Sơn Thôn Tiểu Thần Y

Chương 8: Quả quýt có độc




Lúc này Chung Đình hơi ngại ngùng, hai má ửng hồngvô cùng xinh đẹp. Một cô gái xuân xanh tươi trẻ tràn đầy nhựa sống, vẻ đẹp kiều diễm không gì sánh bằng.

"Anh Thiết Trụ , em... em có đẹp không?"

Thấy  Vương Thiết Trụ nhìn mình đắm đuối, tim của Chung Đình đập thình thịch, nhẹ nhàng hỏi.

"Đẹp, đẹp lắm."

Vương Thiết Trụ gật đầu lia lịa.

"Vậy...vậy... anh Thiết Trụ , anh có thích em không?"

Giọng nói của Chung Đình nhỏ nhẹ đến mức nghe không rõ, hai má càng đỏ dần lên.Từ nhỏ cô đã rất thích đi theo sau quấn quýt Vương Thiết Trụ , sau này lớn lên, cô vẫn thích Vương Thiết Trụ như vậy.Khi biết Vương Thiết Trụ dần trở nên khờ khạo, cô đã khóc thầm rất nhiều đêm.

Nhìn Chung Đình, trong đầuVương Thiết Trụ đột nhiên xuất hiện một nụ cười, nụ cười của một cô gái xinh xắn với cặp răng khểnh dễ thương.

Nguyễn Thúy Phượng!

Nghĩ tới bạn gái của mình, Vương Thiết Trụ chỉ cảm thấy đau nhói ở ngực.

Hít một hơi thật sâu, Vương Thiết Trụ xoa đầu Chung Đình,mỉm cười và nói: "Trong lòng anh, em giống như một đứa em gáicủa anh vậy."

"Em gái..."

Dường như Chung Đình hơi thất vọng, cô nhẹ nhàng nói: "Chỉ là một người em gái thôi sao?"

"Ừm!"

Vương Thiết Trụ mỉm cười gật đầu.

Mặc dùkhó có thể gặp lại Thúy Phượng, nhưng trong một thời gian ngắn, anh vẫn rất khó chấp nhận có một người phụ nữ khác trong tim mình. Yêu một người có thể chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ.Nhưng để quên được người đó, lại phải mất rất nhiều thời gian.

"Ồ!”

Chung Đìnhhơi thất vọng "ồ" một tiếng, sau đó lại nở một nụ cười, má lúm đồng tiền ẩn hiện, cô cười nhẹ và nói: "AnhThiết Trụ , anh đến tìm em có việc gì không?"

"Anh đến để mượn một cái máy kéo."

Vương Thiết Trụ nở nụ cười nói: "Ngày mai anh sẽ lên thị trấn để bán quýt."

"Ngày mai anh cũng lên thị trấn à? Thế thì tốt quá.”

Chung Đình thích thú nói: "Em muốn đi cùng với anh."

Nói đến đây, gương mặt dễ thương của Chung Đìnhlộ ra vẻ uất ức, nhỏ nhẹ nói: “Hôm nay, em bị người khác bắt nạt khi đang đi khám ở một phòng khám trên thị trấn."

"Cái gì?"

Vương Thiết Trụ vô cùng tức giận: "Ai dám ăn hiếp em? Ngày mai anh sẽ chonó một bài học."

Sáng hôm sau, ăn bữa sáng xong, Vương Thiết Trụ chuyển quýt lên máy kéo để đi lên thị trấn.Cùng đi với anh còn cóChung Đình.Một tiếng rưỡi sau đã tới thị trấnNghĩa Hành.

Bởi vì máy kéo không được phép đi vào thị trấn.Vậy nên Vương Thiết Trụ chỉ có thể lái xe kéo đến ngoại ô thị trấn và dừng lại ở phía đối diện đường.Mà ở phía bên kia đường có một chợ rau quả, như vậy không cần phải lo lắng việc không có khách.

Ở đây đã có một số máy kéo hoặc là xe ba bánh đã đậu sẵn, đều là bán những thứ như táo, dưa hấu và loại trái cây khác.

“Ô... bán quýt à, quýt nhìn ngon ghê, không biết có chua không nhỉ?”

Khi nhìn thấy vài thùngquýt trong xe của Vương Thiết Trụ , rất nhiều người xung quanhtụ lại xem.Dù sao thìbây giờ vẫn chưa đến mùa quýt chín, nên rất ít người bán quýt ở chợ. Vương Thiết Trụ lại chở một xe quýt vừa to vừa bóng bẩy, nên việc thu hút mọi người cũng không có gì lạ.

"Ôi sao mấy quả quýt này to thế? Quýt này bán thế nào vậy?"Một người phụ nữ trung niên cầm một trái quýt lên tay ước lượng và hỏi.

"Ba mươi nghìn một ký!"Vương Thiết Trụ nở nụ cười trả lời.

"Ba mươi nghìn một ký? Sao cậu không đi cướp luôn đi."

Vương Thiết Trụ vừa nói xong, ông lão bán táo bên cạnh liền lên tiếng:  "Nhà tôi cũng có cây quýt loại này.Khi quả chín tôi bán hai ký rưỡi chỉ ba mươi nghìn thôi, nửa ký quýt của cậu mua được cả ký quýt nhà tôi luôn đấy."

"Anh bạn trẻ, cậu bán đắt quá rồi đó." Người phụ nữ đặt quả quýt trên tay xuống, hơi bất mãn nói.

"Không chỉ đắt, mà thật sự rất đắt."

Ông lão bán táo tỏ vẻ kì thị: "Nhà tôi cũng có cây quýtnày, bây giờ đâu phải là mùa quýt chín,ít nhất phải đợi một tháng nữa.Vậy mà quýt của cậu ta đã chín, trái còn to như vậy, chắc không phải là tiêm thuốc kích thích chín nhanh gì chứ?"

Nhìn những quả quýt trong máy kéo của Vương Thiết Trụ , ông lão tỏ vẻ đố kỵ. Nếu bây giờ quýt nhà ông ta chín, chắc chắn ông ta cũng sẽ bán với giá cao không kém.

"Cũng có khả năng đó,bây giờ người ta vì tiền nên chuyện gì cũng có thể làm ra được."

"Này, chàng trai trẻ nhìn cũng thật thà chân chất đấy, không ngờ bụng dạ cậu ta lại độc ác như vậy."

"Nếu ăn quả quýt này, không chừng có thể bị bệnh đấy."

"Các người đừng nói thế, có lẽ đây là giống được trồng trong nhà kính."

"Quả được trồng trong nhà kính thường sẽ được cung cấp trực tiếp cho nhà buôn bán trái cây và cửa hàng trái cây. Làm gì có chuyện tự kéo xe ra đây bán thế này? Thậm chí nếu mua quýt ở cửa hàng trái cây, nhiều nhất cũng chỉ mười nghìn nửa ký.Cậu ta bán mười lăm nghìn nửa ký đó, tham lam quá."

Một đám người vây quanh Vương Thiết Trụ chỉ chỉ trỏ trỏ.Trong lúc cuộc tranh cãi của đám người ngày càng sôi nổi, hai người đàn ông mặc đồng phục quản lý trật tự đang chậm rãi bước lại gần.

"Có chuyện gì vậy? Sao ồn ào quá vậy?" Một người đàn ông cao gầy với một nhúm tóc nhuộm vàng trên đầu, giọng khàn đặc hỏi.

Hai ngày nay, anh ta rất khó chịu, luôn cảm thấy trong cổ họng có một cục đờm chặn lại, khạc nhổ thế nào cũng không ra, cũng đã uống không ít thuốc ho tiêu đờm nhưng cũng không có tác dụng.

Vì vấn đề này nên khi ngủanh ta ngáy rất to, lại còn hôi miệng.Vì thế anh ta thường bị vợ đạp khỏi giường, phải đi ra phòng khách ngủ. Cho nên tâm trạng của anh ta luôn bực bội cáu kỉnh.

“À... anh Lưu.”

Nhìn thấy Lưu Quang, ông lão bán táo nhanh nhẹn lấy vài ký táo, cẩn thận đưa cho anh ta.Sau đó thêm mắm dặm muối kể chuyện Vương Thiết Trụ bán quýt.

"Anh bạn, lần đầu tiên bán trái cây ở đây à?"

Lưu Quang liếc nhìn Vương Thiết Trụ , lạnh lùng nói: "Nộp phí quản lý, một trăm nghìn!"

"Phí quản lý?"

Vương Thiết Trụ cau mày, trầm giọng nói: "Tôi ở đây cách chợ một con đường,các anh là quản lý thị trường trong chợ chẳng lẽ muốn quản lí luôn chỗ này nữa sao?"

"Làm sao? Tôi nói cho cậu biết, xung quanh đây đều là do chúng tôi phụ trách quản lí. Các anh bán hoa quảở đây, làm cho khu vực này loạn cả lên, còn không phải là do các nhân viên trật tự như bọn tôi dọn dẹp sao?”

Lưu Quang lạnh lùng nói: "Nếu không trả phí quản lý,cậu có tin tôi gọi quản lí thị trấn đến đây không?"

"Chàng trai trẻ, cậu mau nộp đi."

Lúc này, một người phụ nữ khác bán dưa hấu đến gần Vương Thiết Trụ thì thầm nói: "Chúng tôi lần đầu đến đây bán dưa hấu cũng phải nộp tiền, nộp tiền xong thì bọn họ sẽ không gây phiền phức cho cậu nữa đâu."

Vương Thiết Trụ vẫn cau mày nhăn mặt, anh nghĩ sau này mình cũng phải đến đây bán quýt, hay là cứ nộp đi.Nhưng có điều trên người anh không có tiền.

"Chuyện là... bây giờ tôi không có tiền, haylà anh có thể lấy vài ký quýt được không?"

Vương Thiết Trụ nghiêm túc nói: "Ba mươi nghìn một ký, tôi đưa anh 4 ký được không?”

"Ba mươi nghìn một ký? Sao cậu không đi làm cướp luôn đi?"

Lưu Quang vô cùng tức giận, nghĩ tới những lời ông lão bán táo nói ban nãy, anh ta cầm một quả quýt bóc nó ra, và nói: "Tôi nghi ngờ quýt của cậu có vấn đề, tôi sẽ thử nếm một quả trước.”

Vừa bỏ múi quýt vào miệng,Lưu Quang đột nhiên mở to hai mắt, ánh mắt hiện ra một vẻ vô cùng ngạc nhiên ngoài sức tưởng tượng.

"Khụ khụ..."

Tiếp ngay đó, Lưu Quang bắt đầu ho, rồi nhổ ra một cục đờm màu xanh, vừa hôi thối vừa khó chịu.

"Quýt này có độc!"

Thấy vậy, ông lão bán táo hét lớn lên với giọng điệu vui vẻ vừa ý của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.