy là cô gái thứ hai khiến cậu nhóc công nhận sau người đó mà thôi.

- Cậu khiến cho thẳng nhóc lưu luyến quá rồi đó Lucy.

Teddy mỉm cười mà liếc nhìn Lucy kia. Len ngồi ở sát bên cửa kính nhìn xuống chỗ Joon đang đứng mà có chút dò xét.

- Nghe nói cô cũng đua cúp nhà sao Lucy?

- Phải, tôi từng hứa với đám ngốc đó sẽ giúp chúng đứng nhất nhưng chưa kịp thực hiện được. Nay tới đây rồi đành giúp chúng một chút.

Lucy mỉm cười rót một chén rượu làm một ngụm. Luke nhìn xuống thằng nhóc được xem là "tình địch" kia.

- Cô tuyệt đối không được phép thích thằng nhóc đó đâu đấy Lucy.

- Tôi cũng không thích cậu chút nào đâu Luke.

Lucy nhếch miệng cười nhìn Luke mặt đang nhăn lại có chút không vui kia. Tuy nhiên cô cũng đang lưu ý thằng nhóc đó. Một cảm giác quen thuộc như đã thấy ở đâu đó rồi mà Lucy không thể nhớ ra được. Nhất là lúc bàn tay ấy chạm vào người của cô, rõ ràng rất quen thuộc mà.

- Hết cơ hội rồi, Joon thích Lucy-sensei mất rồi, còn đâu mong chờ nữa chứ?

Dolly nhìn mọi người mà khóc rống lên không giữ hình tượng gì cả. Bây giờ cả khối khởi đầu đều đồn ầm lên, Joon đang đi loạn khắp nơi tìm kiếm thông tin về Lucy. Chỉ vì cái nhìn đầu tiên đó cậu ta liền cảm nắng cô giáo của họ luôn.

- Haizzz, Lucy-sensei...

Edgar thở dài mà nhìn thấy nước mắt của con gái càng khó chịu hơn. Cái lũ quý tộc này cũng thật mè nheo đi. Jun ngồi bên cạnh có phần suy nghĩ, nếu cậu nhóc Joon đó thích Lucy-sensei thì chẳng phải sẽ đối đầu với sư phụ của Jun sao? Chuyện này có phần rắc rối rồi đây. Có khi nào Lucy-sensei của họ vì chuyện của Joon mà bị phái nữ của học viện này tẩy chay hay không?

- Lucy-sensei, thân là giáo viên mà lại làm ra vụ náo loạn trong học sinh như vậy sao? Thật là quá mức mất mặt đó, không biết cô đã đi quá lâu để không biết phép tắc của địa ngục hay là nữ hoàng kia dạy dỗ cô không đến nơi đến chốn?

- Thu lại lời nói của cô đi Ai-sensei.

Lucy lạnh lùng nhìn giáo viên Ai-sensei kia mà hai bàn tay nắm chặt lại. Các học sinh khác đi qua đại sảnh đều dừng lại xem cảnh các giáo viên đang quây lại mà đối đầu nhau kia.

- Chẳng lẽ tôi lại nói sai sao? Tôi nghĩ ba mẹ cô cũng từ bỏ cô rồi đó Lucy-sensei.

- Câm miệng lại. Tôi nói cô thu lại lời nói trước đó cơ mà?

Lucy giận giữ hét lên làm rất nhiều người giật mình mà lùi lại vì lúc này sát khí của cô đang bộc phát ghê gớm. Ai-sensei nhìn Lucy nhếch miệng cười, một con nhỏ ngông cuồng.

- Người phải câm miệng là cô đó Lucy-sensei.

- Cô nói gì về tôi thì tôi cũng không quan tâm nhưng nếu cô nói về nữ hoàng như vậy tôi sẽ không bỏ qua đâu.

- Cô sẽ làm gì đây?

Ai-sensei mỉm cười mà cô ta ngay lúc đó vẽ một hình trái tim trong không trung thì hình trái tim màu hồng xuất hiện mà bắn ra những hình nhỏ khác tản về phía Lucy kia. Ngay trong khoảnh khắc những trái tim hồng đó sắp chạm vào Lucy thì một tia sáng từ tay Lucy bắn lên sượt qua cánh tay của Ai-sensei làm áo cô ta bị rách mà một đường máu nhỏ đang rỏ xuống.

- Mau rút lại lời nói của cô đi Ai-sensei.

- Cô nghĩ được hiệu trưởng và ngài công tước chống lưng cô sẽ lên mặt được sao?

Ai-sensei tức giận mà ngay lúc đó cô ta đã biến đổi. Khi cô ta vừa biến đổi xong thì Lucy đã nhảy lên mà đá văng cô ta bay ra xa. Nhìn Ai-sensei mà ánh mắt Lucy hoàn toàn không có chút thiện ý nào.

- Kẻ nào xem thường nữ hoàng đều sẽ phải chết cho dù đó là ai đi chăng nữa.

- Dừng lại đi Lucy.

Len từ trên lan can vòng cung của tầng 2 nhìn xuống đại sảnh này mà lạnh lùng lên tiếng làm mọi người chú ý tới. Lucy quay lại nhìn Len và rồi xoay người tính rời đi nhưng Ai-sensei đã đâm xuyên qua bụng Lucy mà ngay sau đó cô ta rút tay lùi lại phía sau. Một lỗ lớn xuất hiện trên bụng Lucy nhưng cô còn chưa quay lại thì Ai-sensei lập tức trợn tròn mắt mà chết ngay lập tức làm nhiều người càng kinh ngạc hơn. Đồng thời Lucy cũng bước về phía trước mà các tế bào đang tự tái tạo lại kia.

- Ngài không nên giết cô ta như vậy Len-sama.

- Kẻ nào dám nói về Lin như vậy kẻ đó sẽ phải chết. Cái chết của cô ta còn rất nhẹ nhàng. Có lẽ ta nên nói với Reiji rằng anh ta nên quản lại người của mình cho tốt. Cuộc đua cúp nhà này ta rất kì vọng vào cô, cố mà lấy nó về.

Len nói rồi lập tức biến mất. Lucy cũng mỉm cười mà đi về phía lớp học của mình. Cái xác kia đang được người khác đem đi. Những người được chứng kiến chuyện này kinh ngạc mà giải tán không dám ở lại. Xem ra khiêu khích những người này chỉ có con đường chết mà thôi. Họ nhận ra rằng những người từ thế giới lạ kia trở về đều rất đáng sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.