Sở Du nghe vậy, khắp người trở nên căng thẳng một chút, không kìm được hỏi lại lần nữa, "Thầy nói gì ạ?"
Kiếp trước, cô từ sau khi tốt nghiệp đại học vẫn luôn độc thân đến khi trở thành gái già, chưa hề bị nghi ngờ chuyện yêu sớm dù chỉ một chút. Sở Du cảm thấy thật vi diệu, thậm chí cô còn cảm thấy có thể thầy Trương tìm lộn người rồi, cô dù có yêu sớm đi nữa, nhưng mà làm gì có đối tượng a? Cô nghĩ nát óc vẫn không hiểu, chẳng lẽ thầy cảm thấy cô và Bồ Tử Hạo thân thiết quá chăng?
Bên cạnh thầy Trương vẫn còn một chồng bài tập cao ngất, thầy tựa hồ cũng không muốn gây áp lực cho cô, do dự mãi rồi mới ân cần nhắc nhở, "Ngô Khắc ở ban Lý trước đây có hay đến tìm em đúng không..."
Nội tâm Sở Du vốn còn có chút thấp thỏm, nghe đến đoạn này liền cạn lời, quả quyết nói, "Thầy, người hiểu lầm rồi, có trời đất chứng giám, em thề rằng mình không hề yêu sớm!" Giọng điệu chân thành, nói năng khí phách, chỉ còn thiếu nước thề độc: nếu nói láo, cô liền bị thiên lôi đánh.
Có thể là động tác của cô hơi khoa trương, khiến cho cô giáo ngồi trong góc phì cười, trêu ghẹo nói, "Thầy Trương à, mấy chuyện này thầy tìm người lớp mình cũng vô dụng thôi, nếu muốn thì tìm em học sinh bên ban Lý kia kìa."
"Tôi cũng không phải chủ nhiệm của lớp bên ban Lý..." Thầy Trương nghe vậy, cười khổ lắc đầu một cái, thấy Sở Du thề thốt thật tình như vậy, trong lòng cũng yên tâm một ít, "Vậy cậu ta vì sao cứ đi qua đi lại chỗ cửa lớp mình thế? Thầy thấy cũng khá nhiều lần rồi."
"Thầy, em thật sự không biết, vốn dĩ em cũng không nhận ra cậu ta, lần trước em bị trái bóng rổ đập trúng người, là do cậu ta lỡ tay." Sở Du cũng không biết làm sao mà cái người Ngô Khắc này lại rước cho cô nhiều phiền toái như vậy. Cung phản xạ của thầy Trương cũng thật dài, từ sau khi Sở Du cảnh cáo Ngô Khắc xong thì cậu ta cũng đã lâu rồi không xuất hiện, mà giờ thầy mới hỏi.
Thầy Trương hiểu ra, gật đầu một cái, thầy có nghe qua chuyện Sở Du bị bóng đập vào đầu, tiếp tục dò hỏi, "Vậy gần gây em có áp lực gì lớn sao? Thành tích của em rất không ổn định, lúc cao lúc thấp, trước kia lại chưa từng như vậy."
Sở Du có chút xấu hổ, cô gần đây quả thật có chút chểnh mảng, nghiêm túc đáp, "Thầy, em sẽ cố gắng, gần đây quả thật em có hơi phân tâm ạ."
Thái độ nhận sai của Sở Du rất thật tình, thầy Trương cũng không nói gì thêm nữa, nhưng lại bổ sung thêm vài câu, "Sắp đến nghỉ hè rồi, thầy biết trong lòng bọn em đều có những dự định riêng. Nhưng mà, sang năm đã là 12 rồi, nếu thành tích vẫn không ổn định như vậy thì rất bất lợi đối với chuyện thi Đại học, ai có thể đảm bảo với các em rằng, vào một khắc làm bài thi kia, các em sẽ vượt xa phong độ bình thường chứ?"
Sở Du gật đầu nói phải, thầy Trương lại nhắc nhở đôi câu, liền để Sở Du đi.
Sở Du nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc lại, khẽ thởi dài một cái, cô quả thật nên giảm bớt. Biên đạo của Truyền Đại cần có nghệ khảo chuyên ngành, sau khi có được chứng nhận của nghệ khảo, dựa vào điểm sàn của tỉnh cùng với chỉ tiêu đề ra mà tiến hành tuyển sinh, cô nhớ điểm sàn Bắc Kinh ở kiếp trước tương đối cao.
Trước kia cô luôn chú tâm học tập, không có chuyện gì quấy nhiễu, tất nhiên là thuận lý thành chương mà đậu Đại học. Bây giờ, Sở Du lại kiêm thêm vài chuyện nữa, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thành tích, cô phải buông bớt một vài thứ. Mặc dù trong lòng rất rõ ràng, nhưng Sở Du vẫn không thể buông được.
Lượt xem của《Call Me ET!》 vẫn không ngừng tăng lên, bây giờ ước chừng cũng mới phát sóng tập ba. Những người trên mạng đối với phần hậu kỳ nghịch thiên được đưa vào câu chuyện khôi hài cảm thấy thú vị, nhưng, cứ coi như lượt xem của 《Call Me ET!》 dù có kinh người hơn đi nữa thì đây cũng chỉ là một bộ webdrama nhỏ. Giữa tháng 7, mùa đầu tiên của《Thanh âm Hoa Hạ》 bắt đầu chiếu, chân chính khuấy động mạng lưới internet.
Sở Du xem những hình ảnh quen thuộc trên tivi, không nhịn được có chút cảm động. Năm đó, chính vì xem chương trình này mà cô mới bắt đầu đi lên con đường biên đạo, đi mãi đi mãi một khắc cũng không dừng, thẳng đến khi ngã xuống, chết trong mơ hồ. Có lúc, cô cũng từng tự chất vấn, cố gắng cả đời như vậy liệu có đáng giá không? Cô biết rất rõ ràng cơ thể mệt mỏi, bản thân luôn bỏ ra nhiều hơn được nhận lại, thật sự có ý nghĩa sao?
Thế nhưng, đến lúc một lần nữa xem lại tiết mục dẫn mình đến con đường này, cô vẫn không nhịn được mà cảm động. Một chương trình tivi đặc sắc phải là một chương trình khiến cho người xem cảm thấy rung động, có thể khiến cho nhiều người nảy sinh thật nhiều cảm xúc, là cảm động rơi lệ, là vui sướng cười to, hay yên lặng suy nghĩ sâu xa.
"Triêu văn đạo, tịch tử khả hỹ."[1]
[1]"Triêu văn đạo, tịch tử khả hỹ".
Nguyên văn là "朝闻道, 夕死可矣."
Dịch nghĩa: "Sáng nghe đạo, buổi chiều chết không hối tiếc."
Xuất xứ: Luận Ngữ - Lý Nhân
"Đạo" ở đây tức là đạo lý làm người; "tử" trong câu này ý nói, buổi sáng nghe và ngộ ra được đạo lý, thì buổi chiều có chết cũng không nuối tiếc. Hình dung sự bức thiết khi theo đuổi một chân lý hay một lý tưởng nào đó.
Sở Du xem xong tập một của mùa thứ nhất của《Thanh âm Hoa Hạ》, sửa lại vài chỗ trong bài đề cử đã sớm viết xong, phát trên weibo Dân công meo. Bây giờ là thời điểm các chương trình truyền hình bắt đầu đi xuống, 《Thanh âm Hoa Hạ》 có thể nhận được nhiều lời khen của trong và ngoài giới, ắt hẳn phải có chỗ hơn người.
Đây cũng là lần đầu tiên Dân công meo viết bài bình luận đề cử về chương trình tivi, không giống như trước kia, đều bàn về phim ảnh, dưới khu bình luận bắt đầu diễn ra kịch liệt.
[y1187: Tui thấy chủ bô thổi phồng chương trình này quá thôi, thật ra cũng không đến mức như vậy.]
[Cỏ xanh: Tui cảm thấy Miêu thúc đánh giá rất đúng trọng tâm, ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem cách thức, 《Thanh âm Hoa Hạ》 là một đại diện cho kiểu sáng tạo cách tân.
[Bí đỏ năm chín bảy: Không cảm thấy chương trình này rất giả tạo sao?? Câu chuyện lừa tình, hát nhép, a a tui không nói gì, Dân công meo rốt cuộc cũng chỉ có vậy, thật thất vọng, đóng cửa.]
[Tuyết tháng 12: Trong khu bình luận có một số người hoả khí quá nặng đi, Miêu thúc chỉ là phân tích hình thái cùng với kiểu mẫu (format) của chương trình, cũng không phải hết sức tán tụng nó, không biết vì sao lại có vài người xấu tính như vậy, Miêu thúc cũng không phải cần một mình chế hâm mộ, cám ơn.]
[Đã có người trên hai con đường: Tui thật sự thật sự thích Miêu thúc, nhưng mà cũng thậy sự thấy chương trình này không quá tốt, sau này tỉ suất người xem sẽ thể hiện điều đó.]
[Tại hạ lại thua rồi: Hay là sau này Miêu thúc cứ tiếp tục viết đề cử phim thôi đi, mới phát một cái về chương trình thôi mà đã có đủ loại ngồi ngoài tự cảm thấy bản thân có tư cách đánh giá, chạy tới đây làm đủ trò xấu hổ.]
[Mùa hè mất ngủ: Có người từ đâu tới mà cứ kiểu cao cao tại thượng vậy? Bản thân tiết mục này là sao chép từ một chương trình của nước ngoài, chương trình gốc hay hơn không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc là ai mắt đui mà bưng về? Ngay từ đầu đã thấy Dân công meo không có gì tốt lành cả rồi, hôm nay vừa xem, quả nhiên là vậy!]
[Mộc Tiểu Bạch: Chương trình này được mua bản quyền rồi nha, cảm ơn. Miêu thúc thật đáng thương, nằm không cũng bị phun độc, chắc là muốn nổi tiếng. Tui cảm thấy bài viết lần này so với mấy lần trước Miêu thúc viết hay hơn nhiều, có thể coi như là đang bảo vệ luận văn tốt nghiệp, đáng tiếc trên mạng còn quá ít người thật sự hiểu biết về chương trình tivi, phần lớn đều đơn thuần chỉ là người xem.]
Sở Du không hề nghĩ đến mùi thuốc súng ở khu bình luận sẽ nặng như vậy, dù sao trước kia đều có những người không cùng quan điểm, nhưng cũng không đến trình độ đốp chát. 《Thanh âm Hoa Hạ》 tất nhiên vẫn còn những điểm thiếu sót, nhưng mà nội dung thật sự đáng để học hỏi, một lần nữa nó hồi sinh lại "Ca sĩ rễ cỏ"[2]
[2]"Ca sĩ rễ cỏ" là chỉ những người ca sĩ chưa qua một trường lớp đào tạo, được công chúng vô tình khám phá ra và có những tiềm năng nhất định. Theo như mình nghĩ thì cái 《Thanh âm Hoa Hạ》 này là một chương trình tìm kiếm giọng hát, nó có thể giúp cho các "ca sĩ rễ cỏ" có thêm cơ hội phát triển.
Cô vốn cho rằng, khu bình luận sẽ nhanh chóng giảm nhiệt, không nghĩ tới những người trên mạng càng đánh càng hăng, cãi ngau ngày càng nghiêm trọng. Rất nhiều người công kích Dân công meo, cho rằng Dân công meo chẳng qua chỉ là làm bộ, thật ra không hề biết gì, là một marketing account không hơn không kém.
Lại qua hơn một tuần, app Yêu điện ảnh chính thức lên sàn, đẩy ra chuyên mục đầu tiên do Dân công meo làm khách quý, cũng kèm theo bài bình luận phim 《Kỷ sự màu xanh》. Hai ngày sau, 《Kỷ sự màu xanh》 chính thức được công chiếu trên cả nước, chiến sự trên weibo của Dân công meo cũng chuyển địa bàn sang app Yêu điện ảnh.
Trong bài viết về 《Thanh âm Hoa Hạ》, thái độ của Sở Du hoàn toàn đúng trọng tâm, ưu điểm khuyết điểm đều đánh giá rõ ràng, một số người lại phun độc, bảo rằng cô không phân biệt được. Nhưng mà trong bài bình về 《Kỷ sự màu xanh》 thì khác, có một số chỗ dính đến vấn đề "phim thương mại" và "phim nghệ thuật", bản thân vấn đề này ngay từ đầu đã là vấn đề gây tranh cãi, không ít người trên mạng lại nhất quyết vin vào chuyện này mà phun độc Dân công meo.
Sở Du nhìn mấy bình luận kia cũng nhức đầu, không ít cái rõ ràng là càn quấy, hắc[3] một cách gượng ép, dù có thấy cũng không thể nói được. Cô áy náy nhắn tin cho Mênh mông, dù sao người ta mới ra mắt app, nhưng lại vì mình mà vô duyên vô cớ dính bùn.
[3]hắc: bôi đen, hắc nước bẩn
Dân công meo,【Thật xin lỗi, một vài người trên mạng chạy đến bình luận tiêu cực.】
Trái lại, Mênh mông cảm thấy không vấn đề gì 【Không sao, có như vậy bọn họ mới biết app của chúng ta mới ra mắt, coi như là phụ giúp quảng cáo đi.】
Tốc độ gõ chữ của Mênh mông rất nhanh,【Tôi cảm thấy cậu không cần vì mấy cái bình luận như vậy mà tức giận, đại đa số đều là dân ngoài nghề quậy phá, căn bản không hề hiểu mấy chuyện trong nghề.】
Nếu bài viết của Dân công meo tồn tại những sai sót nghiêm trọng to lớn về mặt chuyên môn thì chủ biên nhất định sẽ không thể nào để cho nó xuất hiện trên app, ngược lại, chủ biên còn thấy văn phong của Dân công meo sắc bén, có nhiều quan điểm độc đáo.
Dân công meo, 【Tôi biết... Nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ, bởi vì từ trước đến giờ không hề xảy ra chuyện như vậy.】
Sở Du thật sự không hiểu vì sao khu bình luận lại nháo đến lợi hại như vậy, trước kia cô cũng đã đăng rất nhiều thứ, trừ một lần bị fans của Lâm Uyển tận lực phá rối kia, những lúc khác đều chưa từng phản ứng lớn như vậy,
Mênh mông,【Vì cậu đang rất nổi, gần đây bị hắc đến lợi hại, nhưng mà lượng người hâm mộ cũng tăng nhanh chóng. Thật ra có nhiều tài khoản chia sẻ bài viết của cậu, cho nên khu bình luận mới diễn ra ngày càng lợi hại như vậy.】
Mênh mông,【Nói cho cùng, thật ra lượng người theo dõi trước kia của cậu là tự phát triển lên, rất nhiều người đều là dân mê điện ảnh hoặc là nhân sĩ trong nghề, đương nhiên, bình luận cũng sẽ thân thiết và ôn hoà hơn. Nhưng mà, lần huyên náo này, lại có rất nhiều người là người ngoài nghề hoặc là người qua đường, căn bản không hề hiểu chuyện trong giới, trong mắt bọn họ, cậu chẳng qua chỉ là một marketing account thôi.】
Dân công miêu,【Tôi không phải là marketing account!!】
Mênh mông,【Tôi cũng chư từng thấy có cái marketing account nào vẽ cái ảnh đại diện xấu như vậy.】
Dân công meo,【... 】
Mênh mông, 【Tôi đoán là chờ sau khi sự kiện này ổn định lại, cậu thật sự có thể bước vào hàng ngũ người nổi tiếng, có khi cậu chính là người đầu tiên nhờ vào chuyện đăng bài hay hay về điện ảnh truyền hình mà nổi tiếng cũng nên? Bây giờ mắng dữ dội như vậy, căn bản cũng không thể trở thành người hâm mộ được, có lẽ xong trận này liền giải tán, đến lúc đó độ trung thành của những người hâm mộ còn lại sẽ rất cao.】
Mênh mông,【Cậu không nghĩ tới chuyện lộ diện với mọi người sao? Chẳng lẽ cứ tiếp tục như vậy, nhận một ít công việc, kiếm ít tiền tiêu vặt? Tôi thấy cậu đến giờ vẫn không chịu nhận quảng cáo, cũng không nhận tuyên truyền, mỗi ngày cực khổ viết rồi biên tập phim ảnh để làm gì, tôi đi làm ít nhiều gì còn có tiền lương.】
Dân công miêu,【Chưa nghĩ xa tới đó, trước mắt chỉ nghĩ xây dựng weibo vậy thôi.】
Mênh mông,【Nhìn một cái là biết đồ không thiếu tiền, rãnh rỗi.】
Dân công meo cũng lười để ý đến Mênh mông, nhắn lại một icon mỉm cười.