Số 10 Phố Yên Đại Tà

Chương 21: Lạc địa bất sinh căn




Editer: KellySon9

-Lương Trạch: Đến cùng là chọn tấm nào mới ổn đây!

-Hàng Hàng: Cậu thích nhất là tấm nào?

-Lương Trạch: Tôi càng chọn càng không tìm được! Mẹ nó, vì sao tôi lại đẹp trai đến như vậy?

-Hàng Hàng:... Cậu có thể khiêm tốn một chút được không?

-Lương Trạch: Ặc, ah, ah! Tôi hiểu mà, cậu so với tôi còn đẹp trai hơn!

-Hàng Hàng: Cậu...

-Lương Trạch: Này, cậu nói xem, nếu chung ta gặp nhau sớm một chút, tầm khoảng 18 19 tuổi, có phải là cũng có thể lập thành một nhóm tham gia tuyển chọn thần tượng không?

-Hàng Hàng: Cho dù 8 tuổi cậu có gặp tôi thì tôi cũng không tham gia cùng với cậu!

-Lương Trạch: Hả? Tại sao a? Không phải mỗi người đều có một giấc mộng trở thành người nổi tiếng sao!

-Hàng Hàng: Đi với cậu thì chỉ có duy nhất một hàng mục có thể thắng được...đó là đối đáp hài hước.

-Lương Trạch:...

----------------

"Tùy tiện chọn một tấm đi, cái nào mà chẳng đẹp." Hàng Hàng nói xong lấy áo ngủ trong tủ treo quần áo, "Cậu đi tắm trước đi." Sau đó cậu cầm áo ngủ đi vào trong phòng tắm.

"Hả?" Mặt Lương Trạch tối sầm, sợ cái gì thì rốt cuộc nó cũng phải đến. Hôm nay chụp hình xong thì cũng đã tối muộn, lại bởi vì có nhiều chỗ chỉ cần sửa đơn giản qua một chút là có thể lấy luôn nên hai người liền cùng đợi. Kết quả đã trở lại chỗ Hàng hàng hơn hai giờ rồi, mà ngay cả nửa cái lý do để về nhà cũng không có. Thế nhưng nếu không về... Xem đi, liền... Lúc này phải tìm cái lý do gì đây?

"Hả cái gì? Tranh thủ thời gian đi."

"Được..."

Lương Trạch cở quần áo ra rồi đi vào, Hàng Hàng nhíu mày, người này có quá nhiều tật xấu, mi xem đi, âu phục mà cũng có thể quăng bừa xuống ân cần thăm hỏi sàn nhà.

Kiếp trước mình tuyệt đối là đã thiếu nợ cậu ta. Hàng Hàng nghĩ như vậy, bất đắc dĩ đành ngồi xổm xuống thu dọn, đợi đến khi đã treo từng cái vào tủ quần áo, Hàng Hàng lại bắt đầu ngây người nhìn một bên tủ mở ra kia.

Rất hiển nhiên, vừa rồi một tiếng 'Hả' kia của Lương Trạch đã biểu hiện ra ngoài sự bất đắc dĩ cực lớn. Không biết có phải lúc này cậu ta đang vừa tắm vừa tìm lý do lấy cớ hay không, sau đó thì đi ra nói với cậu: Đẹp trai! Bởi vì cái đó nên chúng ta đừng làm cái kia. Làm tình với tôi lại khó có thể chịu đựng như vậy sao?

Thật là thất bại. Đời này cậu còn chưa bao giờ nghi ngờ cái vấn đề này. Phàm là đã 'làm' cùng cậu, sẽ chỉ có một đánh giá mà thôi: vừa ôn nhu lại vừa có kỹ xảo...

Hay là, do cậu ta là...Thẳng?

Tuyệt đối là vấn đề nhân tố tâm lý, cậu ta lăn lộn với phụ nữ nhiều năm như vậy, bây giờ thoáng một cái lại để cho cậu ta phải nằm dưới, có lẽ...Thật sự đã quá miễn cưỡng.

Nhưng mà, không miễn cưỡng cậu ta thì lại phải miễn cưỡng chính mình. Miễn cưỡng chính mình phải nắm dưới. Với cậu đây là một sự thật không thể chấp nhận được.

Hàng Hàng phi thường do dự, loại do dự này ở trong mắt người khác có thể là không thể nói lý, nhưng đối với Hàng Hàng, thì đó lại là điểm mấu chốt cuối cùng. Cậu chưa từng nghĩ sẽ đem mình giao cho ai, cho dù là lúc còn đắm chìm trong tình yêu vớ vẩn nhiều năm trước kia. Vấn đề này chưa từng nằm trong phạm vi lo nghĩ của cậu. Có lẽ loại ý nghĩ này rất hèn hạ, nhưng Hàng Hàng lại không cho là như vậy, 'Có đi không có nhận', đây là quy tắc cậu đã tuân thủ nghiêm ngặt nhiều năm qua.

Nhưng thời khắc trước mắt tuyệt đối lại khác, nếu như mình không thỏa hiệp, cứ như vậy về lâu về dài, tất nhiên không thể nghi ngờ tên lỗ mãng kia sẽ không chịu 'làm' nữa. Bây giờ là trốn, bước tiếp theo có lẽ cũng sẽ là trốn, mà kết quả cuối cùng...Chỉ có thể là không bệnh mà chết.

'Vong tình' và 'Thất thân'.

Hai cái chỉ được chọn một.

Việc phía trước Hàng Hàng hoàn toàn cho một cái phủ định, nếu như cậu có thể buông tha thì bây giờ cũng sẽ không phải buồn rầu như vậy. Yêu thì cũng đã yêu, cho dù có phủ nhận như thế nào thì cũng phí công.

Như vậy, hiển nhiên là, chỉ còn lại...

"Đẹp trai, tôi tắm rửa xong rồi, đến cậu đó!" Lương Trạch lau đầu đi ra, thái độ rất nhẹ nhõm, nhưng mà trong đáy mắt cậu ta sự né tránh hiện lên rất rõ.

"Ừm, được rồi." Hàng Hàng sờ sờ mái tóc rối bời của Lương Trạch, hôn lên gò má vẫn còn hơi nước của cậu ta, "Ngoan ngoãn nằm chờ tôi một lát."

Lương Trạch cười ngây ngô gật đầu, "Được ~". Thế nhưng đợi khi Hàng Hàng tiến vào phòng tắm, cái khuôn mặt đó ngay lập tức liền không cười nổi. Chờ...Chờ cậu để làm cái gì? Chờ cậu... Làm cái kia à!

Không nên không nên. Lương Trạch không ngừng lắc đầu. Cậu càng ngày càng không có biện pháp nào làm tình với Hàng Hàng, thân thể cậu càng lúc càng bài xích cậu ấy. Cậu không thể để Hàng Hàng nhìn ra, bởi vì việc này sẽ phi thường gây tổn thương đẹp trai thân yêu.

Làm sao bây giờ?

Lúc tắm rửa, trong đầu cậu chỉ có mấy chữ này –Làm sao bây giờ. Thế nhưng cho đến bây giờ, cậu vẫn không thể nghĩ được cái gì. Thật là xoắn xuýt!

Chuyện tới nước này, Lương Trạch đã hoàn toàn không biết mình và Hàng Hàng phải làm sao nữa, một đôi yêu nhau lại không thể thỏa mãn được nhu cầu cơ bản nhất cho nhau—Tình dục...Vậy thì chỉ có thể là tình yêu Plato* thôi. Chỉ tiếc là, cậu không phải là một người có thể tình nguyện yêu một cách Plato, đẹp trai cũng không phải.

(*Tình yêu Plato: Yêu chay nhá, không XXX, không SM, đến hôn còn ít, móa = =)

Chẳng lẽ lại phải thương lượng với cậu ấy, hay là, cậu ta ngoài tìm đàn ông, tôi ra ngoài tìm phụ nữ, ngoại trừ việc này, những cái khác hai ta vẫn vui vẻ bên nhau như cũ? Đây không phải là thiếu đánh sao! Chính cậu cũng cảm thấy điều này là bất khả thi!

Nằm trên giường, Lương Trạch không ngừng xoay người, hoàn toàn như con kiến bò trên chảo nóng. Về sau không chịu nổi nữa, muốn hút một điếu thuốc, lại nghĩ lát nữa Hàng Hàng đi ra có thể sẽ bị sặc...

Thoáng một cái, cậu bật dậy, đi ra khỏi phòng ngủ, cầm quần bò của mình treo ở cửa trước mặc vào, lại kéo cái áo khoác mặc lên, sau đó cậu tựa lên lan can cửa sổ ngoài phòng khách.

Châm thuốc, mạch suy nghĩ của cậu trái lại không hề tỉnh táo, mà càng lúc càng xoắn xuýt khó chịu.

Hút hết ba điếu, Lương Trạch vẫn không có chủ ý nào, cuối cùng cậu quyết định, vẫn là chấp nhận đi, cứ như vậy may ra ít nhất vẫn còn đẹp trai được thỏa mãn. Cắn răng. Cắn răng bao nhiêu lần rồi mà vẫn không có ý nào mới, vẫn là phải cắn răng đưa mông về.

Cái gọi là tôi yêu cậu, không phải là một loại cảm xúc tự làm khổ mình sao?

Thế nhưng, yêu, kì thực đó là cái gì?

Như thế nào gọi là tôi yêu cậu?

Lương Trạch không hiểu, nhưng cậu cảm thấy, cậu có thể vì cậu ấy mà nhẫn nại chịu đựng, vậy thì nhất định đó chính là một loại tình yêu.

Hàng Hàng tắm xong đi ra, cậu đã đưa ra một quyết định mà có lẽ suốt đời cậu cũng không thể hiểu được, đó là—Cậu sẽ nằm dưới. Có hối hận hay không cậu cũng không biết, cậu chỉ biết là, đây là quyết định mà cậu muốn làm vì người mà mình yêu mến kia.

Nhưng...Lương Trạch mặc một bộ quần áo kia lại khiến cậu...

"Cậu..."

"Ah! Cậu tránh ra!" Lương Trạch trong quá trình uốn éo bắt buộc trên khuôn mặt của chính mình phải khôi phục bộ dáng tươi cười, "Tự dưng muốn hút vài điếu thuốc nên tôi đi ra đây cho thoáng, sợ lát nữa đi ngủ cậu sẽ bị khói thuốc làm sặc."

Lương Trạch uốn éo quay mặt ra sau, Hàng Hàng nhìn thấy bộ dáng tươi cười chất phác đó, cùng với... Lồng ngực trần trụi ở bên trong áo khoác. Cảm thấy vẫn may là cậu ta không có ăn mặc chỉnh tề, không hề có ý định chạy trốn.

"Rất lạnh sao?"

"Hả?" Nhất thời Lương Trạch không có kịp phản ứng, cúi đầu nhìn lại, "Ah, đúng vậy, phải chờ đến mùng 1-5 trời mới ấm lên được." Hàng Hàng đi đến bên người Lương Trạch, ngửi ngửi, "Quả nhiên là cả người toàn mùi thuốc lá."

"Ha ha ha ha... Không có việc gì, cậu đi nằm một lát, tôi đứng khoảng 10 phút là bay hết mùi ngay ấy mà."

Khuôn mặt Hàng Hàng cọ lên vai Lương Trạch, đặc biệt uất ức. Bỗng nhiên lại có chút thoải mái. Có cái gì lại không thể cho cậu ta chứ? Thật sự không có lý do nào cả. Cậu ta luôn chất phác đứng ở bên cạnh cậu, tuy cũng có lúc ngẫu nhiên làm cậu giận, bất quá... Cũng vẫn rất đáng yêu.

"Ngủ chung đi, tôi không chê cậu đâu."

Tay Hàng Hàng kéo bàn tay Lương Trạch, Lương Trạch nắm lại, nhiệt độ truyền từ lòng bàn tay kia ra thật... ấm áp.

Song song ngã xuống giường, bất luận là cậu hay là cậu ta đều đã làm xong hết quyết tâm thấy chết không sờn.

Lúc này điều buồn cười chính là, trong lòng cả hai người đều cùng nói một câu: Chỉ cần là cậu ấy.

Lương Trạch cởi áo khoác, nằm xuống, kéo khóa quần jean, Hàng Hàng lại đè tay của cậu lại, "Lên đi?"

"Sao cơ?" Lương Trạch nhìn Hàng Hàng đang nằm bên cạnh mình.

Hàng Hàng không nói gì, kéo Lương Trạch dậy, lại để cho cậu ta ngồi ở trên người mình, "Hiểu chưa?"

Lương Trạch sửng sốt, "Cậu...Ý là...Tôi...Cậu..."

"Đúng vậy." Hàng Hàng cười yếu ớt, bắt đầu tự cởi áo ngủ của chính mình.

Lương Trạch nhìn khuôn mặt của Hàng Hàng, có chút không thể tin nổi. Cậu ấy lại để cho mình... 'làm' cậu ấy? Không phải Hàng Hàng nói cho tới bây giờ cậu ấy chỉ luôn làm Top thôi sao?

"Còn ngẩn người ra làm gì?" Hàng Hàng kéo Lương Trạch thấp xuống, dán môi lên, cẩn thận an ủi vuốt ve đôi môi của cậu ta, "Cậu muốn làm như thế nào cũng được."

Lương Trạch đặc biệt hoảng hốt đối với sự việc phát sinh trước mắt và sắp phát sinh.

Hàng Hàng nhận ra thân thể Lương Trạch cứng ngắc thì liền cố ý dẫn dắt cậu ta, lại khiến cho cậu ta ở trên người cậu tìm kiếm được sự sung sướng.

Lương Trạch cũng ngay lập tức tiến nhập trạng thái, cậu hưng phấn thở dốc, tích cực mà cướp đoạt, ở trên người Hàng Hàng in lại từng dấu vết thô lỗ, thế nhưng...Lúc bàn tay Hàng Hàng trượt xuống chạm đến cự vật trong quần Lương Trạch, vậy mà nó cư nhiên không hề có một chút cương cứng nào! Cậu kéo tay Lương Trạch chạm vào tiểu huynh đệ của mình, cái tay kia run rẩy khẽ chạm vào, di chuyển vài cái rồi sau đó cũng cứng đơ.

Lương Trạch nằm xuống, cả thân thể đặt ở trên người Hàng Hàng, chỉ nói một câu: Xin lỗi.

Hàng Hàng bị đè nặng như thế, đầu óc cậu lại trống trơn, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng bị mất tiêu điểm. Thật lâu, rất lâu sau đó, cậu đẩy Lương Trạch ra, mặc quần áo vào, ngồi ở bên giường.

Lương Trạch nằm lỳ ở trên giường, không phát ra một chút âm thanh nào.

"Cậu đi đi."

Thanh âm của Hàng Hàng cực kì giá lạnh.

"Đẹp trai...."

"Đi đi." Hàng Hàng đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ.

Cửa sổ phòng khách vẫn đang rộng mở, có vài cơn gió thổi vào trong, Hàng Hàng không hề cảm thấy lạnh mà lại thấy có chút mát.

Hàng Hàng đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, lúc này con đường ngoài kia yên tĩnh tới mức thâm trầm. Chỉ có vài cửa hàng tạp hóa cách đó không xa là vẫn còn sáng đèn, trở thành vẻ đẹp duy nhất trong màn đêm giá lạnh này.

Rốt cuộc cậu cũng đã hiểu rõ, cậu và Lương Trạch...

Thì ra không phải là do vấn đề cao thấp trên dưới mà là do, Lương Trạch thủy chung không thể tiếp nhận được việc ở chung với đàn ông. Ở bên dưới thì có Lương Trạch còn có thể cắn răng chịu đựng, nhưng khi ở trên thì cậu ta lại hoàn toàn thất bại thảm hại.

Nếu đã không thể tiếp nhận thì tại sao cậu lại còn đi theo tôi đến bước đường này?

Hàng Hàng không hiểu, cũng không muốn làm rõ.

Những điều họ từng làm quá khác so với tình bạn, đúng không?

Đến tột cùng là vì cái gì cậu lại muốn ở cùng tôi? Chẳng lẽ là do tôi uy hiếp cậu, đến bạn bè cũng không thể làm được?

Gieo nhân nào gặt quả nấy.

Đây là điều duy nhất bây giờ Hàng Hàng có thể nghĩ đến.

Cậu bố trí thiết kế nhiều như vậy để tóm được kẻ lỗ mãng, rốt cuộc lại chỉ thu được trái đắng.

Cậu đổ nhiều nước như vậy, làm nhiều điều như vậy, trút xuống nhiều tình yêu như vậy, kết quả là trên đó lại chỉ có duy nhất một trái xót xa. Xót xa cậu cũng có thể chịu đựng ăn vào, thế nhưng đến cuối cùng lại chỉ có đắng cay và khổ sở, không chỉ có khổ sở mà nó còn có độc.

Đây là báo ứng vì cậu không nên ở trên ruộng cạn trồng cây ăn quả sao?

Bây giờ có ai nói cho cậu là không phải, cậu cũng sẽ không tin tưởng nữa.

Lương Trạch từ trong phòng ngủ đi ra, chứng kiến Hàng Hàng tựa vào cửa sổ, tấm lưng cô độc ấy đối mặt với cậu. Từng cơn gió thổi qua mái tóc Hàng Hàng làm nhấc lên góc áo của cậu ấy, lần đầu tiên cậu cảm thấy Hàng Hàng lại có thể bi thương như vậy. Cho đến bây giờ lúc nào đẹp trai cũng luôn tươi cười, mặc dù ngẫu nhiên cũng sẽ giận dỗi nhưng cũng sẽ ngay lập tức cười ôn hòa.

Vậy mà lúc này...

Lương Trạch hiểu, cậu lại khiến cho Hàng Hàng cười không nổi rồi.

Đừng nói Hàng Hàng cười không nổi, chính cậu cũng cười không nổi.

Cậu đã từng một lần tin tưởng Hàng Hàng, tin cậu ấy nói bọn họ chỉ là do vấn đề trên dưới không hòa hợp, cũng bởi vì vậy mà phỏng đoán sự không thích ứng của bản thân bất quá là một phản ứng trên tâm lý mà thôi. Thế nhưng, bây giờ xem ra, nguyên lai vấn đề mà cậu từng chối bỏ kia mới là sự thật. Cậu...Không yêu Hàng Hàng. Thích chỉ là thích, một người đàn ông cũng có thể thích, cũng có thể tán thưởng một người đàn ông khác, giống như đám phụ nữ có thể nguyện ý tay trong tay đi dạo phố, đàn ông cũng nguyện ý có một người bạn thành thật với nhau vậy. Đúng vậy, cậu và Hàng Hàng, ít nhất là trong lòng cậu, khó có thể vượt qua vẫn là bạn bè. Hàng Hàng là gay, cậu ấy chung quy sẽ sinh ra tình dục và tính dục với cậu, thế nhưng chính cậu đối với Hàng Hàng lại... Thủy chung dừng lại ở một người bạn bè không thể mất đi, một bước cũng không thể xa. Cũng không phải là cậu chưa từng thử cố gắng, cậu vẫn luôn một mực nhẫn nại cố gắng, cho rằng...Đến một lúc nào đó cậu sẽ thay đổi, thế nhưng chưa đợi được thay đổi thì ngày hôm nay đã đến, nhưng cho dù có thay đổi thì sao? Cái đáp án này lại quá rõ ràng, chuyện vừa rồi đã chứng minh tất cả. Bất luận cậu có muốn chiếm hữu Hàng Hàng như thế nào đi chăng nữa, đó cũng chỉ là mong muốn chiếm hữu nội tâm chứ không thể là chiếm hữu thân thể của cậu ấy, cũng bởi vậy mới có thể...

Lương Trạch từ phía sau ôm lấy Hàng Hàng, đặt cằm mình lên vai cậu ấy, khẽ vuốt bờ vai như một sự an ủi. Cậu đã tổn thương đến Hàng Hàng, triệt để tổn thương. Dù Lương Trạch có đần tới mức nào thì cậu cũng hiểu rõ, mình đã làm tổn thương cậu ấy.

Cậu cứ ôm như vậy một lúc lâu, Hàng Hàng thủy chung vẫn không hề nói chuyện. Không chỉ không nói một lời mà còn không hề phẫn nộ. Cậu ấy cứ mặc kệ cậu ôm như vậy, hô hấp vẫn bình thản như cũ.

"Hàng..."

Lương Trạch chỉ vừa mới nói ra được một chữ, Hàng Hàng đã ngăn lại, "Đừng nói cái gì cả."

"Tôi..."

Hàng Hàng quay người, ưu nhã kéo ra một khoảng cách giữa chính cậu và Lương Trạch, "Quay về đi."

Một Hàng Hàng như vậy Lương Trạch chưa từng thấy qua, chân tay cậu luống cuống cũng rất sợ hãi. Cái loại sợ hãi này không phải là do một người khác muốn giết chết bạn, bạn đọc được trong mắt kẻ đó hương vị của sự hung tàn và ý muốn hành hạ tới chết; mà đó là, một người muốn giết chết bạn, thế nhưng trong ánh mắt của người đó chỉ có bình tĩnh và sự khinh thường, phảng phất như người bị giết không phải là con người, người đó chỉ tùy ý muốn làm như vậy, tính mạng của bạn căn bản là không hề có ý nghĩa trong mắt người đó.

Lương Trạch khép cửa đi ra ngoài, đi xuống bậc thang được vài bước, cậu lại phát hiện mình đi không nổi, vì vậy cậu ngồi xuống. Cầu thang bằng gỗ khẽ kêu ọt ẹt một tiếng, âm thanh đó khẽ khàng quanh quẩn trong sân nhỏ, quanh quẩn ở trong những cơn gió se se lạnh.

Bọn họ, đã kết thúc rồi.

Đốt một điếu thuốc, ánh lửa nho nhỏ kia không hề mang đến sự ấm áp mà so với ma trơi còn âm lãnh hơn.

Bởi vì không muốn mất đi, cho nên phải trả giá, thế nhưng sau khi trả giá, thứ đạt được lại chính là mất đi càng nhiều.

Để tình yêu tiến vào, tình bạn liền kết thúc.

Đạo lý dễ hiểu như vậy tại sao mình lại không để ý tới chứ?

Lương Trạch chợt phát hiện chính mình rất buồn cười, cậu chỉ nghĩ đến một loại bản năng của động vật, đó là khát khao hạnh phúc. Thế nhưng cậu lại không để ý đến thiên tính cơ bản nhất của động vật là phải có một trống một mái. Vì sao lại không nhận ra cơ chứ? Nếu như cậu chịu nhìn thẳng vào sự thật sớm hơn thì cũng đã không phát sinh sự việc chật vật như ngày hôm nay.

Đúng vậy, đã từng có quá nhiều người lui tới trong cuộc sống của cậu, thế nhưng đây là lần đầu tiên có người khiến cậu cảm thấy chật vật như vậy.

------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.