Đạo diễn của 《Kỷ sự màu xanh》 trước kia cũng làm ra không ít phim nghệ thuật tiêu biểu, bộ phim này cũng vẫn tiếp tục theo phong cách trước giờ của ông. Thật ra Sở Du không quá thích thú với cái gọi là phân chia giữa "phim thương mại" và "phim nghệ thuật", đến nay vẫn chưa hề có bất kỳ một tiêu chuẩn nào định nghĩa rõ ràng sự bất đồng của hai cái này.
Sau khi viết xong, cô đọc lại một lần, sửa lại vài chỗ không cẩn thận, gửi cho Mênh mông. Mênh mông hình như không online, không trả lời ngay lập tức, Sở Du đoán chừng sẽ không có kết quả liền, lại tiếp tục làm hậu kỳ cho phim của Bạch Thanh.
Một lát sau, Mênh mông bên kia cũng trả lời lại, anh ta cần phải đưa cho chủ biên xem trước, sau đó mới có thể báo kết quả cho Sở Du.
______________________________________________________
Tiếng ve ngoài cửa sổ từng hồi báo hiệu mùa hè sắp đến, cái oi ả nóng bức không tiếng động lặng lẽ xâm nhập, nướng cháy mặt đất. Sở Du gần đây càng ngày càng ghét ra khỏi lớp học, một là ra khi khỏi sự mát mẻ từ điều hoà lập tức sẽ phải đón nhận cái nóng cuồn cuộn, rất khó chịu, hai là gần đây cô hay gặp phải Ngô Khắc ở ngoài hành lang.
Ngô Khắc từ sau khi bị Sở Du dạy dỗ ở trong hẻm nhỏ xong, một thời gian dài luôn trốn tránh cô. Sở Du cũng sắp quên rằng từng có một người như vậy đập bóng rổ vào người mình, gần đây cậu ta đột nhiên lại xuất hiện. Lúc Sở Du đi trên hành lang, Ngô Khắc thấy cô, cũng không giống như thường ngày lủi đi, trái lại còn đột nhiên cúi người, lớn tiếng nói, "Sở tỷ, chào!"
Sở Du, "..."
Bất cứ lúc nào, ở đâu, dù là bãi tập, cổng trường, toà nhà bên cạnh trường học, chỉ cần Ngô Khắc thấy cô, liền đặc biệt cung kính chào hỏi, biên độ cúi người lớn đến mức khiến người khác chú ý. Sở Du hơi nhức đầu, cô cũng không biết trong đầu cậu ta nghĩ cái gì, tại sao lại dùng thái độ như chào hỏi đại tỷ hắc bang với cô?
Ngô Khắc thấy Sở Du, liền biến thành một binh lính đứng nghiêm hô khẩu hiệu, như thường lệ lớn tiến chào cô.
"Cậu lại đây." Sở Du hướng cậu ta ngoắc ngoắc tay, Ngô Khắc thấy Sở Du mặt mày như không, chạy bước nhỏ tới, cười khan nói, "Sở tỷ, thế nào..."
"Làm sao cậu biết tên tôi?" Sở Du nhíu mày, cô có thể chắc chắn rằng mình chưa hề để lộ tên thật cho Ngô Khắc biết, nhiều nhất cũng chỉ biết cô ở lớp Văn thôi.
Ngô Khắc cười khan, Sở Du thấy cậu ta không đáp, cũng không hỏi nữa, gằn từng chữ, "Sao này không được chào hỏi kiểu như vậy nữa." Cô cảm thấy thật sự là ngu chịu không nổi luôn, hơn nữa nếu bị giáo viên phát hiện ra thì cô cũng không thể nói rõ ràng ra được.
Ngô Khắc thì dường như không quá đồng ý, mở miệng nói, "Sở tỷ, em cảm thấy..."
"Ngừng! Không được xưng hô như vậy với tôi, chúng ta không thân quen, chính xác hơn là không hề biết nhau." Sở Du trực tiếp chuyển sang chế độ cao lãnh, chỉ còn thiếu biểu cảm "người lạ chớ gần" trên mặt, hiệu quả công kích và bạo kích đối với người lạ được buff[1] lên tới 50%
[1]buff, một thuật ngữ trong game, là hỗ trợ.
Ngô Khắc nhìn gương mặt lạnh lẽo của cô, miễn cưỡng đều bị quét sạch, chỉ còn lại một tia máu, lẩm bẩm, "Làm sao lại nói không quen biết, chúng ta chính là không đánh không quen mà..."
"Lần trước tôi không đánh cậu, nếu cậu muốn "không đánh không quen biết", chi bằng bây giờ tôi đánh cậu nhé?" Sở Du tỉnh táo đưa ra đề nghị, lần trước cô chẳng qua chỉ là khống chế Ngô Khắc, cũng không hề đánh cậu ta. Cô nhấn mạnh nói, "Tôi không muốn gây phiền toái gì với cậu, loại chào hỏi kỳ cục này dừng ở đây là được rồi."
Ngô Khắc nghe vậy, siêu cấp uỷ khuất, "Cậu ghét tôi đến vậy sao?"
Sở Du liếc mắt một cái, cô già thật rồi, cậu ta cứ hành động như thiêu thân như vậy, không thể ngăn cản được. Ngô Khắc ngày nào cũng như được đánh máu gà[2], lớn tiếng chào hỏi, màng nhĩ của cô thật sự không tiếp nhận nổi.
[2]đánh máu gà, được dùng để chỉ nguyên nhân của một hành vi phấn khích bất ngờ của một người đối với người hoặc một vật cụ thể, đồng thời nó cũng mang ý nghĩa nhạo báng.
Ngô Khắc thấy Sở Du yên lặng, vốn còn tưởng cô động lòng trắc ẩn, cảm thấy áy náy, không nghĩ tới, cô nghiêm túc nói, "Không phải ghét, mà là siêu cấp phiền."
Ngô Khắc, "..." Nội tâm cậu ta bị bạo kích[3] tổn thương 100 điểm.
[3]bạo kích, là một từ ngữ trong game, có là chỉ mức độ sát thương cao, hình như là cao nhất ở trong game í.
Sau khi Sở Du cảnh cáo Ngô Khắc, cậu ta quả nhiên ngoan ngoãn hơn, không xuất hiện nữa. Nội tâm cô không hề có một chút áy náy, bởi vì quả thật giao tình của cô và Ngô Khắc không sâu, lại có thêm vài chuyện không hay giữa hai bên. Lúc Sở Du vẫn còn ở cao trung thật ra thì vẫn còn chưa giỏi trong việc cất giấu gai nhọn bên người, người không quen sẽ cảm thấy cô rất khó gần, đến sau này khi đi làm rồi thì thu lại bớt, có thể tuỳ ý chuyển chế độ biểu cảm về dạng cao lãnh.
Mênh mông sau khi đem bài bình đưa cho chủ biên xem, liền gửi phản hồi của chủ biên cho Sở Du. Chủ biên đối với ý tưởng và bài viết của Sở Du không có ý kiến gì, cảm thấy độ hoàn chỉnh khá cao, chẳng qua là cần điều chỉnh một vài chỗ câu chữ. Mênh mông hỗ trợ Sở Du tiến hành sửa đổi một vài chỗ, lại nhắc nhở, 【Cậu còn phải gửi một ít tư liệu cá nhân cho tôi, chuyên mục bản thảo cần có mục giới thiệu.】
Sở Du nhất thời không hiểu,【Cái đó là gì?】
Mênh mông giải thích, 【Mặc dù weibo cậu có rất nhièu người theo dõi, nhưng không phải ai dùng app của chúng ta cũng đều biết cậu, cho nên trước khi đăng bài bình cần có một mục giới thiệu đơn giản, sau đó gửi cho tôi một hình làm ảnh đại diện là được, không nhất thiết phải là ảnh người thật, nhưng mà tốt nhất là không phải hình dính dáng đến chuyện tranh chấp bản quyền.】
Sở Du suy nghĩ một chút, ngụ ý chính là, ảnh đại diện tốt nhất là đừng tìm bừa ở trên mạng, ảnh đại diện weibo của cô bây giờ chính là hình được tiện tay chọn bừa trên mạng. Cô mở phần mềm ra, thử vẽ một biểu tượng con mèo, viết vài dòng giới thiệu đơn giản, gửi cho Mênh mông.
Mênh mông,【... 】
Mênh mông,【... Loại động vật có hơi vặn vẹo này là con gì? Còn nữa, phần giới thiệu quá ngắn.】
Dân công meo, 【 Đó là mèo nha!! Không hề vặn vẹo!!】
Mênh mông, 【Đời này cậu không thể nào dựa vào chuyện vẽ vời mà kiếm tiền được đâu.】
Dân công meo, 【... Thì ra cậu là một biên tập như vậy hả!? Tôi bắt đầu thay đổi cái nhìn đối với《 Cùng nhau xem điện ảnh 》rồi!】
Mênh mông, 【Hơ, sau khi nhìn cái ảnh đại diện xấu như vậy, tôi cũng thay đổi cái nhìn với cậu luôn rồi.】
Dân công meo,【... 】
Sở Du cảm thấy năng lực hội hoạ của mình bị đả kích công khai, thái độ của Mênh mông với cô cũng thay đổi theo! Cách màn hình máy tính, Sở Du không biết biên tập là nam hay nữ, chỗ khung giới tính của Mênh mông lại hiện là "không rõ", bình thường cũng không thích đăng status, công việc đâu ra đấy, hoàn toàn không thể nhìn ra thân phận thật sự.
Lập tức, ý chí chiến đấu của Sở Du liền sôi sục, mở PS ra, muốn dùng phần mềm kỹ xảo cao để Mênh mông phải nhìn cô với cặp mắt khác xưa. Cô gửi hình đại diện mà mình mới chế biến lại thật tốt cho Mênh mông, bên kia cũng trả lời rất nhanh.
Mênh mông, 【Cậu chẳng qua chỉ là đem con mèo bệnh xấu xí lúc nãy thêm mắm dặm muối lên một chút thôi mà.】
Mênh mông, 【... Thôi, cứ như vậy đi.】(chắc chế cũng bất lực với tài năng hội hoạ của bạn Du ròi, càng chê, bản càng hăng cuối cùng cũng hăm cíu vớt được bao nhiêu nên hoi vậy... =))))
Đã rất lâu rồi Sở Du không gặp phải thất bại như vậy, lại có người đối với kỹ thuật vẽ vời của cô lộ ra biểu tình khinh bỉ như vậy. Sở Du không nhịn được kháng nghị, mãnh liệt yêu cầu cho cô thêm một cơ hội, cô nhất định sẽ làm ra sản phẩm đẹp hơn. Mênh mông xem thường, dứt khoát không để mắt đến ý kiến của cô.
Sở Du nhìn dáng vẻ dầu muối không ăn của Mênh mông, hơi hiếu kỳ thân phận của đối phương.
Dân công meo,【Biên tập, cậu là nam hay nữ?】
Mênh mông,【 Đừng hỏi, giới tính không quan trọng, tôi không có hứng thú đối với đại thúc chân to [4].】
[4]đại thúc chân to, theo ngôn ngữ trên mạng thì là chỉ những ông chú thô lỗ.
Ngươi mới là đại thúc chân to! Cả nhà ngươi đều là đại thúc chân to!
Trong lòng Sở Du thật đau khổ, fans thì gọi cô là "Miêu thúc", nhưng không có nghĩa cô là đại thúc chân to nha! Sở Du thật sự là có lý mà không thể nói, *tạm biệt*[5]
[5]*tạm biệt*, động tác, icon chào tạm biệt í.
App vẫn chưa chính thức phát hành, ngày công chiếu 《Kỷ sự màu xanh》 cũng chưa đến, Sở Du buộc phải chờ sau khi app được đưa ra mới có thể nhận được nhuận bút. App Yêu điện ảnh định để cho Dân công meo làm khách quý mùa đầu tiên, nếu như hiệu quả không tệ thì kiểu hình thức này có thể sẽ được duy trì. Chủ biên định sau này nếu mời khách quý thì sẽ mời những người có ảnh hưởng với truyền thông như Dân công meo, cũng coi như là một điểm sáng tạo.
Sở Du sửa lại phần giới thiệu cả Dân công meo một chút, làm xong hậu kỳ của《 Call me ET!》, thì thời gian cũng đã trễ lắm rồi. Ba mẹ của cô không để ý thời gian lên mạng của cô, đã đi ngủ trước. Sở Du nhìn đồng hồ một chút, giật mình, bất tri bất giác[6] đều đã qua rạng sáng.
[6]bất tri bất giác, không hề hay biết, cũng không hề cảm nhận được
Nếu ba mẹ biết cô thức khuya như vậy, chắc chắn sẽ nổi giận. Bọn họ không nhắc Sở Du đi ngủ, chắc là nghĩ rằng cô sẽ đi ngủ đúng giờ, nhưng lại không hề biết, Sở Du đã quen thức xuyên đêm, bất tri bất giác đã trễ như vậy. Cô vừa định tắt máy tính, đột nhiên QQ hiện lên thông báo nhắc nhở sinh nhật.
Hôm nay là sinh nhật của Bồ Tử Hạo sao?
Sở Du suy nghĩ một chút, dứt khoát gửi một lời chúc mừng sinh nhật cho hắn,【 Sinh nhật vui vẻ!! 】
Cô vốn cho rằng đã là rạng sáng, nên chắc đối phương sẽ không trả lời ngay được, vừa mới chuẩn bị offline, không ngờ Bồ Tử Hạo trả lời vô cùng tốc độ,【 Cảm ơn!!? (?? ·? w? ·??)? 】
Vâng, biểu tượng cảm xúc đã lâu không gặp, nay lại tái xuất giang hồ.
Bồ Tử Hạo vốn dĩ đang gõ chữ, bất tri bất giác đã qua 12 giờ, hắn nhận được tin nhắn của Sở Du thì ngạc nhiên lẫn mừng rỡ, liếc nhìn thời gian đã muộn, lại trả lời, 【Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon? (?? ·? w? ·??)?】
【Ngủ ngon.】Sở Du nhìn câu trả lời của hắn nhịn không được cười một tiếng, thoát mạng, đi nghỉ. Cô tắt máy tính, rón rén nhẹ nhàng ra khỏi thư phòng, ngày mai còn phải đi học, cô mà không ngủ nữa thì ngày mai thật sự sẽ bò dậy không nổi.
____________________________________
Sinh nhật năm nay, lời chúc đầu tiên mà Bồ Tử Hạo nhận được lại đến từ Sở Du, khoé môi không nhịn được cứ luôn vểnh lên. Hắn dứt khoát không gõ chữ nữa, rửa mặt chuẩn bị đi ngủ. Tỉnh dậy mở mắt ra, hắn cầm điện thoại lên, lại nhận được thêm vài tin nhắn chúc mừng từ bạn học.
Bồ Tử Hạo không nhịn được liếc nhìn tin nhắn chúc mừng của cô, lại không nhịn được nở nụ cười.
Lục Hân nhìn Bồ Tử Hạo đang từ từ bước ra khỏi phòng, đem bữa sáng đặt lên bàn, "Sao thế? Tự nhiên sáng sớm lại cười ngu như vậy?"
Bồ Tử Hạo "..."
Lục Hân nhìn bộ dạng kỳ lạ này của hắn cũng không thấy ngạc nhiên, lúc còn sơ trung, Bồ Tử Hạo còn trầm lặng hơn kia. Cô nhắc nhở, "Cho con cái bánh sinh nhật, hôm nay mang đến trường đi, chia cho mấy bạn trong lớp ăn chung cho vui."
Bồ Tử Hạo cảm nhận được tâm ý của Lục Hân, nhưng vẫn lưỡng lự, "Con không thích ăn ngọt..."
"Cảm nhận một chút không khi sinh nhật vậy, ba nhờ mẹ chuyển lời chúc mừng sinh nhật con, còn nói, chờ ônh ấy đi công tác về sẽ bồi thường cho con." Lục Hận sau khi dọn phòng bếp xong, lau tay, ngồi xuống.