Sơn Thôn Tiểu Thần Y

Chương 7: Đấm bóp




"Ai vậy?"

Chung Đình vội vàng mặc quần áo, từ trong sân đi vào nhà chính, đứng sau cửa hỏi một cách căng thẳng.Sau khi bà nội qua đời vào năm ngoái thì trong nhà cũng chỉ có một mình cô.Những lão già và những tên côn đồ ở trong thôn luôn không có ý tốt, mượn cớ để đến nhà cô cho nên bây giờ mỗi khi đến buổi tối, cô đều đóng cửa nhà rất sớm.

"Đình Đình, là anh!"

Vương Thiết Trụ nói.

"A, anh Thiết Trụ ."

Chung Đình mở cửa ra, nắm tay Vương Thiết Trụ kéo vào trong nhà.Sau đó nhanh chóng đóng cửa nhà lại.

"Anh tới thật đúng lúc. Đến đây, chà lưng cho em đi."

Chung Đình kéo Vương Thiết Trụ , thở phào nhẹ nhõmvà cũng không phòng bị việc Vương Thiết Trụ chà lưng cho cô. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.Nhà cô chỉ có một mình cô, là hàng xóm với Vương Thiết Trụ nên hai nhà qua lại với nhau cũng rất nhiều, có thể nói cô và Vương Thiết Trụ là thanh mai trúc mã của nhau.

Hơn nữa sau khi Vương Thiết Trụ trở nên ngu ngốc, cái gì cũng không biết.Do đó cô cũng thường xuyên nhờ Vương Thiết Trụ chà lưng cho mình.

Cái này. . .

Vương Thiết Trụ thật sự rất kinh ngạc.Mình đến đây là để mượn máy cày nha, như thế này là sao đây?Mặc dù lúc đại học anh có hẹn hò với Nguyễn Thúy Phượng, nhưng hai người vẫn chưa tiến sâu hơn nữa.Cho nên hiện giờ là lần đầu tiên, anh nhìn thấy cơ thể của một cô gái từ khoảng cách gần như vậy.

Dáng người của Chung Đình thuộc loại tràn đầy sức sống của thanh xuân, đường cong cơ thể thực sự rất đáng kinh ngạc. Ngoài ra, khuôn mặt của cô cũng rất cuốn hút, làn da thì càng trắng nõn săn chắc.

"Đi thôi, anh ngớ người ra đó làm gì?"

Thấy Vương Thiết Trụ không nhúc nhích, Chung Đình quay đầu trừng anh rồi thúc giục.

"Anh. . . Chuyện này. . . anh. . ."

Chuyện này xảy ra quá đột ngột, Vương Thiết Trụ đứng hình trong chốc lát, không biết nên nói như thế nào mới được.

"Đừng có ấp a ấp úng, nhanh lại đây giúp em chà lưng đi, giống như trước kia vậy."

"Hả? À!"

Tim của Vương Thiết Trụ đập thình thịch.Dù sao anh cũng là một chàng trai tràn đầy sinh lực đấy, sao có thể chịu đựng được chứ?Vương Thiết Trụ hít một hơi thật sâu để mình cố gắng tỉnh táo lại. Lúc bóp vai cho Chung Đình, Vương Thiết Trụ không tự giác mà sử dụng phương pháp mát xa do tổ tiên truyền lại.Thông qua việc kích thích các huyệt đạo khiến cho cơ thể, đã bận rộn nguyên một ngày của cô hoàn toàn thả lỏng ra.

“Anh Thiết Trụ , anh học mát xa lúc nào vậy? Sau này nếu như em làm việc mệt mỏi, anh hãy đến đây mát xa cho em có được không?"

Sau khi nói xong, Chung Đình mới nghĩ đến việc Vương Thiết Trụ là một kẻ ngốc. Nói chuyện với anh, thực chất chỉ có một mình cô nói, rồi sau đó Vương Thiết Trụ ngây ngô đáp lời, cũng không biết có thật sự hiểu lời nói của cô hay không.

Nghĩ đến điều này, Chung Đình thở dài một hơi. Nếu như anh Thiết Trụ  không ngốc thì tốt biết bao nhiêu? Vương Thiết Trụ là sinh viên duy nhất trong thôn nên cô vô cùng khâm phục anh.

"Chuyện này, Đình Đình, lần sau lúc anh mát xa cho em thì em nên mặc quần áo tử tế rồi hẳn mát xa."

Vương Thiết Trụ nói chuyện hơi lúng túng. Trái tim bé nhỏ của anh thật sự là chịu không nổi.

“Em cũng không ngại, anh ngại cái gì chứ?”

Chung Đình cười nói tiếp một câu.

Ủa?

Cả người Chung Đình cứng đờ, rất nhanh đã cảm thấy không đúng. Vương Thiết Trụ nói chuyện trôi chảy như thế từ bao giờ?Cô lập tức quay đầu lại, thấy nụ cười miễn cưỡng trên khóe miệng của Vương Thiết Trụ , hai mắt trong veo cùng nụ cười ngây dại lúc trước, nhưng lại khác ở đôi mắt đờ đẫn.

“Anh Thiết Trụ ... anh...”

“Anh trở lại bình thường rồi!”

Vương Thiết Trụ cười nói.

Loại chuyện như thế này không thể gạt được.Dù sao lời nói và hành động của một người bình thường với một người ngốc sẽ hoàn toàn khác nhau, cho dù là một chút cũng nhất định có sự khác biệt. Chỉ cần tinh ý một chút là có thể nhìn ra.

Hơn nữa, anh cũng không cần phải nói dối làm gì.

“Anh đã hết ngốc rồi sao? Thật sự quá tốt rồi!”

Hai nhà vốn là hàng xóm, quan hệ cũng rất tốt.Bây giờ Vương Thiết Trụ khôi phục lại bình thường thì cô cũng vui vẻ thay cho anh.

“Khụ khụ...” Vương Thiết Trụ có chút lúng túng hắn tai hắn tai đầu, ho khan một tiếng.

“Á!”

Lúc này Chung Đình bất ngờ hô lên một tiếng, hai tay theo bản năng che người mình lại. Lúc này cô mới ý thức được Vương Thiết Trụ đã hết ngốc rồi.Vậy là cả người mình bị anh nhìn thấy hết rồi?

“Anh giỏi lắm anh Thiết Trụ , anh bắt nạt em! Anh đã hết ngốc vậy mà cũng không nói cho em biết.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Chung Đình đỏ bừng.Cô khẽ cúi đầu xuống, không dám ngầng đầu lên nhìn Vương Thiết Trụ .

“Là anh vẫn chưa kịp nói thì em đã lôi anh đi vào sân mà.”

Vương Thiết Thụ cười khổ một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói.

“Hừ, anh chính là cố ý.”

“Hả? Vậy vậy... vậy anh đi ra ngoài trước đây.”

Vương Thiết Trụ cười ha ha, vội vã chạy ra ngoài.

Chung Đình nhanh chóng mặc quần áo vào, nhỏ giọng nói: “Ấy, anh Thiết Trụ , em mặc xong rồi.”

“Ừm!”

Nghe vậy, Vương Thiết Trụ quay đầu lại, hai mắt nhất thời sáng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.