Sơn Thôn Tiểu Thần Y

Chương 3: Nguy cơ




Ở thôn Thanh Sơn , Chu Đại Niên chính là một tên ác bá, bình thường làm không ít chuyện thất đức. Tuy người dân trong thôn cũng tức giận nhưng không dám nói gì. Bây giờ nhìn thấy Chu Đại Niên bị Vương Thiết Trụ đánh đấm thì trong lòng mọi người sảng khoái thế nào, chắc cũng khỏi cần nói cũng biết rõ.

Chu Đại Niên thực sự giận đến hộc máu. Tôi bắt nạt cậu ta? Mắt của các người mù cả rồi sao? Là cậu ta bắt nạt tôi đấy? Hắn ta cũng cảm thấy kỳ lạ. Lúc Vương Thiết Trụ đánh hắn ta thì hắn ta vẫn đánh trả lại. Nhưng mà hắn ta đánh không lại một kẻ ngu? Cũng thật là kỳ lạ.

"Thiết Trụ, con đang làm gì vậy? Trời ơi, mau dừng tay, mau dừng tay đi."

Lúc này, mẹ của Vương Thiết Trụ là Lý Tiểu Bình nghe thấy tiếng động, chạy từ trong nhà ra. Khi chứng kiến cảnh Vương Thiết Trụ đang đánh đấm Chu Đại Niên, lập tức bị dọa nhảy dựng lên.

Nghe thấy giọng nói của mẹ mình, Vương Thiết Trụ mới dừng động tác lại. Bấy giờ, Chu Đại Niên chật vật bò dậy từ dưới đất, tay chỉ vào Vương Thiết Trụ rồi cắn răng nói: "Vương Thiết Trụ , mày chờ đó cho tao. Chuyện này chưa xong đâu!"

"Chao ôi, Thiết Trụ  nhà tôi nó không hiểu chuyện, nó bị ngốc mà. Tôi sẽ bồi thường cho cậu, sẽ bồi thường cho cậu được không?"

Lý Tiểu Bình đi lên trước, nơm nớp lo sợ bảo.

"Cậu ta mà ngốc sao? Cậu ta không hề ngốc đâu. Tôi nói cho các người biết, cậu ta chỉ giả ngốc thôi."

Chu Đại Niên nổi giận đùng đùng nói. Vừa rồi hắn ta có thể cảm giác được, Vương Thiết Trụ giống như biến thành một người khác vậy, hoàn toàn không giống một kẻ ngu.

"Chơi trốn tìm, chơi trốn tìm..."

Chu Đại Niên vừa dứt lời thì trên mặt Vương Thiết Trụ đã xuất hiện nụ cười ngây ngô quen thuộc trở lại...Nhìn nụ cười ngây ngô ấy trên mặt Vương Thiết Trụ, Chu Đại Niên tức đến ói máu.

Hắn ta chỉ có thể nổi giận đùng đùng đi mất, vừa đi vừa quát: "Chuyện này chưa xong đâu, cứ chờ đấy, tao sẽ trả thù!"

"Mẹ Thiết Trụ, Thiết Trụ  nhà bà đắc tội với Chu Đại Niên rồi. Sau này sao có thể sống yên ổn qua ngày chứ."

"Bà nói xem cái thằng nhỏ Thiết Trụ ngốc này. Sao vừa rồi bệnh ngốc lại tái phát mà đánh cái tên khốn kiếp Chu Đại Niên kia một trận cơ chứ?"

"Nếu không thì cả đám cùng nhau đi nói với hắn ta đi? Thiết Trụ cậu ấy cũng không hiểu chuyện, không biết nặng nhẹ mà."

Chu Đại Niên đi rồi. Mọi người trong thôn bỗng chốc túm tụm cả lại, bày mưu tính kế cho Lý Tiểu Bình.

"Ôi... để sau rồi hãy nói."

Lý Tiểu Bình thở thật dài một hơi, khuôn mặt đầy vẻ u sầu. Bây giờ bố nó nằm trên giường không dậy nổi, trong nhà không có trụ cột. Bà cũng không biết như nào mới phải.

"Thiết Trụ, chúng ta về nhà đi."

Lý Tiểu Bình kéo Vương Thiết Trụ đi về nhà. Anh nắm lấy bàn tay to xù xì thô ráp của mẹ, nhìn cơ thể lọm khọm, mái tóc ngắn đã hơi bạc màu của bà. Vương Thiết Trụ vô cùng kích động, cả người đều khẽ run rẩy. Trong khoảng thời gian anh bị ngốc, mẹ của anh đã già đi rất nhiều.

Về đến nhà.

"Mẹ! Con không sao rồi, con không ngốc nữa, con đã khôi phục lại rồi."

Vương Thiết Trụ không nhịn được nữa, gọi lớn một tiếng, kéo mẹ mình ôm thật chặt vào trong lòng.

"Hả? Thật sao?"

Cơ thể Lý Tiểu Bình chấn động, kinh ngạc nhìn Vương Thiết Trụ. Bà nhìn thấy một đôi mắt trong suốt, không còn vẻ khờ dại nữa, nước trong hốc mắt tuôn ào ạt như nước tràn bờ đê.

"Ông trời có mắt, ông trời có mắt mà! Thiết Trụ, con không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

Hai mẹ con ôm lấy nhau lần nữa.

"Mẹ ơi, bố đâu? Bố đi đâu rồi?"

Sau một lát, Vương Thiết Trụ hỏi. Anh không chờ đợi nổi, rất muốn đem tin tức mình đã khôi phục lại bình thường để nói cho bố biết.

Nghe thấy Vương Thiết Trụ nhắc tới bố anh là Vương Đại Tráng, Lý Tiểu Bình thở thật dài một hơi, nói: "Bố con, ông ấy… ông ấy nằm trên giường kia kìa."

"Sao ạ?"

Nhìn vẻ mặt buồn bã của mẹ mình, trong lòng Vương Thiết Trụ có một dự cảm xấu, vội vàng xông vào trong phòng. Trong một năm trở nên ngốc nghếch này, anh vẫn ngây ngô dại dột, hoàn toàn không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì.

"Bố!"

Nhìn người bố đang nằm ở đó, sắc mặt trắng bệch, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Vương Thiết Trụ như bị sét đánh. Đây là Vương Đại Tráng, bố của anh sao?

Người bố trong ký ức của anh có thân hình cao lớn, bả vai dày rộng, tấm lưng vững chắc như núi. Mà người bố đang nằm trên giường lúc này, quả thực là gầy gộc như da bọc xương, ngây ngốc nằm đây suốt một năm? Rốt cuộc trong nhà đã chịu phải biến cố như thế nào chứ?

Đúng lúc này, anh thấy ảnh chụp báo cáo đặt trên tủ đầu giường bèn vội vàng cầm lấy xem. Nhìn ảnh chụp báo cáo, trong đầu Vương Thiết Trụ vang lên một tiếng dữ dội. Báo cáo cho thấy trong não của bố anh có một khối máu ứ đã chèn ép vào dây thần kinh, sẽ tạo thành triệu chứng lúc tỉnh lúc mê.

"Mẹ ơi, bố bị làm sao thế này?"

Vương Thiết Trụ trầm giọng hỏi.

"Bố con ông ấy... ông ấy bị tổn thương não."

Khóe mắt Lý Tiểu Bình hình như có ánh lệ lấp lánh, thở dài một tiếng, nói: "Tiền phẫu thuật cần dùng đến ba... ba vạn tệ. Mẹ thật sự không có tiền, đành đón bố con về, lần này nằm xuống đã lâu như vậy rồi."

"Tại sao lại như vậy chứ?"

Vương Thiết Trụ thì thầm nói. Đúng ngay lúc này, ánh mắt của anh nhướng lên. Anh thấy hàng chữ in sắc nét trên mặt túi chứa báo cáo, nó ghi rõ bệnh viện nhân dân thành phố Đông Thủy!

Bệnh viện nhân dân thành phố Đông Thủy!

Vương Thiết Trụ siết chặt nắm tay, trong lòng có một cảm giác vô cùng xấu. Anh trầm giọng nói: "Mẹ, không phải là bố con bị thương ở thành phố Đông Thủy đấy chứ?"

Anh không dám suy nghĩ quá nhiều. Anh bị người ta đánh thành kẻ đần độn ở ngay chính thành phố Đông Thủy, còn bố của anh cũng bị thương ở thành phố Đông Thủy!

"Có phải tên khốn Dương Phi kia làm không?"

Vương Thiết Trụ siết chặt nắm tay, dường như nhả từng chữ từng chữ ra khỏi kẽ miệng. Dương Phi, chính là người đã đánh anh thành kẻ đần độn.

"Đúng vậy."

Lý Tiểu Bình vừa khóc vừa nói: "Con bị người ta đánh nên bố con muốn đi tìm bọn họ để nói lý. Sau đó, ông ấy cũng bị bọn người đó đánh đến mức này."

"Dương Phi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.