Sơn Thôn Tiểu Thần Y

Chương 19: Cơ hội làm ăn lại xuất hiện




Một dòng chân khí ngưng tụ ở lòng bàn tay. Bàn tay của Vương Thiết Trụ để trên vùng bụng cực kỳ trơn mịn của Chung Đình, chân khí theo bàn tay hoàn toàn đi vào trong cơ thể cô, một dòng nước ấm dâng trào lên, chỗ đau cũng từ từ biến mất.

Vài phút sau...

"Xong."

Vương Thiết Trụ rút tay về, sờ mồ hôi chảy lấm tấm trên trán.

"A..."

Chung Đình rênlên một tiếng, âm thanh kiều mị tận xương đó khiến cơ thể Vương Thiết Trụ run lên.

"Xong rồi?"

Mắt Chung Đình nhìn về phía Vương Thiết Trụ , cảm thấy trong lòng hơi mất mác.

"Xong rồi."               

Vương Thiết Trụ gật đầu hỏi:"Bây giờ em cảm thấy như thế nào?"

"Bây giờ? Không còn chút đau đớn nào cả."

Chung Đình ngồi dậy ôm Vương Thiết Trụ nói: "Anh Thiết Trụ , anh thật là lợi hại."

"Chuyện này..."

Vương Thiết Trụ hơi đứng hình, trong lòng đều là hương thơm của người con gái, mùi hương đặc trưng của Chung Đình tràn đầy trong hơi thở.Tim anh không thểkhống chế mà nhảy lên thình thịch.

"Được rồi, đừng đùa nữa."

Vương Thiết Trụ đẩy Chung Đình từ trong ngực ra ngoài, cười nói: "Vừa nãy anh đã giúp em khai thông khí huyết.Nhưng mà khí huyết của em rất suy yếu, nếu muốn vấn đề được giải quyết hoàn toàn thì em cần phải uống thuốc bắc để bồi bổ khí huyết. Khi nào anh có thời gian, anh sẽ nấu một ít thuốc bắc cho em, em nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Sau khi nói xong, Vương Thiết Trụ lập tức đi ra khỏi nhà Chung Đình. Chung Đình đã không phải là cô nhóc con của trước kia, hiện giờ đã trổ mã vô cùng xinh đẹp, sức hấp dẫn đối với đàn ông không thua kém gì so với Trương Xảo Hoa. Nếu anh mà ở lại, chắc chắn sẽ phạm sai lầm.

Sau khi ra khỏi nhà Chung Đình, Vương Thiết Trụ thừa lúc ban đêm đi đến vườn quýt, lợi dụng thuật chế dược để tưới cây quýt. Tưới quýt xong, Vương Thiết Trụ suy nghĩ hay là thừa dịp ban đêm đi hái một chút thảo dược, để ngày mai nấu thuốc cho Chung Đình, hoàn toàn giải quyết vấn đề đau bụng kinh của côluôn.

Đi lên núi, tuytrờitối nhưng anh đã nhanh chóng hái đủ số thảo dược, tuy nhiên còn vài loại thảo dược không đủ. Mặc dù thếnhưng đối với Vương Thiết Trụ mà nói thì đây không phải là vấn đề, anh có thể dùng thuật chế dược để thúc đẩycho thảo dược sinh trưởng nhanh chóng.

Về đến nhà, Vương Thiết Trụ trồng những loại thảo dược mà bản thân cần ở vườn rau rồi tưới bằng thuật chế dược, sau đó trở về phòng ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Thiết Trụ dậy thật sớm đi lên đỉnh núi Thanh Sơn đón những tia nắng đầu tiên rồi bắt đầu luyệnkhí lực.

Tu luyện xong, anh đi đến vườn quýt rồi hái những trái quýt ngon sau đó mới trở về nhà. Lúc anh về đến nhà thì nhìn thấy một chiếc xe tải lớn đậu trước nhà, đúng lúc đó Tô Tiểu Tịch gọi điện đến. Anh bắt máy.

"Alo, Vương Thiết Trụ , tài xế xe tải đến rồi phải không?" Âm thanh dễ nghe trong trẻo của Tô Tiểu Tịch truyền ra từ điện thoại.

"Ừ, đến rồi, tôi sẽ đặt trái cây lên xe." Vương Thiết Trụ nói.

"Anh chờ một chút."

Tô Tiểu Tịch vội vàngnói: “Lúctrái cây được chất lên, anh và tài xế xe tải cùng đi lên thị trấn một chuyến đi. Dù sao cũnglà cổ đông của siêu thị trái cây, thếnàocũng phải hiểu rõ siêu thị trái cây một chút chứ?”

“... Cũng được.”

Sau khi Vương Thiết Trụ đồng ý thìcúp điện thoại. Tiếp sauđâycũngkhá bận rộn, anh cần thu mua trái cây, còn phải giúp tài xế chuyển trái cây lêntrên xe tải. Vất vả hết một buổi sáng mới đưa năm tấn hoa quả hôm qua lên xe. Lúcnày đã gần trưa, Vương Thiết Trụ giữ tài xế xe tải ở nhà cùng ăn cơm

“Thiết Trụ , con vàotrongsân bắt con gà làm thịt, mẹ ra chợ mua chútthức ăn nữa.”

Sau khi Lý Tiểu Bìnhchào hỏi một tiếng rồi rời khỏi nhà và đi ra chợ. Suy cho cùng muốn mời tài xế xe tải ở lại nhà ăn cơm thìkhôngthểquá bủn xỉn được. Vương Thiết Trụ đi vàotrongsân, nhìnvào vườn rau một cáithìngay lập tức nổi giận. Chỉ thấy một con gà trốngđang ở trong vườn rau mổ cây thuốc mà anh trồng.

Những thảo dược kia chính là do anh trồngvào tối hôm qua, trồng bằng cách sử dụng thuật chế dược,anh chuẩn bị để cho Chung Đình nấu thuốc. Bâygiờ, kết quả lại bị một con gà giẫm đạp lên.

“Khốn kiếp, trưahôm nay tao sẽ làm thịt mày!”

Vương Thiết Trụ đi lên bắt gà trống lại. Đồngthời anh cònphát hiện vườn rauhôm qua sau khi được anh tưới bằng nước thánh của thuật chế dược, thìraupháttriểnvôcùng tốt, màuláxanh mướt, rõrànglà đã cao hơn trước rất nhiều.

Ngoài ra, cà chuatrong vườn ngày hôm qua vẫn cònmàuxanhnhưngbâygiờ lại chín đỏ au treolủnglẳng ở đây, vôcùng đẹp mắt.Nhanhchóng đến giờ ăn trưa.

“Ngonquá, thím à, tay nghềnày của thímcòn tốt hơn so với đầu bếp nhà hàng đó.”

Tài xế xa tải vừa ăn cơm vừa khenLý Tiểu Bình làm đồ ăn ngon.

“Ai u, cháucũngđừngkhen, cũnglà do rautrồngtrong vườn, cháukhôngchêlà tốt rồi.”

Lý Tiểu Bình cười miệngngoác đến mang tai.

“Cháukhôngcókhen, cháu chỉ nói sự thậtthôi.”

Tài xế xe tải nói: “Dĩa rauxanhnày, cháucóthểthề với trời, đời này của cháucũng chưa từng ăn được dĩa raunàongon như vậy. Cà chuatrộn gỏi, tại sao lại có cà chuangon đến như vậy chứ? Còncó thịt gà này, thật sự quángon rồi. Thím ơi, thịt gà này được nấu như thếnào vậy? Có một mùi thơm khôngthể diễn tả được.”

Nhìn tài xế xe tải khenngợi mấy món ăn, tronglòngVương Thiết Trụ sáng như gương. Dù làrauxanh hay là cà chuathìcũng đều được háitrong vườn. Tất cả đều được nước thánh của thuật chế dược tưới tiêu. Nói cách khác thì những loại rau bình thường nhất khi được nước thánh tưới tiêu đều sẽ xảy ra biến hóa rất lớn.

Về phần thịt gà, mặc dù tài xế xe tải khôngthểxác định được mùi thơm đặc biệt thấmvào thịt gà nhưngmàtronglòng Vương Thiết Thụ lại vôcùng chắc chắn, đó làmùi thuốc!

Ánh mắt Vương Thiết Trụ dần sánglên, dường như anh lại thấy được một cơ hội làm ăn  vôcùng tốt khác! Bâygiờtrong đầu anh vẫn chỉ là một khái niệm mơ hồ, anh cần phải cóthời gian để tỉnhtáo lại, cần phải suy tính kỹ một chút.

Sau khi ăn cơm xong, Vương Thiết Trụ ngồilên xe tải lớn đi đến thị trấn. Chiếc xe tải chạy lắc lư trên đường núivà phải mất hơn một giờ mới đi đến cuối con đường núi. Nhưngmà ở cuối đường núi quả thậtcó ba chiếc xe tải đang đậu ở đó, chặn hoàn toàn cả con đường núi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.