Sơn Thôn Tiểu Thần Y

Chương 16: Thu mua trái cây




"Haizzz!”

Trương Xảo Hoa than thở một tiếng rồi nói: "Thiết Trụ  này, bây giờ Chu Đại Niên đã không thu mua táo của nhà chị nữa rồi, thế này thì phải làm sao bây giờ? Hỡn nữa, chị còn nghe nói rằng,Chu Đại Niên không cho phép mọi người qua lại với nhà em nữa.”

"À!"

Vương Thiết Trụ gật gật đầu, nói: “Chu Đại Niên không phải là con người nữa rồi, chị Xảo Hoa, chị yên tâm, táo nhà chị...”

Nói đến đây, trong lòng Vương Thiết Trụ chợt ngộ ra điều gì đó, anh đưa ánh mắt nhìn vềphíaTô Tiểu Tịch, hỏi: "Tôi nghĩ Bách Hóa Xanh chỗ cô nhất định cũng sẽ cần táo, lê,... những loại quả này đúng không?”

“Đúng thế.”

Tô Tiểu Tịch mỉm cười và nói: "Chính vì các nhà cung cấp trái cây của thị trấn đoàn kết lại với nhau để nâng giá lên, nên tôi mới muốn tìm các con đường cung cấp hàng khác.Nếu không thì cũng sẽ không gặp được anh, vậy nêntôi còn phải cảm ơn những nhà cung cấp trái cây đáng hận đó!"

"Như vậy thì dễ giải quyết rồi!"

Vương Thiết Trụ búng tay một cái, trầm giọng nói: "Trong làng chúng tôi gần 500 hộ gia đình đều đang trồng cây ăn quả, đủ để cung cấptrái cây tươi cho tất cả các siêu thị trong thị trấn.Ngày mai tôi sẽ bắt đầu thu mua trái cây, đi theo con đường của Chu Đại Niên, tôi phải khiến cho Chu Đại Niên không có đường làm ăn nữa!"

Chu Đại Niên à Chu Đại Niên, mày không phải muốn cô lập nhà tao sao? Tao muốn xem xemmày còn có thủ đoạn gì nữa không!

“Được đấy!”

Tô Tiểu Tịch gật gật đầu và nói: "Theo cách này,xem như cũng đã giải quyết được vấn đề cung cấp trái cây trong giai đoạn ban đầu.Đúng rồi, tôi còn có một câu hỏi, anh có thể cung cấp bao nhiêu quýt mỗi ngày?"

Tô Tiểu Tịch quan tâm nhất vẫn là quả quýt, loại quýt này mới là mục tiêu chính của cô.Về phần những trái cây giá thấp kia, thực ra cô không cần lấy hàng từ các nhà cung cấp địa phương, mà cô cóthểlấy chúng từ các nhà cung cấp bên ngoài.Chỉ là sẽ đắt hơn một chút mà thôi, chứcũng không phải vấn đề khó giải quyết gì.

"Với quýt thì..."

Vương Thiết Trụ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nguồn cung cấp tối thiểu là một trăm năm mươi ký mỗi ngày, sau này có thể sẽ tăng lên."

Lúc này anh cũng không chắc nữa, dù gì thì sức lực của anh cũng có hạn, chỉ có thể tưới nước chăm sóc một cây quýt.

"Một trăm năm mươi ký sao? Tạm thời vậy là đủ rồi."

Ban đầu,phải để quýt ở giai đoạn quảng bá, thử nghiệm. Đây là một cách hiệu quả giúp đẩy nhanh tốc độ phổ biến rộngrãi đến công chúng.Hơn nữa, cho dù có quảng bá thành công, thì loại quýt này cũng phải giới hạnlượng cung cấp.

Không còn nghi ngờ gì nữa, giá trị thị trường mà loại quýt này có thể mang đến sẽ rất đáng kinh ngạc.Nhưng cô càng quan tâm nhiều hơn tới sức ảnh hưởng mà loại quýt này có thể đem lại.Cô muốn mượn sự nổi tiếng của loại quýt này để mang thương hiệu Bách HóaXanh vươn ra thị trường toàn quốc, chứ không chỉ dừng lại ở trong thị trấn Thanh Dương này.

Sau khi thương lượng xong, Tô Tiểu Tịch lái xe trở về thị trấn.Trước khi rời đi, Tô Tiểu Tịch để lại mười bảy triệuđồng tiền mặt để thu mua táo, lê và các loại trái cây phổ thông khác.Về giá cả thu mua, cô trả hai mươi nghìn đồng một ký, như vậy Vương Thiết Trụ có thể thu mua trái cây của mọi người với giá mười ba nghìn đồng một ký, còn có thể kiếm được một khoản tiền nhỏ từ việc thu mua.

Sau khi Tô Tiểu Tịch rời đi, Trương Xảo Hoa vui vẻ nắm lấy cánh tay của Vương Thiết Trụ , xúc động nói: “Sau này táo của nhà chị có thể bán cho em rồi!”

"Vâng!"

Vương Thiết Trụ gật đầu rồi hạ giọng xuống và nói: "Chị Xảo Hoa, sau này em sẽ mua táo nhà chị với giá mười hai nghìn đồng một ký.Em sẽ không lấy bốn nghìn đồng tiền công khi mua táo nhà chị đâu.Nhưngmà chị không được nói với người khác đó, những nhà khácthìemvẫnsẽ thu mua với giá mười ba nghìnđồng một ký."

"Á? Thật sao?"

Trương Xảo Hoa vô cùng vui mừng, tỏ vẻ dễ thương nhìn Vương Thiết Trụ và nói: "Thiết Trụ , em đối xử với chị tốt như vậy, chị biết cảm ơn em như thế nào đây?"

Giọng nói mềm mại của Trương Xảo Hoa khiến trong lòng Vương Thiết Trụ hơi dao động.

"Thiết Trụ , Xảo Hoa, dì đã gọt táo cho hai người rồiđây. Đến uống chút nước rồi ăn trái cây đi.”

Lý Tiểu Bình bưng đĩa táo đã được gọt vỏ cắt thành từng miếng nhỏ và bước đến.

Hai gò má Trương Xảo Hoa đỏ ửng, nhanh chóng rút tay lại, đứng lên nói: "Thiết Trụ , dì à, cháu còn có chút việcnênxin phép về nhà trước ạ.”

Sau khi nói xongthì không đợi hai người trả lời vội vãđã chạy ra ngoài.

"Việc gì mà gấp gáp vậy, không ăn miếng táo rồi hãy đi?"

Lý Tiểu Bình lẩm bẩm nói, đặt đĩa táo trước mặt Vương Thiết Trụ .

Vương Thiết Trụ vừa ăn táo vừa nói chuyện sẽ thu mua trái cây trong làng.Việc có thể kiếm được tiền, tất nhiên Lý Tiểu Bình sẽ khôngcó ý kiến gì.Buổi tối hôm đó nhân lúc đêmkhuya, Vương Thiết Trụ tới cánh đồng quýt của mình một lần nữa, dùng thuật chế dược tưới nước cho cây quýt. Sáng sớm hôm sau, anh đã dậy từ rất sớm để đi hái quýt đem về nhà, sau đó chuẩn bị đi thu mua táo và lê.

Thu muatáovà lê xongthì đặt ở trước cửa nhà.Hôm nay, Chu Đại Niên không thu mua ở gần nhà Vương Thiết Trụ .Còn về hôm qua, chính là hắn cố ý đến chọc tức Vương Thiết Trụ .

"Xảo Hoa, cô định đẩy táo đi đâu vậy? Nhà của Chu Đại Niên không phải ở hướng đó."

Trương Xảo Hoa dùng một chiếc xe kéo đẩy táo đi trong làng, một bà cô đứng tuổi nhìn thấybèncó ý tốt nhắc nhở nói.

"Tôi biết mà."

Trương Xảo Hoa dừng chiếc xe kéo lại, cười lên rồi nói: "Chu Đại Niên không thu mua táo của nhà tôi, tôi có đẩy đến nhà cậu ta cũng vô dụng màthôi.Thiết Trụ  cũng thu mua táo đấy, muời ba nghìn đồng một ký!”

“Cái gì? Mười ba nghìn đồng một ký sao? Trời đất ơi, Chu Đại Niên chỉ thu mua với giá mười nghìn đồng một ký thôi! Không đúng không đúng, lời của tên ngốc Thiết Trụ  đó, cô cũng tin sao?”

Dì Ngưu lắc đầu hỏi.

"Dì ơi, bệnh khờ khạo của Thiết Trụ  đã được chữa khỏi rồi."

Trương Xảo Hoa cười nói: "Hôm qua không phải có một người phụ nữ xinh đẹp đến tìm  Thiết Trụ  sao? Đó là một ông chủ lớn, chính là cô ấy bảoThiết Trụ  giúp thu mua trái cây đấy.”

"Ồ, thật sao? Đi nào, tôi và cô cùng đi xem sao."

Dì Ngưu nói: "Nếu như Thiết Trụ  thật sự thu mua mười ba nghìn đồng một ký, vậy tôi cũng sẽ bảo lão già nhà tôi bán cho Thiết Trụ , không bán cho cáitên tham lam gian ác Chu Đại Niên đó nữa."

Trương Xảo Hoa đẩy chiếc xe kéo đi trên đường, rất nhanh đã gây ra một trận nhốn nháo trong làng.Lúc cô đi đến cửa nhà Thiết Trụ thì phía sau cô là hơn chục hộ dân làng.Mọi người đều muốn xem xemcó phải Vương Thiết Trụ đã trở lại bình thường rồi không,  cũng muốn biết có phải anh đang thu mua trái cây với giá mười ba nghìnđồng một ký không.

"Chị Xảo Hoa, chào chị."

Nhìn Trương Xảo Hoa đẩy chiếc xe kéo đến, Vương Thiết Trụ nở nụ cười chào hỏi cô.

"Chào buổi sáng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.