Sơn Thôn Tiểu Thần Y

Chương 17: Cạnh tranh




“Thiết Trụ , bệnh ngốc của cậu khỏi rồi à?”

Thím Ngưu sốt ruột hỏi.

"Đúng vậy."

Vương Thiết Trụ cười cười, nói: "Thím xem, tôi bây giờ có giống một tên ngốc không?"

Một thằng ngốc với một người bình thường khác biệt rất lớn.Người bình thường có thể giả ngốc, mà khiến một kẻ ngốc giả làm người bình thườngthì tất nhiên là không thể làm được.

"Ái chà, bệnh ngốc của cậu khỏi thật rồi này."

Thím Ngưu lại hỏi: "Nghe nói cậu cũng đang thu mua trái cây, mười ba nghìnđồng một ký à?"

"Đúng vậy."

Vương Thiết Trụ nghiêm túc nói: "Táo, lê, sau này còn có quýt, tất cả đều mười ba nghìnđồng một ký, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu."

Vừa nói, Vương Thiết Trụ vừa chuyển táo của Trương Xảo Hoa từ trên xe đẩy xuống, đem cân.

"Sáu mươi hai ký rưỡi, mười ba nghìnđồng một ký là támtrăm mười hai nghìn! Chị Xảo Hoa, trả cho chị!"

Vương Thiết Trụ đưatámtrăm mười hai nghìn đồng cho Trương Xảo Hoa, tiến sátlại gần cô ta hạ thấp giọng nói: "Đã hứa là mua của chị hai mươi nghìn đồng một ký, số tiền còn lại, buổi tối trả nốt cho chị."

Lúc Trương Xảo Hoa đến lấy tiền, cố ý lấy ngón tay cào vào lòng bàn tay Vương Thiết Trụ hai cái, sau đó ném cho Vương Thiết Trụ một ánh mắt.Nhìn thấy Vương Thiết Trụ thật sự mua mười ba nghìn đồng một ký táo của nhà Trương Xảo Hoa, trongphút chốc đám thôn dân nhốn nháo cả lên.

"Ôi chao, mau đi báo với bố bọn trẻ đẩy lê đến đây bán cho Thiết Trụ nhanhlên."

"Chao ôi, bây giờ tôi đi bảo bố bọn trẻ hái táođây.Thiết Trụ , bây giờ hái còn kịp không? Cái gì? Lúc nào cũng thu mua, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu?"

"Không ổn rồi! Bố bọn trẻ đến nhà Chu Đại Niên rồi, tôi phải gọi điện thoại cho ông ấy, không bán cho Chu Đại Niên nữa."

Một đám thôn dân, tản đi rất nhanh.Rất nhanh đã có thôn dân đẩy xe táo đến, Vương Thiết Trụ lập tức trở nên bận rộn.Mà lúc nàyở cửa nhà Chu Đại Niên, hắn đang dựa vào xe ba bánh hút thuốc, hai bên là hai tên tay sai của hắn đang ngồi xổm.

"Tình hình hôm nay là thế nào đây? Sao không có ai đến bán trái cây vậy?"

Chu Đại Niên cau mày, vào thời gian này thìtrước đây thôn dân đều đẩy xe trái cây đến xếp hàng ở đây rồi.

"Không biết nữa."

Hai tên sai vặt cũng mù tịt, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

"Có phải là mọi người đều đến điểm thu mua ngày hôm qua rồikhông?"

Chu Đại Niên suy nghĩ rồi nói.

"Không phải chứ, hôm qua chúng ta đã nói rồi, hôm nay thu mua ở đâymà.Hơn nữa cho dù bọn họ đến chỗ hôm qua, nếu như không thấy chúng ta ở đóthìcũng phải đến đây rồi."

Một gã tay sai nói.

"Thật là kỳ lạ."

Lông mày Chu Đại Niên cau lại.

"Ấy? Anh nhìn kìa, ôngQuốc đến rồi!"

Đúng lúc này, một tên tay sai giơ tay chỉ về phía trước nói.Ngaylúcnày ở phía trước cách đó không xa, thôn dân tên Giang Kiến Quốc đẩy xe hàng đi về phía bên này.

"Tao đã nói rồi mà, làm sao có thể không có ai đến được chứ."

Chu Đại Niên ném mẩu thuốc lá trong tay đi, lớn tiếng nói: "Chuẩn bị làm việc."

Kết quảlà đúng lúc đó, đột nhiênGiang Kiến Quốc dừng lại, móc điện thoại di động ra nghe máy.Sau khi nhận điện thoạithì bất thình lình đổi hướng, đẩy xe hàng chạy mất.

Tình huống gì đây?Vẻ mặt Chu Đại Niên và tay sai của hắn ta đều vô cùng mờ mịt, vất vả lắm mới có một người đến, nhưngbỗng chốc trongnháy mắt đã đẩy xe chạy mất.Chuyện này quá là bất thường.Xảy ra việc bất thường chắc chắn có điều quỷ quái.

"Hừ!" Chúng ta đi theo lão già Giang Kiến Quốc kia xem xem, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!"Chu Đại Niên mặt mày u ám nói.

Theo sau Giang Kiến Quốc, bọn họ đến trước cửa nhà Vương Thiết Trụ .Nhìn thấy trước cửa nhà Vương Thiết Trụ có rất nhiều thôn dân vây quanh, mà Vương Thiết Trụ thìđang bị mọi người vây ở giữa,nhất thời hắn ta nổi điên lên.

"Tụi bây coi lời taonói như nước đổ đầu vịt đúng không? Tao đã nói không cho phép lui tới với Vương Thiết Trụ nữa, không được phép nói chuyện với bất cứ ai trong nhà nó.Có tin tao sẽ không thu mua trái cây nhà tụi bây nữakhông?Cho tất cả trái cây nhà tụi bây thối rữa trên cây hết, tin không?"

Chu Đại Niên âm u đi tới, vừa đi vừa rốnglên.Hắn ta thật sự bị chọc giận.Hôm qua hắn ta vừa mới nói xong, thìbâygiờ kết quả không ai thèm nghetheo lời hắn ta, hoàn toàn không để lời hắn ta trong lòng.

"Ác giả ác báo!"

Vương Thiết Trụ đưa mắt nhìn về phía Chu Đại Niên, thản nhiên nói: "Mày tưởng mày là vua ởthôn Thanh Sơnnày à? Mày nói cái gì thì mọi người đều không nghetheo mày à? Đừng có tự cho mình là đúng nữa.Thật ra mày ở thôn Thanh Sơnnày, ngay cả cứt chó cũng không bằng!"

Lúc này sau khi đến gần, Chu Đại Niên mới phát hiện, chẳng trách thôn dân đều vây quanh chỗ này, hóa ra thế mà Vương Thiết Trụ lại thu mua trái cây ở đây. Hơn nữa, theo lời nói của người xung quanh,thì hắn ta nghe được không những Vương Thiết Trụ thu muatrái cây, mà còn mua với giá mười ba nghìnđồng một ký.Giá cả đưa ra cao hơn ba nghìnđồng so với hắn ta.

"Vương Thiết Trụ , mày dám giành chuyện làm ăn của tao sao?”

Nhìn chằm chằm Vương Thiết Trụ , ánh mắt Chu Đại Niên lạnh buốt, sắc mặt càng âm trầm đến đáng sợ.

"Giành chuyện làm ăn của màythì sao? Nghe mày nói như vậy, chẳnglẽ chỉ có mày mới được phép thu mua trái cây, còn tao thì không được thu mua sao?"

Vương Thiết Trụ thản nhiên nói.

"Nhóc con, mày to gan thậtđấy!"

Chu Đại Niên lớn tiếng nói: "Bà con, trước đây chúng ta hợp tác vui vẻ như vậy, chẳng lẽ bây giờ Vương Thiết Trụ cũng thu mua trái cây, thì mọi người lập tức không bán cho tôi nữa sao?"

"Bán cho anh? Sao chúng tôi phải bán cho anh chứ? Thiết Trụ  đưa ra giá caothìđương nhiên chúng tôi sẽ bán cho Thiết Trụ  rồi."

"Đúng đấy! Hơn nữa Thiết Trụ  còn không lựa không nhặt, đâu giống anh chứ, hơi nhỏ một tí cũng không được."

"Về sau chúng tôi đều bán cho Thiết Trụ , không bán cho anh nữa đâu!"

Nhóm thôn dân ồn ào bàntán.Trước kia không có lựa chọnnên bọn họ không thể không bán trái cây cho Chu Đại Niên.Nhưng giờthì khác rồi, có Vương Thiết Trụ ở đây, đồ ngốc cũng biết nên chọn ai.

Thấy nhóm thôn dân nhất trí hướng về Vương Thiết Trụ , sắc mặt Chu Đại Niên u ám đến đáng sợ, nhìn chòng chọc Vương Thiết Trụ , lạnh giọng nói: "Thằng nhóc, coi như mày giỏi, chúng ta cùng chờ mà xem.Màyđắc tội taothì nhất định sẽ phải hối hận."

"Mày dọa dẫm tao cũng vô dụngthôi."

Vương Thiết Trụ vẫn thản nhiên nói: "Đều là người của thôn Thanh Sơn, không thể làm việc tuyệt tình quá.Mày dùng việc thu mua trái câybắt nạt người dân, muốn cô lập nhà bọn tao.Đây là việc người có thể làm ra sao?"

"Hiện tại, thật ra tao cũng có thể làm như vậy nhưng mà tao sẽ không làm vậy.Chu Đại Niên, tao nói cho mày biết trước, kia mày làm mưa làm gió trong thôn khiến cho thôn Thanh Sơntối tăm hỗn loạn.Nhưng bây giờ có tao ở đâythì mày đừng vọng tưởng nữa, mày tự thu xếp cho ổn thỏa đi!"

Dù sao cũng đều là ngườitrongcùng một xã, Vương Thiết Trụ cũng không muốn làm đến mức quá khó coinên anh chỉ hy vọng Chu Đại Niên có thể biết hối cải.Nếu như Chu Đại Niên còn tiếp tục cố chấp, như vậy thì anh cũngsẽ không khách sáo với Chu Đại Niên nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.