Sơn Thôn Tiểu Thần Y

Chương 4: Bất ngờ




Vương Thiết Trụ nổi giận gầm lên một tiếng, đấm một đấm lên trên vách tường. Ngay cả anh cũng không để ý, chỗ tường dưới nắm đấm vừa rồi của anh đã xuất hiện từng đường nứt, khuếch tán ra bốn phía.Anh không ngờ tên súc sinh Dương Phi kia cũng ra tay cả với bố anh.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của Vương Thiết Trụ , Lý Tiểu Bình kéo cánh tay của anh, vừa khóc vừa nói: "Thiết Trụ , con cũng đừng đi tìm người kia báo thù nữa. Đó là kẻ có tiền đấy, chúng ta không thể trêu vào được đâu. Con tuyệt đối không được đi, mẹ xin con đấy."

Bây giờ,Vương Thiết Trụ khó khăn lắm mới hồi phục được, bà sợ Vương Thiết Trụ nhất thời kích động lại đi tìm Dương Phi báo thù. Nếu như lại xảy ra chuyện gì thì bà biết sống thế nào đây.

Không tìm anh ta báo thù? Làm sao có thể chứ?Nhưng bây giờ chỉ có một mình thân cô thể cô, không tiền cũng không quyền. Vì thế đây không phải lúc tìm Dương Phi để báo thù.

Cho dù như thế nào thì thù này nhất định cũng phải báo, hơn nữa nợ máu phải trả bằng máu. Anh muốn cho Dương Phi, cho nhà họ Dương không gượng dậy nổi!

Ý nghĩ báo thù chôn sâu dưới đáy lòng nhưng ngoài mặt Vương Thiết Trụ vẫn gật đầu nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi. Con sẽ không để mẹ phải lo lắng cho con nữa đâu."

Nghĩ đến trong đầu đã có được sự truyền thụ của tổ tiên, khóe miệng Vương Thiết Trụ cong lên thành một nụ cười, nói: "Hơn nữa... Mẹ à, bệnh của bố, con có thể chữa khỏi!"

Sau khi anh hưởng được sự truyền thụ của tổ tiên thì vết thương này, đối với anh mà nói cũng không phải là chuyện gì khó xử lý. Trực tiếp lợi dụng linh khí trong cơ thể truyền thẳng vào đầu, từ từ hóa giải máu đọng ra là được.

Ngay lúc anh chuẩn bị ra tay, hóa giải máu ứ trong đầu bố mình thì "rầm" một tiếng.Cửa phòng bị đẩy ra, một âm thanh ngang ngược vang lên trong gian nhà chính.

"Vương Thiết Trụ , Lý Tiểu Bình, tụi bây lăn ra đây cho tao. Vương Đại Tráng đâu? Đã chết chưa? Nếu như chưa chết thì có bò cũng phải bò ra ngoài cho ông đây!"

“Chu Đại Niên, mày đang muốn tìm chết sao? Còn dám đến nhà bọn tao gây sự.”

Vương Thiết Trụ rất tức giận, từ phòng ngủ lao vào nhà chính, sự tức giận trong lòng dâng lên. Tên khốn này dám vô lễ với cha mẹ mình, điều này thực sự không thể chịu đựng nổi!

Sau khi đến nhà chính, Vương Thiết Trụ phát hiện ra Chu Đại Niên không phải đến một mình, mà hắn còn đưa theo hai người thôn dân Trương Bình và Lý Nhị Hổ.Cả Trương Bình và Lý Nhị Hổ đều là chân sai vặt của Chu Đại Niên, ba người họ là cùng một bọn.

“Gây sự? Nghe mày nói kìa, ông đây là người bụng dạ hẹp hòi như vậy sao?”

Khuôn mặt của Chu Đại Niên dán một vài miếng băng cá nhân, hai hốc mắt vẫn còn xanh tím. Hắn ta chỉ băng bó đơn giản một chút rồi đi qua đây ngay lập tức.Hắn ta bị Vương Thiết Trụ đánh đập, việc mất mặt này hắn ta không thể nuốt trôi được.

“Hôm nay tao tới đây để lấy tiền.”

Chu Đại Niên cười híp mắt, ung dung mở miệng.

“Lấy tiền? Hình như gia đình tôi không nợ tiền cậu mà?”

Lý Tiểu Bình suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu nói.

“Gia đình mày không nợ tiền tao, nhưng giờ thì nợ rồi.”

Chu Đại Niên ngạo nghễ nói: “Có phải gia đình mày nợ Lý Nhị Hổ 16 triệu không? Đúng lúc Lý Nhị Hổ cũng nợ tao 16 triệu.Bây giờ, nó đã chuyển 16 triệu đó cho tao, cho nên bây giờ gia đình mày nợ tao 16 triệu. Nhanh lên, nhanh trả lại tiền lại cho tao đi.”

“Cậu...”

Sắc mặt của Lý Tiểu Bình thay đổi, chuyển ánh mắt sang Lý Nhị Hổ, vẻ mặt vô cùng khó coi nói: “Cậu Nhị Hổ, không phải trước đó đã nói rằng, đợi mùa này quýt của nhà chúng tôi bán được, tôi sẽ trả lại số tiền 16 triệu sao?”

“Đó… đó là trước đây.”

Lý Nhị Hổ sợ hãi nhìn Lý Tiểu Bình, cúi đầu nói: “Bây giờ, tôi nợ anh Đại Niên 16 triệu, gia đình các người… trả lại cho anh ấy đi.”

“Việc này...”

Lý Tiểu Bình có chút lo lắng.Với tình hình hiện tại đừng nói là 16 triệu, ngay cả có kêu bà lấy ra 500 nghìn, bà cũng không thể lấy ra được.

“Mẹ đừng lo lắng, mọi thứ có con lo rồi!”

Vương Thiết Trụ vỗ nhẹ vào mu bàn tay mẹ, nói: “Bọn họ chỉ là đồ nít ranh còn hôi sữa thôi, vấn đề tiền bạc con sẽ giải quyết cho.”

“Đừng có nói nhảm nữa, thiếu nợ thì trả tiền. Đây là chuyện bình thường thôi!”

Chu Đại Niên phất phất tay, nói: “Ông sẽ không cho mày nhiều thời gian để đi xoay tiền đâu.Hôm nay ông đây muốn nó liền cơ. Nhưng mà dù sao thì cũng là bà con xóm giếng, nếu gia đình mày thực sự không có tiền thì cũng không có chuyện gì to tát cả. Vương Thiết Trụ , mày quỳ xuống khấu đầu với ông đây ba lần đi, gọi ông đây ba tiếng ông ơi, ông đây sẽ cho tụi mày một tháng thong thả.”

Lúc nói câu này, trong lòng Chu Đại Niên khá là đắc ý.Trước đó hắn ta bị Vương Thiết Trụ đánh đập, hắn ta đang muốn tìm cách trả đũa. Trên đường về nhà, đúng lúc hắn ta nhìn thấy Lý Nhị Hổ. Khi biết gia đình Vương Thiết Trụ nợ hắn 16 triệu, hắn ta lập tức suy nghĩ đối sách.

Hắn ta biết rõ hoàn cảnh gia đình của Vương Thiết Trụ , vốn dĩ không thể lấy ra 16 triệu ngay được nên mới ra bày ra chuyện như thế. Nhìn Vương Thiết Trụ , Chu Đại Niên cảm thấy rất đắc ý. Thằng nhóc con, mày có gì đặc biệt chứ? Dựa vào mày mà muốn đấu với ông đây à? Ông có thể nghiền nát mày đến chết chỉ bằng đầu ngón tay thôi.

“Thiếu nợ thì trả tiền, đúng thật là chuyện thường tình.”

Vương Thiết Trụ gật đầu, nói: “Tao trả tiền là được chứ gì.”

“Trả tiền? Mày đang nói mê sảng gì vậy?”

Chu Đại Niên cười ha ha, nói: “Mày nhìn gia đình của mày nghèo nàn như thế này, mày lấy cái gì để trả nợ đây?”

Chu Đại Niên không tin Vương Thiết Trụ có thể trả lại tiền cho mình, hay nói cách khác là hắn ta không muốn tin vào điều đó.

“Mày cũng nghĩ tao là không có tiền trả lại cho mày, vậy mày tới đây làm gì?”

Vương Thiết Trụ nhún vai, nói: “Rảnh rỗi tới mức nhức trứng à?”

“Ông đến đây để vũ nhục mày được không?”

Chu Đại Niên nghiến răng nói.

“Vũ nhục tao? Mày cũng xứng à?”

Vương Thiết Trụ hừ lạnh một tiếng, nói: “Đừng nói nhảm nữa, mở Alipay trêndi động ra đi, tao sẽ trả lại cho mày!”

“Hừ, tao muốn xem xem mày sẽ lấy cái gì để trả lại tao.”

Chu Đại Niên nghiến răng, hắn ta thực sự không tin Vương Thiết Trụ có tiền trả lại cho hắn ta.

Vương Thiết Trụ lấy điện thoại di động mà anh cònsử dụng lúc trường đại học ra, mở Alipay quét mã. Ngay sau đó, trên điện thoại của Chu Đại Niên nhận được tin nhắn có 16 triệu đã được chuyển đến.

“Mày… mày thực sự có tiền?”

Nhìn vào điện thoại di động, Chu Đại Niên hoàn toàn kinh ngạc.

“Ông đây không có tiền.”

Vương Thiết Trụ lắc điện thoại, nói: “Tuy nhiên, tao có ví Alipay, được không?”

“Mày...”

Chu Đại Niên tức giận đến độ hắn ta muốn hộc máu, khó khăn lắm hắn ta mới nghĩ ra một chiến lược tốt như vậy để vũ nhục Vương Thiết Trụ . Kết quả là anh lại trả được tiền, hắn ta có cảm giác mình đang đấm đánh vào không trung vậy, vô cùng đầy giận dữ nhưng không cách nào trút giận được.

“Mày cái gì mà mày?”

Vương Thiết Trụ hừ một tiếng: “Bây giờ tiền thì trả rồi, tao cho mày ba phút cút khỏi nhà tao.Nếu không thì đừng trách tao không nể mặt.”

“Vương Thiết Trụ , mày nổi điên cái gì thế?”

Chu Đại Niên tức giận.Hắn xứng bá ở cáithôn Thanh Sơnnày lâu năm rồi, chưa bao giờ hắn bị người khác chửi mắng như thế.

“Hết ba phút rồi!”

Thế nhưng Vương Thiết Trụ lại lạnh lùng lên tiếng, anh xông lên đấm một cái vào mặt Chu Đại Niên.Thiết Trụ phát hiện ra, từ khi kế thừa năng lực của tổ tiên thì trong người anh có một năng lực, nó khiến cho cả cơ thể như được thay mới hoàn toàn. Anh sở hữu một sức mạnh vô hạn, bây giờ cho dù đối đầu với cả ba người thì anh cũng không hề sợ hãi.

Đương nhiên, cho dù anh chỉ là một người bình thường như trước đây, thì anh cũng phải xử Chu Đại Niên. Bởi vì hắn ta đã sỉ nhục cha mẹ anh.Cha mẹ không thể chịu nhục được!

“Á!”

Chu Đại Niên kêu thảm thiết, mông hắn ta bệt xuống lan can. Hắn lại gào thêm một lần nữa, sau đó ôm mông bật dậy.

“Vương Thiết Trụ , mày đợi đấy! Tao nhất định sẽ khiến mày hối hận.”

Chu Đại Niên dùng một tay ôm mông, một tay chỉ vào Vương Thiết Trụ mà hét.

“Có chuyện gì thì cứ nhằm vào tao là được.”

Ánh mắt Vương Thiết Trụ vô cùng lạnh lẽo, anh lạnh nhạt lên tiếng: “Nếu mày còn động vào một sợi tóc nào của cha mẹ tao, thì Vương Thiết Trụ tao thề sẽ giết chết mày!”

“Tao…”

Chu Đại Niên bị Vương Thiết Trụ lạnh lùng nhìn chằm chằm, bỗng nhiên hắn ta thấy lạnh dựng tóc gáy, lời nói sắp ra khỏi miệng bị nuốt ngược trở lại. Sau đó hắn ta ấm ức hừ một tiếng, ôm mông khập khà khập khiễng bỏ đi.

Chu Đại Niên đi rồi, đương nhiên Trương Bình và Lý Nhị Hổ cũng không ở lại. Họ vội vàng đuổi theo Chu Đại Niên.Nhìn theo bóng hình rời đi của Chu Đại Niên, Vương Thiết Trụ hơi nheo mắt lại. Hôm nay coi như đã gây thù kết oán với Chu Đại Niên, người đứng đầu cả thôn rồi.

Nhưng anh chẳng việc gì phải lo lắng, cho dù hắn ta có âm mưu quỷ kế thì anh cứ sẵn sàng tiếp đón là được.Chỉ cần Chu Đại Niên không gây hại gì cho cha mẹ anh.Đó là giới hạn của anh, nếuChu Đại Niên dám động vào cha mẹ anh thì anh sẽ khiến hắn ta phải hối hận.

Sau khi đuổi được Chu Đại Niên đi, lúc Vương Thiết Trụ đi vào phòng ngủ lần nữa.Anh hít sâu một hơi để cho mình bình tĩnh lại, rồi sau đó anh bắt đầu giúp cha mình làm tan máu đông trong đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.