Số 10 Phố Yên Đại Tà

Chương 16: Broken




Beta+ edit: baotri1998

Hàng Hàng: Cậu đây là đang...

Lương Trạch: Nghiên cứu.

Hàng Hàng: Thứ này...

Lương Trạch: Từ mạng Taobao.

Hàng Hàng: Thú vị không?

Lương Trạch: Cậu muốn dùng?

Hàng Hàng:... Cảm tạ, búp bê con nít này thật xấu hoắc

(Búp bê tình dục #_#)

Lương Trạch: Tôi cũng cảm thấy xấu hoắc.

Hàng Hàng:...

Hàng Hàng nghẹn lời. Cậu nhìn Lương Trạch và cái đó nằm lê lết ở trên giường, há hốc mồm, nhìn người trần truồng cùng búp bê thổi phồng. Cậu hoàn toàn Nghẹn giọng, có thể so với hoàn toàn đánh mất chức năng ngôn ngữ.

Cái này không khá Hàng Hàng. Nếu như bạn là Hàng Hàng, không đến mười giờ liền đóng cửa, vội vã tới thăm người yêu, sau đó vào cửa phát hiện trong phòng ngủ cậu, người yêu cùng một búp bê thổi phồng đang ''làm việc'' chính diện trước mặt Hàng Hàng, bạn cũng sẽ nghẹn lời, dường như hoàn toàn giống cậu ta triệt để nghẹn lời.

Hàng Hàng là thế nào không nhớ rõ vì sao mình đánh bộ đến phòng khách, cậu chỉ biết mình bị đánh bại, toàn diện. Quan hệ này đến cậu bản thân là một con giống đực tôn nghiêm -- cậu,cậu không thể thỏa mãn bạn đời. Cậu, bại bởi một con búp bê nhựa.

Lương Trạch cất búp bê thổi phồng, mặc bộ áo ngủ đi ra ngoài. Cậu vẫn trầm ổn,thân ngồi xuống trên ghế gỗ, cách Hàng Hàng một cái bàn vuông. Cậu lại 2 cũng hiểu, Hàng Hàng...

Hàng Hàng không nói lời nào, duy trì liên tục tắt tiếng Trung. Lương Trạch châm điếu thuốc, rót chén trà đẩy qua cho Hàng Hàng.

"Lạnh không?" Cậu hỏi.

"Ngày hôm nay trong tiệm buôn bán được không?" Cậu hỏi.

"Bữa tối ăn gì?" Cậu hỏi.

"Nhất Hưu cùng Ca Ca có động tĩnh gì không?" Cậu hỏi.

Hàng Hàng ngồi một chỗ trước sau không trả lời. Cậu điều không phải không nghe thấy tiếng Lương Trạch, cậu nghe thấy được, nghe rất rõ ràng, chỉ là cậu nói không ra lời. Cậu điều không phải không cảm giác, cậu đã phát hiện Lương Trạch có vấn đề. Mỗi lần làm tình... Lương Trạch đều không có hưng phấn, thậm chí rất lâu mới cương cứng, còn trạng thái cương thì lại rối loạn đều có chướng ngại vật. Cậu ấy không phải là không bắn tinh, chỉ là quá trình cố làm hết sức, tựa hồ tất cả đều là cậu phối hợp, lại tựa hồ là bị dằn vặt vì sau đó không biết cách giơ cờ trắng ( cờ trắng đầu hàng khi lên đỉ[email protected]@). Hàng Hàng cố gắng trốn tránh vấn đề này -- Lương Trạch trên thực tế cũng không thể chấp nhận ở dưới thân. Chí ít là ở quan tình dục thì không thể..

Lương Trạch hut mấy điếu thuốc, Hàng Hàng như cũ không nói lời nào. trong phòng trở nên ngột ngạt, cậu vẫn chổ đó sừng sững bất động.

"Soái ca... Tôi nói chuyện được không?" Lương Trạch châm không biết bao nhiêu điều thuốc, thực sự không nhịn được. Cậu sợ nhất trầm lặng không tiếng động.

Hàng Hàng liếc mắt nhìn Lương Trạch, muốn nói chuyện, kết quả vẫn là bỏ đi. Cậu không muốn tranh cải vô nghĩa nỗ ra giữa cậu và cậu ta. Hàng Hàng ghét nhất khắc khẩu, vô cùng ghét. Loại này không có cách nào giải quyết, nhiều năm trước cậu đã bỏ thói quen này. Điều không phải cậu là thân sĩ ( cứng rắn), không muốn ầm ĩ, đó rõ ràng tất cả đều phí công. Cậu từng cố chấp như vậy cũng từng thất thường theo đuổi một người, cậu từng như thế không giữ lại chút thể diện nào cùng hắn trao đổi tâm tình, nhưng kỳ kết quả cũng không lạc quan. chỉ khiến cho đối phương nghĩ cảm thấy phiền.

"Được. Cậu không nói tôi nói." Lương Trạch cũng không tranh cải thói quen cũng người khác. Cậu mặc dù tức giận muốn chết cũng sẽ không cùng người nào cãi lộn. Nguyên do việc này từ gia đình bồi dưỡng. Tại nhà cậu, cha mẹ rất co thời gian, thì có một cái quy định bất thành văn ( quy định ngầm, không nói cũng hiểu) -- Một khi có chuyện để nói, thì sẽ để ý đến giọng nói cao hay thấp không có người xung quanh. Cha mẹ chính là một tấm gương, bọn họ cũng luôn luôn thường xuyên có có phần, nhưng đều là ngồi xuống một chút đã nói, đó là áp dụng hữu hiệu nhất, cách nhanh chóng nhất có thể làm cho đối phương hiểu. Nhưng, cách thức này cũng không phải là không có tai hại. Tai hại lớn nhất là, luôn luôn kiêng dè đến phương, có mấy lời nói bản thân cũng không biết có phải hay không là lới nói thật.

Hàng Hàng đứng dậy, cậu quyết định đi. Cậu ngửi được mùi vị không vui, quyết định tất cả tạm hoãn.

Chỉ tiếc...

"Mẹ kiếp, Soái ca!" Lương Trạch kéo cánh tay Hàng Hàng lại, "Sẽ nói mấy câu thôi, cậu hãy nghe tôi nói hết, được không!"

"Lương Trạch." Hàng Hàng ấn tay Lương Trạch xuống, "Tôi bây giờ cái gì cũng không muốn nói và cũng không muốn nghe cái gì."

"Tôi cảm giác mình không giống một người đàn ông." Lương Trạch không cho Hàng Hàng rời đi và tạo cơ hội chuyển thành chiến tranh, "Tôi với cậu làm tình... Tôi cảm giác mình không giống người đàn ông."

Một câu nói, chỉ là một câu nói như vậy, khiến Hàng Hàng vô cùng hối hận không kiên quyết rời đi. Cậu không quản được cái miệng của hắn, "Tôi không có biện pháp." Cậu chỉ có thể thẳng thắn, đối với mình cùng Lương Trạch, cậu rất thẳng thắn trên thực tế cái gì cậu cũng đều hiểu rõ, cậu không phải là không thể nhượng bộ, là cậu ta... Không muốn nhượng bộ, cái này cùng tình yêu có quan hệ hay không, chỉ cùng hành đồng và khuôn mẫu mới có quan hệ, cậu không phải là không có năng lực chịu đựng cho cậu ta, là vì cậu ta không thể chịu đựng cho bất cứ ai, "Tôi chỉ làm top." ##

Lương Trạch hơi sửng sốt, cái từ này với cậu rất quen thuộc. Mà tại sao phải quen thuộc? A, đúng, ứng phó HLV tập thể hình đã quấy rối tình dục, Hàng Hàng dạy cậu nói. TOP. Tất nhiên không thể hiểu thành Hàng Hàng nói cho cậu biết ý này. Điều này hiển nhiên chính là ý tứ trực quan rõ nhất. TOP, từ trên phương diện -- Tiếng Anh. Lúc đó mình tại sao lại nghĩ không ra chứ? Dường như hoàn toàn mù tịch về thới giới này? Cho tới bây giờ cậu nghĩ không ra cậu lại cùng một người con trai nói chuyện yêu đương. Trước đây Cũng thường xuyên cảm nhận được chung quy cuối cùng cũng lại nhận thức không được ấm áp. Mình bây giờ rốt cuộc đúng là có cái gì bất mãn chứ? Chỉ là chính cậu làm tình mà buộc phải ở dưới thân (thụ)? Phải làm thỏa mãn cho một nam nhân? Bản thân không thỏa mãn sao? Không thoải mái sao? Đáp án này không thể nghi ngờ, nhưng... làm sao phải đạt được cao trào? Nếu quả là thật sự bất mãn vậy trong bất kỳ trường hợp nào có thể gạt bỏ được không? Có điều gì đó đối lập bất thường, nhất định có cái gì bất thường.

Hàng Hàng dứt khoát rời đi, Lương Trạch không có ý đuổi theo nữa. Cậu trở về phòng ngủ, cả người mệt mỏi ghé nằm trên giường. Cậu bây giờ là hoàn toàn rối loạn, hoàn toàn nghĩ không thông. Cậu vững tin cậu thích Hàng Hàng, thích đến nỗi không thể mất đi, nhưng đồng thời, so với hai người, cậu rõ ràng bị bài xích đối với thân thể cậu ta. Tách rời, tâm lý cùng sinh lý. Cậu tiếp nhận tình cảm của cậu ta, lại không thể tiếp nhận thân thể cậu ấy.

Bên cạnh, một góc nhỏ ở gian phòng thấy ném búp bê thổi phồng đóng hộp. Lương Trạch không nghĩ tới Hàng Hàng lại không chào hỏi cứ như vậy đột ngột tới đây, thông thường trước đó bọn chung quy phải hẹn sẵn 1 chút. Không nói trước hẹn sẳn là tốt, điều này nói rõ bọn họ càng ngày càng không xem nhau là người ngoài, nhưng... ngoài kết quả ra cũng không nhất định là tốt. ( @@ bắt quả tang nên không tốt chứ sao)

Lương Trạch mua búp bê thổi phồng kỳ thực nghĩ rất đơn giản, cậu chỉ muốn biết cậu bị làm sao thôi. Vì sao cùng Hàng Hàng làm tình cứ không nhập tâm, nhất định... Không thuận sướng*. Từ rắn chắc thay đổi thành một con sâu. Đối với cậu mình là giống đực tự tôn lại bị đả kích lớn biết bao. Cảm giác rằng Hàng Hàng tuyệt vọng, nhưng so với Hàng Hàng còn tuyệt vọng hơn-- chính là cậu không có tật xấu. Nói như vậy không phải nói Lương Trạch trông ngóng chính mình có tật xấu hay sao, trên thế giới bất luận một con giống đực nào cũng không thể tiếp thu chính mình có khuyết điểm này, đúng không? Lương Trạch cảm giác mình ở đây thật buồn khổ, cỡi 1 búp bê, cậu một chút tật xấu cũng không có. Trực quan nói rất rõ, duy nhất chỉ có, cậu cùng Hàng Hàng chính là không thể.

(*Không đạt cực khoái như ý muốn)

Mà việc không thể này, khiến Lương Trạch vô cùng sợ hãi. Cậu có khả năng nghĩ tới duy nhất đáp án chính là -- cậu không tiếp nhận Hàng Hàng. Việc dựa dẩm và thân mật với Hàng Hàng của mình hầu hết là đối lập với đáp án, Điều đó cũng cho thấy rằng cậu không yêu Hàng Hàng.

( Câu trên cho các bạn hiểu: câu trên muốn nói đáo án LT thích HH nhưng chục chặc quan hệ thân mật lại bất đồng với đáp cậu thích HH vì thế đồng nghĩa việc LT ko thích HH.)

Ở Hàng Hàng thấy được chuyện tốt cũng thấy được chuyện xấu. Chuyện xấu là kích động đến cậu ta, chuyện tốt là Lương Trạch cảm thấy an tâm -- nguyên lai cậu ấy không phải là không thích Hàng Hàng, cậu đơn thuần không tiếp nhận bản thân mình bị người ta đè, bị người ta làm cho 'các kiểu' mà thôi.

Nhưng vấn đề cũ đi xa, những vấn đề mới lại đến gần. Vấn đề khó khăn không nhỏ này mấy phút trước đã ra đời -- Hàng Hàng nói, tôi không có biện pháp. Tôi chỉ làm top.

Lương Trạch tựa như một quả bóng xì hơi, mắt nhìn chằm chằm búp bê thỏi phòng đóng hộp từng tiếng thở dài.

Hàng Hàng chính xác là đi bộ về phố yên đại tà.Gió ở đầu tháng giêng không phải là lạnh thông thường, cậu mặc không nhiều lắm, lại khăng khăng không chịu phất tay một cái (chà xát tay), tiến vào trong xe ấm. Cậu không sợ lạnh, bởi vì lúc này nhiệt độ trong tim cậu so với gió bắc gào thét chẳng khác là bao.

Tục ngữ nói, không nên nói không nói, không nên nhìn không nhìn. Không biết liệu ngày mai có phải đau mắt hột không (sưng phù mắt). Cậu không phải không có ý định chào hỏi cứ tới đây tìm Lương Trạch, chính là trong cửa hàng khách hàng không nhiều lắm, đóng cửa đi đến sớm. Cậu có lẽ không nên cầm chìa khóa Lương Trạch. Nhưng, kỳ thực những đều này không phải là trọng điểm.

Có một số việc nhất định trốn tránh cũng thể nào tránh khỏi.

Hàng Hàng chưa bao giờ đi đụng chạm đến người ''thẳng''. Đạo lý rất đơn giản, một là không thể bẻ cong, hai là cho dù bẻ cong người ''thẳng'' cũng sẽ không chịu nằm dưới. Cho nên từ trước đến nay Hàng Hàng không chuyển suy nghĩ đến người ''thẳng''.

Nhưng, tấc từng tấc, Lương Trạch cứ như vậy từ từ ăn mòn cuộc sống của cậu. Không sớm không muộn, có lẽ đã trúng mục tiêu ở thời khác đã định trước nào đó. Thuận theo vậy, cũng coi như suông sẻ, tuy rằng cái tên lỗ mảng này lỗ mảng không bình thường, '' thẳng '' cũng không bình thường, Hàng Hàng cậu đúng là vẫn còn cho hắn bỏ vào trong tim. Cậu ta nói cậu ta thích mình, nhưng cậu ta nằm dưới lại mặc cho cậu hưởng thụ.

Nhưng, Hàng Hàng không phải người ngốc, Hàng Hàng điều không phải đầu gỗ, Hàng Hàng rất thông minh một chủ tiệm thông minh, Hàng Hàng là soái ca cẩn thận nhạy cảm, nói ngắn gọn, Hàng Hàng cái gì đều hiểu rõ.

Cậu chỉ là cố ý tự mình không đề cập tới, cậu là cố ý giả ngu không chú ý, thêm là cậu nghĩ cứ như vậy là tốt lừa mình dối người. Thì là nhất thời trốn tránh, coi là cho mình thời gian cùng đối phương thích ứng nhất, nhưng...

Hàng Hàng thấy Lương Trạch nằm sấp trên búp bê thổi phồng là tương đối tức giận, nhưng tức giận không có lý do, không có giúp đỡ, là cậu đuối lý. Cậu chưa từng cho Lương Trạch lựa chọn. Bởi vì tất cả mọi thứ ở đây là do cậu tạo ra. Hàng Hàng cậu đời này chính là cùng nam nhân hòa thành một, Hàng Hàng cậu đời này chính là hãy cùng bất kỳ nam nhân nào đều phải ở trên. Cái này không thể thay đổi cũng không cách nào thay đổi, đầu tiên cậu không muốn được là thứ yếu (không là bot). Thành thật mà nói, nếu là ngày hôm nay cậu đẩy cửa thấy Lương Trạch nằm sấp trên người phụ nữ thật thì cậu đều không lo lắng trách cứ cậu cái gì hết. Cậu so với ai khác đều quá rõ ràng rằng Lương Trạch không thích cùng cậu làm tình, cậu ta chỉ đơn thuần là cùng cậu, bởi vì cậu muốn, nguyên do cậu ta cho.

Không có biện pháp. thì cậu nói không có biện pháp. Cậu biết bọn họ có thể hòa giải mâu thuẩn, nhưng lại không một chút biện pháp nào giải quyết. Cứ thế mãi tiếp nữa, kết cục chỉ có một, đó chính là xa nhau.

Hàng Hàng cũng không đợi Lương Trạch nhượng bộ, Hàng Hàng cũng không có cách nào để cho mình nhượng bộ.

Bị vây hãm.

Bọn họ là ngưởi yêu rồi, nhưng như cũ bị mắc kẹt.

Cứ như vậy một đường đi qua đường cái, tản bộ đến quản trường thiên an môn ở phía đông, đi đến tháp cỗ, đi đến phố yên đại tà. Hàng Hàng tay bỏ vào túi áo của mình, cả người duy nhất có bàn tay ấm áp lại còn bị vỏ ngoài điện thoại lạnh như băng cướp đoạt nhiệt độ. Lương Trạch không có đuổi theo tới, cũng không gọi điện thoại, thậm chí tin nhắn cũng chưa từng reo một cái. Cái này rất không giống tính cách mặt dày mày dạn của cậu ta. Có đúng hay không, bọn họ thật sự đã kết thúc?

Cái gọi là không có kỳ vọng sẽ không có thất vọng, sớm bị chứng minh là lời nói vô căn cứ. Nếu quả thật có thể sống bằng lý trí đối mặt với tình cảm, Hàng Hàng cậu sẽ không là con người. Đương nhiên, sẽ không phải thành phật. Đó là cái gì? Yêu tinh?

Lương Trạch thích xem phim Châu Tinh Trì, đặc biệt là phim cũ. Hàng Hàng lúc này chợt nhớ tới Đường Tăng có một câu: Người là người mẹ nó sanh, yêu là yêu mẹ nó sanh. Lương Trạch bộ dáng như vẹt học nói, đứng nói ngay trước mắt, nhưng Hàng Hàng nửa điểm cười cũng không nổi.

Cửa mở ra, vào nhà, Nhất Hưu cùng Ca Ca đang theo trong lồng tre, tiểu Diệp tử bảo bảo chính nằm sấp trên người nó gãi nó, X-đực (X-quân) ưu nhã ăn thức ăn.

Hàng Hàng giày cũng chưa cỡi, cứ như vậy đứng trước lồng sắt.

Làm sao gia đình nhà các người lại hạnh phúc?

Ca Ca chốc lát sau bu lại đây, cái mũi nhỏ chỉa vào lồng sắt. Hàng Hàng đưa tay tới, Đầu lưỡi ướt át của Ca Ca ân cần thăm hỏi một trận. Mở cửa lồng sắt, Ca Ca nhảy trên vai Hàng Hàng.

"Ca Ca..." Hàng Hàng sờ sờ lông Ca Ca, "Mày nói cho tao biết nên làm gì bây giờ a."

Một con khác trong lồng là tiểu Diệp tử lưng bảo bảo cũng đi từ từ qua, Hàng Hàng lấy nhiều miếng khoai lang, Ca Ca đoạt hai miếng, Nhất Hưu trong lồng tre cũng nhìn thấy, cũng đoạt hai miếng, Hàng Hàng vừa kín đáo đưa cho tiểu Diệp tử cùng x quân mấy miếng. Cậu nhìn chằm chằm đám sóc bông này, nhất thời cảm thấy có các ngươi cũng không có biện pháp.

Cậu cùng Lương Trạch, tựa hồ đã khoảng cách quá mức rộng, vượt qua khoảng cách hay là để nó chết đi tất cả đều là không biết.

Nhìn căn phòng này, thú cưng của Lương Trạch, sách của Lương Trạch, áo ngủ Lương Trạch. Duy chỉ có...người có quyền sử dụng, không ở đây. Cũng không biết vẫn có thể ở đây nữa không.

Mắt thấy sẽ là mùa xuân. thời điểm quan trọng như vậy, tình hình như thế. Hàng Hàng muốn khóc cũng không được, muốn cười cũng không ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.