Sơn Thôn Tiểu Thần Y

Chương 2: Cơ duyên




Chu Đại Niên vừa nói vừa bước về phía Trương Xảo Hoa, ôm cô ta vào lòng. Hắn ta thèm thuồng Trương Xảo Hoa đã lâu, hôm nay nhân lúc có men rượu, hắn ta nhất định phải có được cô ta.

“Không muốn… Đồ khốn nạn nhà anh, anh bỏ tôi ra, bỏ ra…”

Trương Xảo Hoa liều mạng vùng vẫy. Nhưng một người phụ nữ yếu đuối như cô ta có thể là đối thủ của Chu Đại Niên sao? Rất nhanh sau đó cô ta đã bị Chu Đại Niên ôm vứt lên giường.

Đang lúc hắn ta định nhào lên thì đột nhiên chân hắn ta bị vấp. Nhìn lại là một đôi dép lê của đàn ông. Cũng đúng lúc này, hắn ta lại nghe thấy tiếng động phát ra từ tủ quần áo.

“Ai?”

Chu Đại Niên nửa tỉnh nửa say bước vào gian quần áo rồi đột nhiên hắn ta mở tủ quần áo ra.

“Chơi trốn tìm, chơi trốn tìm, ba người cùng nhau chơi trốn tìm.”

Vương Thiết Trụ mỉm cười thật thà nói.

“Vương Thiết Trụ , thì ra là tên ngốc mày!”

Chu Đại Niên giận giữ, cơn ghen tị trong lòng càng dâng lên. Hắn ta không ngờ Trương Xảo Hoa mà hắn ta thèm thuồng đã lâu, lại bị tên ngốc Vương Thiết Trụ này nhanh chân chiếm trước!

“Mày cút ra đây cho tao!”

Chu Đại Niên tóm lấy Vương Thiết Trụ , lôi anh ra khỏi tủ quần áo. Hắn ta dùng sức đẩy một cái.

“Ai ui!”

Vương Thiết Trụ hét lên một tiếng. Cả người anh ta lao về phía trước, đầu va vào mép tủ bên cạnh giường, đầu óc anh tối sầm rồi ngất đi. Chính vào lúc Vương Thiết Trụ ngất đi, chiếc răng nanh hổ màu trắng ngà treo trên cổ anh vỡ ra. Cùng lúc đó có một ánh sáng màu vàng thoát ra từ chiếc răng nanh hổ chui vào đầu anh.

Sau đó trong đầu anh vang lên giọng nói của một cụ già:

“Ta là tổ tiên của ngươi! Lúc ta độ hóa đã để lại chút thần thức vào chiếc răng nanh hổ này nên nó trở thành vật gia truyền của nhà họ Vương. Có thể giữ cho người đời sau của nhà họ Vương một mạng. Nay răng nanh hổ đã vỡ, thần thức thoát ra sẽ rèn luyện lại tất cả thể xác và tinh thần của ngươi, phục hồi lại thần trí của ngươi.”

“Thật không ngờ, thời đại thay đổi, dòng dõi họ Vương chúng ta lại sa sút đến mức này. Người thừa kế đều đã không còn ai, đáng tiếc… đáng tiếc... Bây giờ, ta truyền cho ngươi làm người kế thừa, tiếp nhận y thuật của ta, tiếp tục luyện tập. Người phải lấy sinh mệnh muôn dân làm trách nhiệm, cứu giúp người khác thoát khỏi đau đớn….”

"Ôi chao, đau chết mất!"

Vương Thiết Trụ xoa xoa chỗ sau gáy bị đập vào tủ ở đầu giường khi nảy.

"Xẹt!"

Lúc này, tiếng quần áo bị xé rách vang lên. Vương Thiết Trụ quay đầu đã thấy Chu Đại Niên đang đè Trương Xảo Hoa xuống, xé quần áo trên người cô ấy thì lập tức trở nên giận dữ.

Ký ức khi trước cũng ập tới giống như nước triều dâng. Tên súc sinh này làm cho mình hôn mê, còn dám tiếp tục xâm hại Trương Xảo Hoa ! Nếu không phải trong miếng răng nanh hổ anh đeo ở cổ có một tàn hồn của tổ tiên, thì khi nảy anh đã thực sự bị Chu Đại Niên giết chết rồi.Thù này, không thể không báo!

Nghĩ tới đây, Vương Thiết Trụ bật dậy từ dưới đất lên, đá ngay một cước vào người của Vương Đại Công, khiến hắn ta bị đạp lăn từ trên giường xuống.

"Mẹ kiếp, Vương Thiết Trụ, mày dám đánh tao hả?"

Chu Đại Niên giận dữ bò dậy từ dưới đất, thằng ngu Vương Thiết Trụ này lại dám đánh hắn ta ư?

"Đồ rác rưởi, tao đánh mày đấy!"

Nghĩ đến vừa rồi suýt chút nữa đã dập đầu chết, Vương Thiết Trụ cũng hơi phẫn nộ. Sau đó lập tức vọt tới trước mặt của Chu Đại Niên , nắm tay đập vào mặt hắn ta, khiến hắn ta bị đập nhắn ta trên mặt đất lần nữa, hai lỗ mũi ứa máu ào ào.

Tốc độ của mình... nhanh như vậy sao? Nhìn thoáng qua quả đấm của mình, ngay cả bản thân Vương Thiết Trụ cũng ngạc nhiên.

Có điều bây giờ không phải là lúc suy nghĩ đến chuyện này. Nhìn thấy Chu Đại Niên lại muốn đứng lên, Vương Thiết Trụ lập tức xông tới, tay đấm chân đá khiến Chu Đại Niên bị kêu to oai oái, mặt mũi bầm dập. Cuối cùng chật vật chạy từ trong nhà của Trương Xảo Hoa ra ngoài.

"Giết người rồi, thằng ngu Vương Thiết Trụ giết người rồi!"

Chu Đại Niên chạy như điên ở trong thôn, vừa chạy vừa gào to.

Mà phía sau hắn ta, Vương Thiết Trụ đuổi theo không buông. Sau khi nhanh chóng đuổi kịp thì lại đạp một cước vào mông Chu Đại Niên khiến hắn ta nhắn ta nhào ra đất, rồi tiếp tục cho ăn một trận đấm đá.

Lúc này, rất nhiều người dân trong thôn nghe thấy tiếng động đều chạy từ trong nhà ra thì thấy ngay cảnh tượng Vương Thiết Trụ hành hung Chu Đại Niên.

"Chao ôi, mọi người mau mau ngăn cản thằng ngu này đi. Bệnh ngốc của nó lại tái phát rồi! Nó muốn giết tôi, nó muốn giết tôi đấy."

Chu Đại Niên ôm đầu kêu rên.

"Chu Đại Niên! Cậu ấy đang đùa với anh đấy, muốn chơi với anh thôi mà!"

"Đúng thế, anh xem cậu ấy gầy như vậy còn anh lại cường tráng như thế. Cho dù thật sự có đánh nhau thì cũng chẳng đánh lại anh đâu."

"Cậu ấy là kẻ ngốc, anh cũng không thể bắt nạt một kẻ ngốc chứ."

Những người dân trong thôn mở miệng cười ha hả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.