Sơn Thôn Tiểu Thần Y

Chương 1: Chơi trốn tìm




Ngày hè nóng nực, giữa trưa hơi nóng như bốc lên cuồn cuộn. Cây hòe già ở đầu thôn Thanh Sơn khô héo, lá cây đều rũ lại. Dưới gốc cây hòe già, tên ngốc Vương Thiết Trụ đang ngồi xổm chơi với một con chó ghẻ.

Thật ra, lúc trước Vương Thiết Trụ không phải là một tên ngốc. Cậu ta đã từng là sinh viên duy nhất ở cái thôn Thanh Sơn này, là con “chim phượng hoàng” duy nhất có thể bay khỏi thôn.

Nhưng khi đi học đại học, anh gây thù với người khkacs nên bị đánh đến mức điên khùng thế này. Bây giờ trí thông minh của anh cũng chỉ bằng một đứa bé ba, bốn tuổi.

“Thiết Trụ, em đến nhà chị đi. Chị chơi với em!”

Ở chỗ cách cây hòe hơn mười mét có ba gian nhà ngói bằng đỏ. Lúc này cửa mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp vẫy tay với Vương Thiết Trụ .

“Vâng.”

Vương Thiết Trụ gật đầu đứng dậy, cười thật thà bước tới chỗ người phụ nữ kia.

“Vào đi, đừng để người khác nhìn thấy!”

Thiếu phụ xinh đẹp kia là Trương Xảo Hoa đang kéo Vương Thiết Trụ vào phòng, rồi đóng cánh cửa lại. Sau đó, Trương Xảo Hoa mới vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm. Thời tiết nóng nực, ở nhà cô ta chỉ mặc một chiếc áo mỏng. Trong thôn này, không biết có bao nhiêu gã  đàn ông muốn được đến nhà cô ta ngồi một lát.

Đương nhiên là trừ Vương Thiết Trụ . Anh là một tên ngốc chỉ như những đứa trẻ tầm ba, bốn tuổi nên vốn không hiểu được.

“Chị ơi chúng ta chơi trò trốn tìm nha?”

Vương Thiết Trụ mỉm cười thật thà nói.

“Trốn tìm thì có gì vui chứ?”

Trương Xảo Hoa nhìn Vương Thiết Trụ , cắn cắn đôi môi đỏ mọng, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn. Ba năm trước cô ta được gả vào thôn Thanh Sơn, chưa đầy một năm thì chồng của cô ta chết vì không may trượt chân trên núi. Cô cũng đã ở góa được hai năm rồi.

Nhưng mà cô ta cũng không dám quyến rũ chồng người khác. Bởi vì nếu như bị người trong thôn biết được, chắc chắn sẽ mắng chết cô ta.

Trưa hôm nay vì trời quá nóng nực nên cô ta muốn đi tắm nước lạnh cho đỡ nóng. Nhưng vừa nhìn ra ngoài cửa sổ thì cô ta lại thấy Vương Thiết Trụ đang chơi dưới gốc hòe già. Thấy dáng người cao to lực lưỡng của anh, bỗng nhiên trong đầu cô ta nảy ra một ý nghĩ.

Dù sao thì anh ta cũng là một tên ngốc, chỉ cần mình không nói ra thì sẽ không ai biết được chuyện này. Nghĩ đến đây, Trương Xảo Hoa đã âm thầm hạ quyết tâm. Cô ta nở một nụ cười xinh đẹp nói:

“Thiết Trụ  này, chị chơi với em một trò nhé! Nhưng mà em không được nói với bố mẹ. Nếu em nói với bọn họ thì sau này chị sẽ không chơi với em nữa.”

“Em… em sẽ không nói với họ.”

Vương Thiết Trụ nở nụ cười ngốc nghếch đáp.

“Ừ, Thiết Trụ ngoan quá!”

Trương Xảo Hoa liếm đôi môi đỏ mọng, đang chuẩn bị cởi quần áo của Vương Thiết Trụ ra. Ngay tại lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Nghe thấy tiếng gõ cửa, sắc mặt Trương Xảo Hoa lập tức trở nên khó coi. Nếu người khác nhìn thấy Vương Thiết Trụ ở trong nhà mình, rồi bị đồn ra ngoài thì phải làm sao đây?

Trương Xảo Hoa cố gắng bình tĩnh lại, cười nói:

“Thiết Trụ  này, hay là chúng ta cứ chơi trốn tìm đi!”

“Chơi trốn tìm? Được ạ, em thích chơi trốn tìm nhất đó.”

Vương Thiết Trụ cười ha ha đáp.

Cậu không ngờ chỉ suýt chút nữa đã được bước lên “đỉnh cao cuộc đời”.

“Ừ, chơi trốn tìm thôi.”

Trương Xảo Hoa nhanh chóng đáp. “Em trốn vào tủ quần áo nhé, chị không gọi thì em không được ra đâu đấy!”

“Chơi trốn tìm, không chạy ra… Chơi trốn tìm, không chạy ra.”

Vương Thiết Trụ cười ngốc nghếch trốn vào tủ quần áo. Sau khi đã giấu Vương Thiết Trụ vào tủ, Trương Xảo Hoa nhanh chóng thay quần áo rồi bước ra mở cửa. Cánh cửa mở ra, bên ngoài là một người đàn ông trung niên. Sắc mặt Trương Xảo Hoa lập tức thay đổi nhưng cô ta vẫn cố nặn ra một nụ cười nói: “Là anh Chu à, anh tới đây có gì việc không?”

“Anh tới thăm em thôi.”

Đôi mắt háo sắc của Chu Đại Niên nhìn chằm chằm vào Trương Xảo Hoa. Hắn ta vừa mở miệng là ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, chắc chắn buổi trưa đã uống không ít rượu.

“Sao giờ mới ra mở cửa thế? Anh cứ nghĩ là em đang giấu đàn ông trong nhà đấy.”

Chu Đại Niên háo sắc nói.

“Sao… sao có thể chứ?”

Trương Xảo Hoa hơi chột dạ, mỉm cười ngại ngùng đáp: “Lúc nãy tôi… lúc nãy tôi đang ngủ ấy mà. Anh Chu đến có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì thì tôi tiếp… tiếp tục ngủ đây.”

Nói rồi cô ta định đóng cửa lại.

“Ấy đừng!”

Chu Đại Niên duỗi tay ra ngăn lại, đáp bằng giọng trêu ghẹo: “Anh Chu của em buổi trưa uống hơi nhiều nên ra ngoài đi lại cho tỉnh rượu, đi đến đây thấy hơi khát. Em rót cho anh một cốc nước đi!”

“Ồ, vậy… vậy anh vào đi.”

Trương Xảo Hoa cắn môi để Chu Đại Niên bước vào nhà, còn mình thì đi rót nước. Tên Chu Đại Niên này là ác bá trong thôn. Cô ta cũng không dám đắc tội, chỉ đành cho hắn ta đi vào. Hắn ta vừa nhìn thân hình Trương Xảo Hoa bước đi vừa liếm đầu lưỡi, cảm thấy miệng lưỡi càng trở nên khô khốc.

“Nước đây.”

Trương Xảo Hoa đặt ly nước trước mặt Chu Đại Niên . Chu Đại Niên cầm cốc nước lên uống một ngụm sau đó bỗng nhiên nhìn Trương Xảo Hoa nói:

“Em gái à, một mình em sống như vậy cũng rất cực khổ, hay là từ hôm nay em cứ đi theo anh Công này. Theo anh thì thế nào cũng sẽ tốt hơn ở góa một mình, đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.