Sơn Thôn Tiểu Thần Y

Chương 11: Từ chối Tô Tiểu Tịch




“Quýt này tôi có thể nếm thử không?” Tô Tiểu Tịch nở nụ cười, hỏi.

“Có thể, đương nhiên có thể thử chứ!”Vương Thiết Trụ vội vã nói, cô gái vừa xinh đẹp vừa có khí chất như vậy thật hiếm thấy.

Giây phút nhìn thấy cô gái này, dường như Vương Thiết Trụ lại có cảm giác yêu đương, thậm chí đến tên của đứa con cũng đã nghĩ được rồi.Tô Tiểu Tịch cười cười, ngón tay thon dài trắng tinh lột vỏ quả quýt, tách một múi, nhẹ đặt vào miệng, động tác cực kỳ nhẹ nhàng.

Nhìn Tô Tiểu Tịch, trong lòng Vương Thiết Trụ cảm khái, không hổ là nữ thần, ăn một quả quýt thôi mà cũng có thể đẹp đến vậy.Múi quýt tan trong miệng, đột nhiên Tô Tiểu Tịch trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, cả người hóa đá.

Trời ạ, trên thế gian này tại sao lại có một quả quýt ăn ngon đến vậy? Cô thật sự không thể tin nổi!

“Quýt của anh bán bao nhiêu một ký vậy?” Tô Tiểu Tịch kiềm chế nỗi kích động trong lòng, hỏi.

Cô mở một cửa hàng trái cây lớn nhất ở trong huyện, trong cửa hàng có hàng trăm loại trái cây tươi mới.Đó đều là trái cây có chất lượng tốt và giá thành cao được nhập khẩu từ nơi khác, cùng với một vài loại trái cây trong vùng mua từ các thương lái. Nhưng gần đây các thương lái cung ứng hợp nhau tăng giá cả, điều này làm cho cô cực kỳ bất mãn.

Vì thế cô muốn trực tiếp liên hệ với các nhà vườn trồng cây cho nên mới đến đây.Không ngờ, vừa mới đến đây đã gặp được Vương Thiết Trụ bán quýt. Lúc này còn chưa tới mùa quýt, điều khiến cô vui mừng hơn chính là quýt của Vương Thiết Trụ không chỉ to tròn, mà sau khi lột vỏ thì từng múi đều căng mọng, hơn nữa hương vị lại rất tươi ngon.

Đối với một người buôn bán trái cây như cô mà nói, cô đã thấy được một cơ hội buôn bán vô cùng tuyệt vời.Nếu có thể đưa những quả quýt này vào bày bán trong cửa hàng, vậy thì nhất định có thể tạo thành một cơn chấn động lớn.

“Ba mươi nghìn một ký.”Vương Thiết Trụ cười nói.

“Hả?Cái gì?Ba mươi nghìn một ký?” Tô Tiểu Tịch ngạc nhiên hỏi lại.

“Đúng vậy, ba mươi nghìn một ký.”

Vương Thiết Trụ gật đầu, trong lòng không nói nên lời, một cô gái xinh đẹp đi xe thể thao, chẳng lẽ còn ngại ba mươi nghìn một ký quýt sao?

Vương Thiết Trụ nhẫn nại nói: “Quýt này của tôi cô cũng thấy rồi đấy, cũng đã thử rồi.Cho dù là bề ngoài hay là hương vị, đều rất ngon. Không phải tôi khoác lác, nhưng chắc chắn cô sẽ không thể tìm ra được chỗ nào bán quýt ngon hơn chỗ tôi đâu.Hơn nữa, bây giờ cũng không phải là mùa quýt, thứ hiếm thì đắt, cho nên quýt tôi bán ba mươi nghìn một ký nhất định không đắt đâu!”

“Không đắt không đắt, tôi cũng chưa nói đắt mà.” Tô Tiểu Tịch nở nụ cười nói.

“Vậy cô “Hả?” lên làm gì vậy, tôi còn tưởng rằng cô cảm thấy đắt đấy.”

Vương Thiết Trụ hơi khó hiểu hỏi.

“Tôi “Hả?” lên không phải vì thấy đắt mà cảm thấy quá rẻ à?”

Tô Tiểu Tịch cười nói: “Những quả quýt này chắc là của nhà anh nhỉ? Thế này đi, sau này anh không cần phải đi bán nữa, cứ bán hết cho tôi đi.Có bao nhiêu tôi lấy hết, bốn mươi tám nghìn một ký, không, sáu mươi nghìn một ký, anh cảm thấy sao?”

“Mẹ nó!Sáu mươi nghìn một ký?”

Đột nhiên Vương Thiết Trụ trợn to hai mắt, hơi thở cũng trở nên dồn dập.Anh nghĩ mình bán ba mươi nghìn một ký, vì bây giờ không phải mùa quýt nên mới bán giá hơi cao. Thế nhưng bây giờ Tô Tiểu Tịch lại nói muốn mua hết toàn bộ với giá sáu mươi nghìn một ký!Thật sự đã vượt quá sức tưởng tượng của anh rồi.Xem ra, anh đã xem nhẹ giá trị của mấy quả quýt này rồi.

“Đúng vậy, sáu mươi nghìn một ký.”

Tô Tiểu Tịch gật đầu, nghiêm túc nói: “Có điều, chúng ta phải ký hợp đồng, loại quýt này anh chỉ có thể bán cho một mình tôi.”

“Này nhé, tôi muốn hỏi, cô làm nghề gì vậy?Muốn mua nhiều quýt như vậy để làm gì?”

Vương Thiết Trụ cũng không lập tức đồng ý, mà hỏi ngược lại.

“Tôi bán trái cây, đây là danh thiếp của tôi.” Tô Tiểu Tịch cười đưa danh thiếp ra.

Cô cảm thấy nếu Vương Thiết Trụ biết cô buôn bán trái cây, có đầu ra ổn định, nhất định sẽ không do dự mà đồng ý.Nhưng Vương Thiết Trụ đột nhiên từ chối.

“Thật xin lỗi, tôi không thể bán cho cô!”Vương Thiết Trụ lạnh nhạt nói.

Vương Thiết Trụ cũng không phải người ngốc.NếuTô Tiểu Tịch là người buôn bán trái cây, đồng ý mua quýt của anh với giá sáu mươi nghìn một ký, vậy chứng minh điều gì? Chứng minh rằng giá cả của những quả quýt này nhất định còn cao hơn sáu mươi nghìn một ký đấy! Nếu không, cô mua như vậy thì làm sao có lời?

Ban đầu Vương Thiết Trụ dự định lấy ít quýt trong nhà ra bán, tích góp chút tiền, rồi tự mở một cửa hàng trái cây. Đến lúc đó, loại quýt này chính là hàng độc quyền của cửa hàng trái cây.

Nếu phải ký hợp đồng với Tô Tiểu Tịch, chỉ cung cấp cho một mình cô.Vậy chẳng phải là cửa hàng trái cây của anh sẽ không thể bán loại quýt này sao?Vương Thiết Trụ từ chối khiến Tô Tiểu Tịch cực kỳ kinh ngạc, lại càng khiến những nông dân khác bán trái cây gần đó khiếp sợ.

Lúc Tô Tiểu Tịch nói muốn mua sáu mươi nghìn một ký quýt, họ cảm thấy Tô Tiểu Tịch tiêu tiền thật tùy hứng. Nhưng khi Vương Thiết Trụ nói từ chối, họ càng cảm thấy Vương Thiết Trụ bị điên rồi!Nếu đổi lại là bọn họ, nhất định là đã sớm đồng ý rồi!

“Anh không muốn suy nghĩ một chút sao?” Tô Tiểu Tịch vẫn chưa có ý định từ bỏ.

“Không suy nghĩ.”Vương Thiết Trụ lắc đầu.

“Nếu không tôi lại tăng giá nhé?” Tô Tiểu Tịch cắn đôi môi đỏ, tiếp tục thương lượng.

Nhìn dáng vẻ nhu mì lúc Tô Tiểu Tịch cắn đôi môi đỏ, trong lòng Vương Thiết Trụ rung động, suýt nữa thì đã đồng ý. Nhưng trong thời khắc quan trọng, anh nâng cao cảnh giác, nhủ thầm nhất định không được, nếu không anh đã gục ngã trước cái đẹp rồi.

“Không bán.”

Vương Thiết Trụ lạnh nhạt nói: “Nếu không, cứ thế này đi, quýt này còn hai ký chín lạng. Tôi tính cho cô hai ký rưỡi, cũng không lấy đắt đâu, ba mươi nghìn một ký, bảy mươi lăm nghìn, lại bớt cho cô số lẻ, còn bảy mươi nghìn, cô cầm đi đi.”

Anh không muốn tiếp tục nói chuyện với Tô Tiểu Tịch, anh sợ dưới sắc đẹp của Tô Tiểu Tịch, anh sẽ không kiên trì được lâu.

“Hừ! Tiền nè!”

Tô Tiểu Tịch tức giận đặt mạnh ba tờ một trăm nghìn lên tay Vương Thiết Trụ rồi nói: “Không cần thối tiền.”

“Quao, cảm ơn nữ thần, cô đi thong thả nhé.”

Vương Thiết Trụ cười ha hả nói, nghĩ thầm trong lòng đúng là người có tiền mà, vung tiền như nước.Tô Tiểu Tịch tức nghiến răng, mấy quả quýt này nhất định là một cơ hội buôn bán tuyệt vời đối với cô.Cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ. Trước tiên cô phải về nghĩ cách để thuyết phục Vương Thiết Trụ bán quýt cho cô.

“À, đúng rồi, số điện thoại của anh là gì vậy?Nhà anh ở đâu?”

Nghĩ đến việc sau này còn phải liên lạc với Vương Thiết Trụ , vì thế Tô Tiểu Tịch vẫn quay đầu lại hỏi sau khi mở cửa xe.

“Số điện thoại tôi không nhớ, tôi ở thôn Thanh Sơn, cô tới Nghĩa Sơn chỉ cần hỏi mọi người nhà tên ngốc Vương Thiết Trụ , họ sẽ chỉ cho cô đến nhà của tôi.” Vương Thiết Trụ cất cao giọng.

“Tên ngốc?Tôi thấy anh còn khôn hơn rất nhiều người đấy!”

Tô Tiểu Tịch nói thầm một tiếng, sau đó ngồi vào trong xe, một chân đạp ga nghênh ngang đi.

Bán quýt xong, thu dọn qua loa một chút, Vương Thiết Trụ nhìn về phía Chung Đình, lạnh mặt nói: “Phương, hôm qua em bị người nào bắt nạt? Đi, anh đưa em đến đó nói lý lẽ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.