Sơn Thôn Tiểu Thần Y

Chương 14: Chu Đại Niên gây khó dễ




"Mẹ, con về rồi đây, quýt bán sạch hết rồi, bán được hơn ba triệu đấy."Về đến nhà, Vương Thiết Trụ cười nói.

"Hả?Bán được nhiều thế cơ à?"Lý Tiểu Bình mừng rỡ.

"Vâng ạ. Con bán ba mươi ngàn một kí, không ngờ bán hết sạch rồi."

"Ba mươi ngàn một kí?Giỏi quá."

Lý Tiểu Bình cười nói: "Lúc trước bán sỉ cho Chu Đại Niên, có mười ngàn một kí thôi!"

Lý Tiểu Bình cười một tiếng, rồi nói: "Trưa nay ngủ một giấc đi, rồi hai mẹ con mình đi hái một ít táo, táo cũng đã chín rồi."

"Vâng!"

Vương Thiết Trụ gật gật đầu, quả thật anh cần phải nghỉ ngơi một lát. Buổi sáng ở phòng khám, vì cứu đứa bé bị cho uống thuốc giả kia mà linh khí trong cơ thể anh đã tiêu hao cạn kiệt, cần phải nghỉ ngơi thật tốt để khôi phục lại linh khí. Phải như vậy thì buổi tối anh mới có thể dùng thuật thảo mộc để tưới cây quýt được.

Sau khi ăn cơm trưa, ngủ nghỉ một giấc, Vương Thiết Trụ và Lý Tiểu Bình đẩy xe hàng đi về phía vườn táo.Hiện giờ đang mùa táo chín, lúc trước bởi vì Vương Thiết Trụ là một tên ngốc, không thể giúp đỡ làm việc.Lý Tiểu Bình còn phải chăm sóc cho Vương Đại Tráng đang nằm liệt trên giường, dẫn đến việc không hái táo kịp. Dưới gốc cây, có rất nhiều táo rụng xuống, đều nát hết cả.

Ước chừng hái được khoảng bốn giỏ táo, quả vừa to vừa đỏ mọng. Vương Thiết Trụ đẩy xe hàng về nhà.Chưa về đến nhà, anh đã nhìn thấy một chiếc xe máy cày ba bánh đậu cách nhà anh không xa. Hơn nữa, Chu Đại Niên đang chống nạnh đứng ở đó, chỉ đạo cho tay sai thu mua các loại hoa quả như táo, lê...

Trước đây hắn ta đều thu mua hoa quả ở trước cổng nhà mình cơ mà, sao hôm nay lại chạy đến đây? Thật là kì lạ.Chắc chắn là có vấn đề!

"Đúng lúc quá!Chúng ta mang táo đi bán luôn, không cần phải đẩy về nữa."Thấy vậy, Lý Tiểu Bình cười nói.

"Ừm!"

Lý Thiết Trụ gật gật đầu, đẩy táo qua bên đó.Anh có một dự cảm không được tốt, cứ cảm thấy mọi chuyện vốn không hề đơn giản như thế.

"Đại Niên à, cân đống táo này của tụi tôi đi."Lý Tiểu Bình bước lên trên, cười nói.

"Táo của nhà các người à?"

Chu Đại Niên liếc mắt, sau đó liền cười tít mắt nói: "Táo của nhà các người, tôi không mua."

"Không mua?Tại sao vậy?"

Lý Tiểu Bình khó hiểu liền hỏi: "Táo nhà chúng tôi vừa to vừa đỏ mọng, sao lại không mua chứ?"

Cây táo nhà Vương Thiết Trụ đã mấy ngày liền không hái rồi, so với táo của những nhà nông dân khác thì lại càng to và đỏ mọng hơn, bán đi thì rõ ràng hời to hơn chứ.

"Chẳng tại sao cả, tôi không muốn mua táo nhà các người, được chưa?"

Chu Đại Niên cười tít mắt nói: "Vương Thiết Trụ nhà bà chẳng phải là có bản lĩnh lắm hay sao? Nếu có bản lĩnh thì kêu nó tự đi bán đi."

Chu Đại Niên không chịu mua táo của nhà Vương Thiết Trụ , điều này cũng khiến cho những người nông dân khác không khỏi ngạc nhiên. Tiếp đó, người dân đều lũ lượt khuyên bảo.

"Đại Niên à, cậu xem táo nhà Thiết Trụ  vừa to vừa đỏ mọng, trông ngon biết bao nhiêu, cậu mua đi."

"Đúng đấy, bọn tôi cũng biết là Thiết Trụ  đã đắc tội với cậu.Nhưng mà nó là một đứa ngốc, cậu đâu thể đi chấp nhặt với một thằng ngốc chứ."

"Mọi người đều là bà con xóm giềng, sớm tối tắt đèn có nhau, cậu như vầy không hay cho lắm đâu."

Đối diện với những lời khuyên bảo của người dân, sắc mặt Chu Đại Niên trở nên khó coi, hắn ta hét lên một tiếng: "Đủ rồi, câm miệng hết cho tao!"

Dưới cơn thịnh nộ của Chu Đại Niên, mọi người đều lũ lượt im phăng phắt.

"Tao nói cho tụi bây biết."

Chỉ tay vào đám đông, Chu Đại Niên lớn tiếng nói: "Tao cứ không mua táo nhà nó đấy, ai dám nói một câu thừa thãi nào thì đừng có mà bán táo cho tao nữa. Với lại, từ hôm nay trở đi, tất cả tụi bây đều không được qua lại với nhà Vương Thiết Trụ .Nếu như tao còn nhìn thấy ai qua lại với nhà nó, thì đừng hi vọng bán táo cho tao nữa, có bản lĩnh thì tụi bây tự vô thị trấn mà bán."

Chu Đại Niên nổi giận, những người nông dân nơm nớp lo sợ, không dám khuyên bảo nữa.

"Cậu... Chu Đại Niên, cậu đừng có mà quá đáng."

Chỉ tay vào Chu Đại Niên, Lý Tiểu Bình tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy: "Cậu có quyền gì mà bắt mọi người không được qua lại với nhà bọn tôi?"

"Tao đâu có quyền gì, ai muốn qua lại với nhà mày, tao cũng đâu có cản."

Chu Đại Niên cười ha hả nói: "Nhưng mà, tao mua trái cây thì tao có quyền mua của nhà ai, không mua nhà ai chứ nhỉ?"

Nhìn vẻ mặt đó của Chu Đại Niên, ánh mắt Vương Thiết Trụ đanh lại. Chả trách hắn ta lại chọn nơi thu mua hoa quả ở ngay gần nhà anh, thì ra là hắn ta tới để phá rối.

"Mẹ, nó không mua thì chúng ta không bán cho nó nữa."Vương Thiết Trụ điềm đạm nói.

Dù sao thì sau này mỗi ngày anh đều phải vô thị trấn để bán quýt, lúc bán quýt thì sẵn tiện bán táo luôn, cũng chẳng có gì to tát.Vương Thiết Trụ đẩy xe hàng về nhà.

"Ha ha..."

Nhìn thấy Vương Thiết Trụ và Lý Tiểu Bình đi khỏi, trong lòng Chu Đại Niên sảng khoái vô cùng, hắn lớn tiếng nói: "Đây chính là kết cục của việc đắc tội với Chu Đại Niên tao đây!"

Đúng vào lúc Vương Thiết Trụ đẩy xe hàng về đến nhà, có tiếng xe hơi truyền đến, chỉ thấy một chiếc xe việt dã Land Rover chạy tới, sau đó dừng lại trước mặt mọi người.Đây là lần đầu tiên có xe hơi chạy tới thôn Thanh Sơnđấy, mọi người dân đều rất hào hứng, rướn đầu lên để xem. Họ muốn xem thử rốt cuộc là ai mà lại giàu có đến thế, có xe hơi để lái cơ mà.

Lúc này, cửa xe mở ra, một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời thượng nhảy xuống từ ghế lái.Trong khoảnh khắc cô gái bước xuống xe, đôi mắt của một đám đàn ông con trai bỗng chốc sáng bừng lên. Bọn họ chưa từng gặp được người phụ nữ nào đẹp đến như thế.

Trước đây, bọn họ cảm thấy góa phụ Trương Xảo Hoa là người đẹp nhất, cứ mỗi lần nghĩ đến là trong lòng liền ngứa ngáy.Nhưng bây giờ đem so với người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp ở trước mắt này, quả là sự cách biệt giữa gà và phượng hoàng mà.

"Cho hỏi, tôi tìm Vương Thiết Trụ , anh ấy sống ở đây đúng không?"

Từ trên xe bước xuống, Tô Tiểu Tịch hướng ánh mắt đến những người nông dân đang đứng ở phía không xa, nóng lòng dò hỏi.

"Hả?Cô tìm cái tên ngốc Vương Thiết Trụ ấy à?"

Những người nông dân không khỏi ngạc nhiên, bọn họ chẳng thể ngờ được rằng người phụ nữ xinh đẹp này lại đến tìm tên ngốc Vương Thiết Trụ ?

"Tên ngốc?"

Tô Tiểu Tịch cũng không khỏi ngạc nhiên, người cô tìm đâu là phải tên ngốc! Vương Thiết Trụ , một cái tên có cá tính như thế, chẳng lẽ lại có người trùng tên?Lúc này, cô chợt nhớ lại lúc sáng.Vương Thiết Trụ có nói với cô, muốn tìm anh thì đến thôn Thanh Sơnnói rằng tìm tên ngốc Vương Thiết Trụ là được!

Nghĩ đến Vương Thiết Trụ , cô rất kinh ngạc. Rõ ràng là một người thông minh như thế, sao lại là tên ngốc được?Chẳng lẽ... tên ngốc là biệt danh của anh ấy?

"Tôi tìm Vương Thiết Trụ , nhưng mà... không phải là tên ngốc."

Tô Tiểu Tịch lặp lại lời nói lần nữa.

"Tôi biết, trong xã chúng tôi chỉ có một người tên Vương Thiết Trụ , nó chính là một tên ngốc, đã ngốc hơn một năm nay rồi."

Một người dân chỉ vào nhà Vương Thiết Trụ , nói: "Chỗ đó chính là nhà của Vương Thiết Trụ !"

"Cảm ơn nhé!"

Tô Tiểu Tịch nở nụ cười xinh tươi, sau đó liền giẫm đôi giày cao gót, cất bước đi về phía nhà Vương Thiết Trụ .

"Chật chật... phụ nữ trong thành phố ấy mà, không những xinh đẹp, ăn mặc cũng đẹp nốt, trông nữ tính thật."

"Đúng đấy, còn đẹp hơn cả cái cô góa phụ Trương Xảo Hoa kia!Lúc nãy đi ngang qua người tôi, trời ơi, thơm phức luôn."

"Có gì mà đẹp đẽ chứ?Ông xem cặp chân nhỏ xíu kìa, cứ như thiếu dinh dưỡng ấy."

"Xía, ăn mặc thiếu vải thế kia, vừa lộ vai vừa lộ đùi, vừa nhìn đã biết ngay chẳng phải loại phụ nữ đàng hoàng gì."

"Ghen tị! Mấy bà ghen ăn tức ở, ghen tị người ta dân thành phố đẹp hơn mấy bà, biết ăn diện hơn mấy bà chứ gì."

Nhìn bóng dáng yêu kiều của Tô Tiểu Tịch đi về phía nhà của Vương Thiết Trụ , người dân lũ lượt bàn tán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.