Sơn Thôn Tiểu Thần Y

Chương 22: Giá của trái quýt




Cửa hàng trái cây này ước chừng cũng phải rộng đến hai trăm mét vuông, trông hết sức xa hoa, hầu như có đủ tất cả các loại trái cây!Có một cửa hàng trái cây như thế này sao?

Hơn nữa, nơi này là trung tâm thị trấn, là nơi phồn hoa nhất, có thể nói là tấc đất tấc vàng, như vậy số tiền thuê một cửa hàng mặt tiền mỗi năm hẳn phải là một con số kinh khủng nhỉ?

"Này,đứng ngây rađó làm gì?Mau đem quýt tới đi."

Thấy Vương Thiết Trụ ngẩn người, Tô Tiểu Tịch nhéo ngang hông anh, buồn bực nói.

“Ui!Đau!"

Vương Thiết Trụ đau đớn kêu lên: “Cô nhất định là tuổi con tôm hùm!"

Vương Thiết Trụ có thể lực khỏe mạnh, nhanh chóng đem tất cả số quýt vào trong kho nhỏ ở phía sau cửa hàng.

"Này, chỉ là một cửa hàng trái cây thôi mà, cô làm lớn như vậy làm gì, không sợ phá sản sao?Giá thuê một năm là bao nhiêu vậy?”Vương Thiết Trụ hỏi.

"Không đắt lắm, haitrămtriệu mà thôi!" Tô Tiểu Tịch cười nói.

"Không đắt?Haitrăm triệu? Mà thôi?"

Vương Thiết Trụ hoài nghi mình nghe lầm, haitrămtriệu đối với anh mà nói chính là một con số khổng lồ.Anh lớn như vậy nhưng vẫn chưa nhìn thấy nhiều tiền như thế.

"Này, đừng làm như thể chưa thấy nhiều tiền bao giờ có được không?”

Tô Tiểu Tịch chớp mắt một cách quyến rũ, xem thường nói: “Bây giờ anh cũng là cổ đông của cửa hàng trái cây rồi, có mấy trăm triệu thôi mà làm quá vậy.”

"Được rồi."

Vương Thiết Trụ gật đầu một cái, anh cảm thấy nên thay đổi quan niệm của mình một chút, đừng biểu hiện như một tên nhà quê như thế!

"Thiết Trụ !"

Tô Tiểu Tịch đưa mắt nhìn sang Vương Thiết Trụ hỏi: "Quýt này chúng ta nên đặt tên gì đây?”

"Trái quýt chính là trái quýt, còn cần tên gì?"

Vương Thiết Trụ hơi khó hiểu nói: "Không gọi trái quýt, chẳng lẽ gọi dưa hấu?"

"..."

Tô Tiểu Tịch trưng ra vẻ mặt xem thường, buồn bực nói: "Anh...thật là ngốc quá đi.Đặt tên cho trái quýt là để danh tiếng của nó vang xa, trở thành thương hiệu độc quyền của chúng ta. Để cho mọi người mỗi khi nhắc tới trái quýt này sẽ nghĩ đến chúng ta đầu tiên. Nếu không, anh nghĩ vì sao tôi lại sẵn sàng cho anh hai mươi phần trăm cổ phần?”

Cho dù loại quýt này được bán đắt đến đâu.Chúng cũng không thể có giá trị bằng hai mươi phần trăm ​​cổ phần của Bách Hóa Xanh được, do khoản cung ứng gặp vấn đề!

Tô Tiểu Tịch nhìn ra được loại quýt này có thể gây ảnh hưởng lớn khi đưa ra thị trường, mang lại danh tiếng tốt cho cửa hàng. Cô không muốn chỉ quanh quẩn ở thị trấn nhỏ này, cô muốn tạo dựng sự nghiệp và để một số người thấy rằng Tô Tiểu Tịch không phải là một chiếc bình hoa di động!

“Vậy thì gọi là...quýt Nghĩa Sơn đi!”Vương Thiết Trụ suy nghĩ một chút rồi nói.

"Trái quýt có xuất xứ từ thôn Thanh Sơn, gọi là quýt Nghĩa Sơn, cái tên này không tệ, được, vậy quyết định gọi là quýt Nghĩa Sơn."

Tô Tiểu Tịch lập tức quyết định rằng loại quýt được Vương Thiết Trụ tưới bằng "nước thần" này có tên là quýt Nghĩa Sơn.Sau đó, Tô Tiểu Tịch chỉ đạo nhân viên trong cửa hàng mang loại trái cây đang ở vị trí dễ thấy nhất xuống, rồi để trái quýt Nghĩa Sơn lên.

"Quýt này, cô định bán bao nhiêu tiền một ký?”Vương Thiết Trụ hỏi.

Anh nhìn quanh một lượt tất cả trái cây trong cửa hàng, giá cả hơi khiến người ta khiếp sợ.Thấp thì năm mươi ngàn, sáu mươi ngàn một cân, nhiều thì tám mươi, một trăm ngàn.Dĩ nhiên, những trái cây giá đặc biệt cao như vậy, Vương Thiết Trụ còn chưa thấy qua, chứ đừng nói là đã nếm thử.

"Anh cảm thấy bao nhiêu tiền một ký thì thích hợp?"

Tô Tiểu Tịch bảo nhân viên tiệm đánh dấu nhãn hiệu, cười hỏi ngược lại.

"Tôi cảm thấy... nếu để giá quá thấp sẽ hơi bình thường, vậy nên chúng ta để giá cao một chút đi.”Vương Thiết Trụ nghiêm túc nói.

“Cuối cùng anh cũng thông minh lên rồi đấy."

Tô Tiểu Tịch gật đầu nói: "Anh cũng thấy trái cây trong cửa hàng này đều là loại đắt tiền, mà quýt Nghĩa Sơn lại được đặt ở vị trí đắt giá nhất, vậy nên giá tiền không thể thấp được.”

"Đúng, cho nên tôi cảm thấy, bán sáu mươi ngàn một ký là tương đối thích hợp."

Vương Thiết Trụ gật đầu, hơi kích động nói.Quýt bán sáu mươi nghìn một ký, anh đến nghĩ cũng không dám.

"Sáu mươi nghìn một ký?"

Tô Tiểu Tịch lấy tay đấm ngực, nói:"Được rồi, xem như là tôi đánh giá cao anh rồi!"

Lúc này, nhân viên cửa hàng đã đem nhãn hiệu tới đưa cho Tô Tiểu Tịch.

"Sáu trăm... một ký?"

Nhìn giá trên nhãn hiệu, Vương Thiết Trụ không khỏi rùng mình, anh chắc chắn mình không hề nhìn lầm!

"Đúng vậy, sáu trăm nghìn một ký, mấy con số này, tương đối thích hợp chứ?”Tô Tiểu Tịch cười nói.

"Chỉ là quýt thôi mà, cô bán tới sáu trăm nghìn một ký?Sao cô không đi cướp ngân hàng luôn đi?"

Vương Thiết Trụ cảm thấy Tô Tiểu Tịch điên rồi, trên đời này chắc không có người thứ hai bán quýt với giá như vậy.Trước đây anh đã cảm thấy tội lỗi khi bán ba mươi nghìn một ký rồi, vậy mà bây giờ so với Tô Tiểu Tịch, anh cảm thấy mình thật sự là một nông dân phèn!

“Bình tĩnh, bình tĩnh một chút!”

Tô Tiểu Tịchbuồn bực nói: “Anh nhìn anh đi, có còn chút thể diện nào không? Một món đồ giá trị phải tương xứng với vị trí của nó.”

“Lấy ví dụ, một đĩa thức ăn ở sạp ven đường chỉ có giá mấy nghìn.Nhưng đĩa thức ăn đó ở trong nhà hàng năm sao sẽ có giá mấy chục ngàn!”

"Hơn nữa, loại quýt này có giá trị rất lớn, sáu trăm nghìn một ký, không hề đắt đâu."

Mặc cho Tô Tiểu Tịch nói năng luyên thuyên, Vương Thiết Trụ cũng không tin quýt có thể bán được sáu trăm nghìn một ký.

"Xem ra anh sẽ không tin."

Tô Tiểu Tịch lắc đầu nói: "Anh hãy nhìn cho kỹ đây, nhất định là có người sẽ mua."

Trong khi nói chuyện, Tô Tiểu Tịch lấy điện thoại di động ra, mở wechat và nói: "Tôi có một nhóm khách hàng cao cấp ở đây. Chỉ cần tôi mở lời trong nhóm, rất nhanh sẽ có người đến mua quýt thôi."

"Tôi không tin!"Vương Thiết Trụ lắc đầu, anh không phủ nhận nhiều người có tiền.Nhưng tiền cũng không phải lá mít lá me, lấysáu trăm nghìn mua một ký quýt để ăn?Như vậy có khác gì đốt tiền đâu?

Hai mươi phút sau...

Một chiếc xe thể thao mui trần dừng ở trước cửa hàng trái cây, một người phụ nữ vô cùng quý phái bước xuống xe.

“Chị Linh, chị tới rồi à.” Tô Tiểu Tịch chạy ra nghênh đón, nhẹ nhàng nói.

Lê ÁiLinh gật đầu nói:  “Chị lên nhóm chat thấy tin nhắn của em, loại quýt gì mà em lại bánsáu trăm nghìn một ký vậy? Đừng lừa gạt người khác nha, mọi người đều là khách quen cả đấy.”

“Chị Linh, xem chị nói kìa, em có lừa gạt ai đâu.Đây là loại trái cây mới, sẽ không khiến mọi người thất vọng đâu.”Tô Tiểu Tịch cười nói.

"Cũng phải!Mua trái cây trong cửa hàng của em, bọn chị rất yên tâm."

Lê ÁiLinh cười một tiếng, cô chỉ quan tâm trái cây có ngon hay không, còn giá tiền thì không quan trọng.

Chồng cô ấy là giám đốc một công ty lớn, sao phải quan tâm bao nhiêu tiền một ký chứ?

"Chị Linh, tới đây,quy tắc cũ, nếm trước mua sau."

Tô Tiểu Tịch vừa cười vừa lột một trái quýt đưa choLê ÁiLinh.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.