Sơn Thôn Tiểu Thần Y

Chương 12: Nơi khám bệnh




Trên đường đi đến phòng khám bệnh, cuối cùng Vương Thiết Trụ cũng đã hiểu ngày hôm qua ở phòng khám đã xảy ra chuyện gì.

Hóa ra, mấy ngày gần đây là chu kỳ kinh nguyệt của Chung Đình nên khiến cô đau đớn khó chịu. Theo lời của Chung Đình, Vương Thiết Trụ cũng đoán được vấn đề của cô.Chung Đình vẫn còn là một cô bé nên xấu hổ không muốn nói ra. Nhưng vì đau quá không chịu nổi nên cô mới lấy hết can đảm đi đến bệnh viện kiểm tra một chút.

Thế là hôm qua cô lên phòng khám trên thị trấn, người khám bệnh là một bác sĩ trung niên, lúc nghe xong miêu tả của cô, để cô nằm trên giường bệnh, nói sẽ giúp cô kiểm tra.

Khi Chung Đình nằm trên giường bệnh, do quá căng thẳng nên vẫn không dám nhìn bác sĩ.Mãi cho đến khi bác sĩ muốn đóng cửa lại, lúc kêu cô cởi quần áo ra, cô mới nhận ra có gì đó không đúng.

Lúc đó cô vô cùng xấu hổ, nhảy từ trên giường xuống, vội vội vàng vàng rời khỏi chỗ khám bệnh. Lúc nghe Chung Đình miêu tả xong, Vương Thiết Trụ có thể khẳng định vị bác sĩ trung niên kia đang có ý đồ đen đối với Phương. Trong bệnh viện tây y, khi kiểm tra cơ thể, ngay cả như việc xét nghiệm nội tiết sáu chỉ số, siêu âm màu, làm gì có việc bảo bệnh nhân cởi quần áo ra?

Chẳng mấy chốc, hai người đã đi đến trước cửa phòng khám kia. Hai mắt của Vương Thiết Trụ hơi lạnh lẽo, anh và Chung Đình là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Anh không thể trơ mắt nhìn Chung Đình bị bắt nạt được, anh nhất định phải đòi lại công đạo cho Phương. Khi gần đến phòng khám, Phương vò vò góc áo, hơi căng thẳng.

“Không sao đâu.”

Vương Thiết Trụ cười nói: “Có anh ở đây rồi, anh sẽ không để cho tên súc sinh kia bắt nạt em nữa.”

“Vâng ạ.”

Chung Đình gật đầu nói: “Anh Thiết Trụ , mọi chuyện đều nghe theo anh, em đi vào cùng anh!”

“Vào thôi.” Nhìn bóng dáng của Chung Đình đi vào phòng khám, Vương Thiết Trụ đi theo sát ngay phía sau, hai người chỉ cách nhau vài bước chân mà thôi.

Đi vào nơi khám bệnh, Vương Thiết Trụ phát hiện phòng khám bệnh này thật sự sơ sài, cả phòng chỉ khoảng chừng một trăm mét vuông. Ở giữa được chia thành ba khu, một khu là quầy thuốc, phòng điều chế thuốc.Một khu là nơi truyền nước, một khu còn lại ở bên ngoài chính là khu để ngồi khám bệnh.

Ánh mắt Vương Thiết Trụ quét một vòng, phát hiện ở khu truyền nước có một đôi vợ chồng già dẫn một cậu nhóc hai ba tuổi đang truyền nước.Ở khu khám bệnh có một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng, mang mắt kính đen, chăm chú nhìn điện thoại.

Lúc Chung Đình đi vào, hai mắt Chu Hàn sáng rực lên: “Ôi trời cô đến rồi à.”

Chu Hàn buông điện thoại xuống, vội vàng đi lên nói: “Hôm qua sao cô lại chạy đi vậy? Tôi còn chưa kiểm tra xong nữa.”

Nói đến đây, vẻ mặt Chu Hàn nghiêm lại, có vẻ rất nghiêm túc nói: “Chung Đình à, tình hình của cô rất nghiêm trọng, cũng không thể trì hoãn thêm nữa. Nếu còn trì hoãn nữa sẽ nghiêm trọng hơn, rất có thể có khả năng gây ra các biến chứng khác.Đến lúc đó, tôi có muốn điều trị tốt nhất cho cô cũng đành bó tay.”

Nhìn vẻ mặt thành thật của Chu Hàn, nếu ai không biết chuyện tình thì thật sự sẽ cho rằng ông ta thật có tâm với nghề.

“Hôm nay cô lại đến rồi, chứng tỏ cô tương đối có trách nhiệm với sức khỏe của mình.Vậy tôi cũng không chậm trễ việc này nữa, đi vào bên trong đi, tôi sẽ kiểm tra cho cô.”

Nói đến đây, Chu Hàn xoa hai tay, vô cùng hứng phấn.

“Kiểm tra?Phải làm kiểm tra gì?”Lúc này, Vương Thiết Trụ bỗng nhiên mở miệng hỏi.

“Hả?Cậu là ai?Làm gì ở đây?”

Bây giờ Chu Hàn mới chú ý đến Vương Thiết Trụ .

"Tôi là hàng xóm của Phương, hôm nay tôi đi cùng với em ấy đến đây."

Vương Thiết Trụ nói một cách lạnh nhạt: "Ông còn chưa nói là phải khám cái gì, tại sao muốn đi vào phòng khám?"

"Vì để tránh mọi người nghi ngờ."

Chu Hàn nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Tình hình của cô ấy hơi đặc biệt, việc này có liên quan đến chuyện riêng tư của cô ấy, nên chỉ có thể khám ở trong phòng."

"Ông nói như thật vậy nhỉ."

Vương Thiết Trụ hừ lạnh một tiếng, " Phương đã nói hết với tôi chuyện hôm qua rồi. Hôm nay ông lại muốn sàm sỡ em ấy à?"

"Này nhóc con, cậu có ý gì?"

Vẻ mặt Chu Hàn trầm xuống, nghiêm túc nói: "Tôi là một bác sĩ, trong mắt tôi chỉ có bệnh nhân, không phân biệt nam nữ.Tại sao lại nói là sàm sỡ?"

"Ông vừa phải thôi!"

Vương Thiết Trụ cười lạnh nói: “Em ấy chỉ bị bệnh nhẹ thôi, ông khám cái gì? Tôi nói cho ông biết, đừng nghĩ rằng tôi không hiểu gì hết.Tôi cũng học y, bình thường đến bệnh viện khám là xét nghiệm nội tiết sáu chỉ số, siêu âm màu, ông nói cho tôi biết ông khám như thế nào?"

Nghe Vương Thiết Trụ nói chuyện chuyện nghiệp như thế, vẻ mặt Chu Hàn biến đổi. Ông ta muốn lừa gạt Vương Thiết Trụ , rõ ràng đó không phải là một việc đơn giản.

Nghĩ vậy, tròng mắt của Chu Hàn đảo một vòng, sau đó nói với vẻ mặt thành thật: "Thật ra thì tôi là một bác sĩ trung y."

"Đông y?"

Vương Thiết Trụ cười như không cười, ở trước mặt của anh mà nói đến trung y thì giống như đang múa rìu qua mắt thợ vậy.

"Đúng vậy, thật ra tôi là một bác sĩ đông y."

Chu Hàn làm ra bộ dạng vô cùng đau đớn: "Người dân bây giờ ít tin tưởng vào trung y, cho nên tôi không còn cách nào khác mới mở một phòng khám tây y, miễn cưỡng trang trải được cuộc sống hằng ngày. Lúc tôi kiểm tra cho Chung Đình, phát hiện bệnh của cô ấy nên dùng phương pháp mát xa để cho hiệu quả tương đối cao, vì vậy đã khiến cô ấy hiểu lầm."

Lúc Chu Hàn giải thích, Vương Thiết Trụ vẫn luôn nhìn ông ta mà cười như không cười.Anh thầm nghĩ ông ta không nên làm bác sĩ mà tốt hơn là nên đi làm diễn viên.

"Phải vậy không?"

Vương Thiết Trụ cười nhẹ, nói: "Vậy ông nói cho tôi biết, trong đông y nguyên nhân của bệnh này bắt nguồn từ đâu? Muốn chữa bệnh thì nên mát xa, châm cứu ở huyệt nào?"

Một câu nói khiến Chu Hàn cứng họng. Trên thực tế, ông ta không biết trung y đông y gì hết, lúc nãy muốn giấu giếm chuyện sàm sỡ Chung Đình nên mới ăn nói lung tung như vậy.

Sau một lúc trố mắt nghẹn họng, vẻ mặt Chu Hàn trầm xuống, nói: "Một người trẻ tuổi như cậu.Tôi nói cho cậu những lý luận y học phức tạp thì cậu có hiểu được không?"

"Tôi không hiểu?Vậy bây giờ để tôi nói cho ông nghe!"

Vương Thiết Trụ hừ lạnh nói: "Ở trong đông y, bệnh này là do khí huyết suy yếu, huyết khí không thông, chữa trị bằng đông y thì châm cứu hoặc mát xa ở 3 huyệt túc lâm khấp, tam âm cước, trung cự thì triệu chứng của bệnh sẽ được cải thiện rõ ràng."

Chu Hàn nghe anh ba hoa chích chòe.Nhưng trong lòng thì tặc lưỡi không ngớt, mình chạm trán một bác sĩ đông y rồi sao?Nghĩ vậy, Chu Hàn ưỡn ngực lên, nụ cười thể hiện sự vui mừng nói: "Tốt quá, tốt quá, đông y có hy vọng rồi, không ngờ cậu còn trẻ tuổi như vậy mà lại hiểu sâu về đông y như thế. Đúng vậy, cậu nói không sai, đó là phương pháp chữa bệnh của đông y, ngày hôm qua tôi muốn mát xa ở mấy huyệt đó cho nên cô ấy mới hiểu lầm tôi."

Nhìn bộ dạng đó của Chu Hàn, Vương Thiết Trụ hận không thể đánh ông ta hai bạt tay, ông ta nên đi đóng phim đi. Nhưng ông ta thật sự cho rằng chuyện này chỉ đơn giản như vậy sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.