Sơn Thôn Tiểu Thần Y

Chương 20: Thương gia trái cây chặn đường




"Không vội không vội."

Tên côn đồ tóc vàng miệng ngậm điếu thuốc, bình tĩnh nói: "Đầu tiên cứ tỏ thái độ lạnh nhạt với với bọn họ.Bọn họ không ra ngoài thì chúng ta cũng không ra ngoài, cứ tiếp tục giằng co như vậy để gây sức ép với bọn họ.Đợi qua thêm một lúc nữa, bọn họ nhất định sẽ thành thật với chúng ta, đoán chừng dọa liên tiếp mấy lần nữa sẽ thu phục được tất cả.Có thể không đánh nhau thì tốt nhất đừng đánh, con người tôi là đấng nam nhi đội trời đạp đất ghét nhất là mấy cảnh chém giết".

Nghe vậy, trong lòng tên cao to mặc đồ tây không khỏi nghĩ đến một câu “không sợ lưu manh chỉ sợ lưu manh có văn hóa.”

"Vẫn là anh Hoàng Maogiỏi nhất, khả năng kinh doanh của anh lúc nào cũng tốt hết."

...

"Trong ba trăm sáu mươi nghề thì nghề nào cũng có người tài giỏi, đâu nhất thiết suốt ngày chỉ biết đánh giết như vậy chứ. Đúnglà không ra gìmà."

Hoàng Mao đắc ý nói: "Hiện tại, đoán chừng bọn họ đang rất hoảng loạn lắm đây.Ầy, thằng Tư, cái thằng nhãi ranh này ai cho mày chạy về phía trước đấy? Lấy xe chở hàng nhỏ đấy đụng độ với xe vận tải à? Có phải muốn chết lắm đúng không?"

"Không...không phải tôi lái mà là....là chiếc xe vận tải lớn đâm đấy."

Tên côn đồ bị dọa sợ tới tiểu trong quần run rẩy nói.

"Mẹ kiếp!"

Hoàng Mao cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa, đập vào lưng thằng Tư một cái chửi: "Lui về sau mau lên, mày muốn chết à?"

"Đùng!"

Thằng Tư hoảng loạn đạp phanh, liên tục nhấn ga lùi về sau.

Kết quả, mọi người trong xe ai nấy đều bị chấn động đến kinh hồn bạc vía.

"Thằng Tư, mày có biết lái xe không vậy"

Hoàng Mao bụm trán, hùng hổ la.Khi chiếc xe tải lớn đến gần xe chở hàng nhỏ thì cả ba chiếc xe đều đồng loạt lui về phía sau.Đối mặt với chiếc xe tải lớn thì cả ba xe chiếc xe chở hàng nhở chỉ là những món đồ chơi nhỏ không chịu nổi một cú tông.

"Dừng lại dừng lại!"

Lúc này, từ trong chiếc xe chở hàngcó một người nhảy ra, đứng trước xe tải lớn vừa vẫy tay vừa la hét.

"Dừng lại hết đi, tao cũng thật muốn xem những tên này muốn giở cái trò quỷ gì?"

Vương Thiết Trụ thản nhiên mở miệng.Sau khi chiếc xe tải lớn dừng lại, Vương Thiết Trụ từ chỗ ghế phó bước xuống xe đi về phía đối phương.

Lúc này, ba chiếc xe chở hàng toàn bộ dừng lại.Cửa xe mở ra, một đám người trong xe chở hàng bước xuống. Trong đám đó có một số đứa trên tay còn cầm ống thép, gậy bóng chày và một số vũ khí khác, như đám ong vò vẽ xông xông đi tới.Nhìn thấy loại tư thế này, tài xế xe tải lớn trốn trên xe không dám đi xuống.

"Chu Đại Niên! Đây là chuyện tốt mày làm sao?"

Trong đám người cầm gậy đi tới, Vương Thiết Trụ thấy được một người quen không ai xa lạ chính là Chu Đại Niên.

"Vương Thiết Trụ !"

Chu Đại Niên mang vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt lóe lên tia hung ác nói: "Tao đã cảnh cáo mày, không nên chống đối tao.Nhưng mày lại không nghe, tao chỉ còn cách xuống tay với mày thôi."

"Mày chính là cái đứa mua trái cây với giá cao trong xã đúng không?"

Bên cạnh Chu Đại Niên xuất hiện một tên cao to mặc đồ tây, trên miệng hắn ta còn gặm một điếu thuốc, ánh mắt khinh thường nhìn về phía Vương Thiết Trụ .

"Không phải tao mua với giá cao mà là tụi bây ép giá bọn họ."

"Hay lắm nhãi ranh, miệng lưỡi cũng ghê gớm thật."

Cái tên cao to đó ném điếu thuốc trên mặt đất, trầm giọng nói: "Nhãi ranh, hôm nay tao và mày nói cho rõ ràng đi.Mày làm như vậy là cố ý phá hư quy tắc hành nghề của anh em, nên bây giờ mau thức thời đi, thu tay của mày lại."

Thị trấn Thanh Dương chỉ lớn chừng này, lúc đầu chỉ có tiểu thương buôn trái cây vì tranh giành mối làm ăn mà đấu tranh gay gắt nên khiến cho lợi nhuận cực kỳ thấp.Nhưng hiện tại mấy tiểu thương ấy lại liên kết lại ép giá nhà vườn, thu mua trái cây rẻ sau đó bán lại cho mấy siêu thị lớn, vì vậy mà lợi nhuận của họ mới được tăng cao.

Mà hiện tại trong thị trấn này ngoại trừ, chuỗi siêu thị Bách Hóa Xanh thì những siêu thị khác đều phải chấp nhận giá cả mà bọn chúng đưa ra.Vì vậy vào thời điểm quan trọng này, bọn chúng không cho phép người như Vương Thiết Trụ xuất hiện, sẽ phá hư con đường phát tài của bọn chúng.

"Quy tắc hành nghề?"

Vương Thiết Trụ cười lạnh một tiếng: "Tụi bây liên kết với nhau, kiếm tiền bằng thủ đoạn dơ bẩn chèn ép nhà vườn.Vậy mà còn dám nhắc tới quy tắc hành nghề à? Nếu thật đây là quy tắc hành nghề thì tao phải xin lỗi rồi, hôm nay tao nhất định sẽ đánh gãy cái quy tắc hành nghề chó má này."

"Nhãi ranh, có gan đấy!"

Tên cao lớn kia giơ ngón tay cái lên khen ngợi Vương Thiết Trụ nói: "Tao rất thích những đứa có dũng khí như mày."

"Anh Phi, không cần dài dòng với nó như vậy."

Lúc này, Chu Đại Niên mang vẻ mặt lấy lòng nói: "Tên nhãi ranh này chỉ là một đứa bướng bỉnh miệng còn hôi sữa, năm đó từng bị người ta đánh nên bây giờ biến thành một tên đần độn, đần tới điên rồi.Nếu không dạy cho nó bài học nhớ đời thì nó sẽ không chịu khuất phục đâu."

"Vậy không còn gì để nói rồi?"

Cái gã cao to kia tên là Chu Nhị Cẩu, hắn ta nhìn Trương  Thiết Trụ , lạnh lùng nói.

"Nếu mày bảo tao thu tay lại vẫn tiếp tục mặc kệ cho Chu Đại Niên thu mua trái cây với giá thấp trong xã thì nằm mơ đi, không có gì để nói cả."

Ánh mắt Vương Thiết Trụ bình tĩnh, nói một cách thản nhiên.Mua trái cây trong xã không chỉ giúp anh kiếm tiền, mà còn khiến dân làng kiếm được nhiều tiền hơn. Trong vấn đề này, anh không thể nhượng bộ được.Nếu có bất kỳ trở ngại nào ngăn cản anh kiếm tiền, anh sẽ trực tiếp nghiền nát tụi nó luôn.

"Hay, hay lắm!"

Chu Nhị Cẩu nói liên tiếp mấy từ "hay" rồi sau đó đưa mắt nhìn về phía sau cách đó không xa, cómột tên đang dựa vào xe của Hoàng Mao nói: "Anh Hoàng Mao, giao cho anh."

"Không dám!"

Hoàng Mao gật đầu nói: "Nói trước, nếu chúng tôi tới đây thì sáutriệu rưỡi, còn nếu ra tay thì mười bảy triệu."

"Được! Sau khi chuyện nàythành công sẽ không thiếu phần của anh đâu."

Chu Nhị Cẩu gật đầu.Nếu có thể chiếm được độc quyền giá cả trái cây trong thôn thì lợi nhuận kiếm được vô cùng lớn, chỉ có mười bảy triệu thì là cái thá gì chứ, trong nửa ngày là có thể kiếm được.

"Các anh em, lên."

Trong tay Hoàng Mao cầm gậy bóng chày suy nghĩ một lát rồi cười nói: "Sau khi chuyện nàythành công.Tôi sẽ mang mọi người đến Thành Phú Hào tắm rửa, mỗi một người sẽ ôm một em gái."

Sau khi nghe thấy lời nói của Hoàng Mao,hơn mười tên côn đồ ai nấy cũng tươi cười lớn tiếng, tiếp đó chạy về phía Vương Thiết Trụ bao vây anh.

"Ranh con, nếu thức thời thì giơ tay đầu hàng đi.Như vậy mày sẽ chịu ít nỗi khổ da thịt."

Tuy lúc đầu Hoàng Mao bị dọa không nhẹ, nhưng hiện tại trên mặt vẫn mang vẻ tươi cườinhư cũ, đối với anh ta mà nói thìchuyện đánh nhau cũng chỉ như cơm bữa mà thôi.

Đối mặt với “ý tốt” của Hoàng Mao, Vương Thiết Trụ thản nhiên nói: "Nông dân như chúng tao không gây chuyện, cũng chưa từng sợ phải gặp chuyện. Nếu cúi đầu khuất phục là giải pháp duy nhất thì xin lỗi tao không làm được điều đó."

"Được lắm nhãi ranh, cho mày mặt mũi mà mày cũng không cần."

Hoàng Mao giận dữ, cầm gậy bóng chày trong tay chạy về phía Vương Thiết Trụ mà đánh.Tiếng gió vù vù, nếu gậy bóng chày này đánh trúng đầu thì chắc chắn kết cục sẽ là đầu rơi máu chảy.

Nhưng mà lúc gậy bóng chày đập thẳng đầu Vương Thiết Trụ , chỉ cách mấy milimet nữa thôi nhưng không hiểu sao lại đột ngột ngừng lại.Không phải Hoàng Mao hiền từ nương tay, mà cổ tay của hắn ta bị một bàn tay vôcùng mạnh mẽ khác chặn lại, nắm chặt tới nỗi không thể động đậy được.

"Mày..."

Trên mặt Hoàng Mao tràn đầy vẻ sợ hãi.

"Nằm xuống đi."

Vương Thiết Trụ hừ lạnh một tiếng vung một cước đá vào bụng Hoàng Mao, sau đó chỉ nghe tiếng hét thê lương của Hoàng Mao vang lên, thân thể của hắn ta ngã trên mặt đất cũng không đứng dậy nổi.

"Nó dám đánh anh Hoàng Mao, mọi người tiến lên đánh chết nó đi!"

Một đám côn đồ thấy Hoàng Mao bị đánh, gào thét chạy lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.