Số 10 Phố Yên Đại Tà

Chương 15: Chúc mừng năm mới




Edit: baotri1998

[Đang Chat]

Ta là soái ca: (địa chĩ Taobao gửi đến,1 vật phẩm là cái giường) tôi mua! Làm sao đây, bầu không khí năm mới cũng không có!

(2 phút sau, Hàng Hàng vẫn không có đánh chữ)

Ta là soái ca: Vui đi, tôi biết cậu vừa thưởng thức vừa chế giễu tôi mag.

Tình yêu 123: Ách...

Ta là soái ca: Đừng bắt bớ.

Tình yêu 123: Tôi sẽ không bình luận

Ta là soái ca: Tôi cũng không biết tại sao lại mua, thử rồi tệ quá.

Tình yêu 123: Hoàn thành

Ta là soái ca:.... (t. t) (khóc)

Tình yêu 123: Nghĩ tới nông gia nhạc*.

(*Nông gia nhạc: Nó có nhiều nghĩa nhưng ý câu trên có lẽ là dân dã, bình thường, muốn nói cái giường không sang trọng, bình thường)

Ta là soái ca: Fuck! Cậu...

Tình yêu 123:...

Ta là soái ca: Tôi giận rồi

Tình yêu 123: Tôi tôi tôi...

Ta là soái ca: (t. t)

Tình yêu 123: Lau lau nước mắt...

Ta là soái ca: Nông gia nhạc T_T

Tình yêu 123: ==

Ta là soái ca: Có thật vậy không?

Tình yêu 123: Quên đi

Ta là soái ca: Nhưng mà, nhưng mà... tôi...

Tình yêu 123: Cậu quên đi, cậu quên đi, cậu quên đi

Ta là soái ca: dấu ấn sâu đậm

Tình yêu 123: ==

Ta là soái ca: Nước mắt tuôn trào

Tình yêu 123: Choáng váng...

Ta là soái ca: Tuôn trào không thôi

Tình yêu 123: Khăn tay đều ướt... Không còn cách nào khác để lau...

Ta là soái ca: 5555555555 (tiếng khóc)

Tình yêu 123: đừng khóc đừng khóc

Ta là soái ca: Nông gia nhạc! Lẩm bẩm suy nghĩ

Tình yêu 123: Đừng khóc mà ==

Ta là soái ca: Lệ lại tuôn!

Tình yêu 123: Ừ, ừ.,Chăn thật tốt,. Ổ chăn nhìn thật thoải mái

Ta là soái ca: Một bộ == bên trong cũng là vòng tròn lớn

Tình yêu 123: Cái Gì?

Ta là soái ca:...

Tình yêu 123: == run run

Ta là soái ca: Ừ. Gối đầu cũng là hai mặt..

Tình yêu 123: Ách. Thật ra thì là vậy. nông gia nhạc, nhưng cũng là thời trang

Ta là soái ca: Cậu!

Tình yêu 123: Người có tiền chi mà

Ta là soái ca: Cậu!

Tình yêu 123: Sớm biết như vậy, tôi đã chỉ cho cậu lựa chọn những vật dụng trên giường...

Ta là soái ca: Cậu cậu cậu

Tình yêu 123: Tôi... lại làm sao(t. t)

Ta là soái ca: Quá độc ác

Tình yêu 123: ==

Ta là soái ca: Còn có để cho người ta sống nữa hay không

Tình yêu 123: Tôi có gổ.

Ta là soái ca: Tôi thử rồi, nó kém như vậy?

Tình yêu 123: Cậu có thể cho tôi làm thế nào để trả lời đây, thởi dài

Hàng Hàng giữ lấy chán, càng xem cái giường trên màn hình... Không thể nhịn được nữa, rốt cục cho đóng máy lại.

Thả tên lỗ mảng về nhà thực sự là sai lầm lớn, đối với cậu, muốn quý trọng sinh mệnh nhất định phải rời xa Taobao. Phía trên kia đủ để giết người vì có sự lựa chọn quá nhiều. Giử cậu ta bất thành, Lương Trạch nói không dùng máy vi tính cậu vì không viết ra được cái gì. Không biết là mượn cớ hay là thật có tật xấu này. Cho dù cậu trở lại gần 1 tuần, mỗi ngày vừa hỏi cái này có được hay không cái kia có được hay không, không giống như trẻ em chửi thề gì đó.

Lương Trạch hăng hái vui vẽ gửi lại tin nhắn thoại, Hàng Hàng nhìn, rốt cục cũng thấy nhất hữu dụng. Lương Trạch hỏi cậu tối nay qua lúc mấy giờ.

Hôm nay là ngày 30 tháng 12, giao thừa

Nghĩ đến trước lễ Giáng Sinh Hàng Hàng liền buồn rầu, một ngày rất lãng mạn,thứ 6 Hàng Hàng gọi nhà hàng đặt vị trí rồi, cũng mua cho Lương Trạch cái khăn quàng cỗ, gói rất đẹp. Phải biết những ngày này đặt vị trí sẽ rất khó khăn, thời gian biết bao nhiêu quý giá, bầu không khí có bao nhiêu lãng mạn. Kết quả đâu?

Lương Trạch đến muộn, đến muộn hơn nữa tiếng, vội vội vàng vàng xông vào cửa, lại một trận tìm xung quanh nhà hàng mới thấy cậu ta -- Tay phủi phông thư, trên giầy tất cả đều là bùn.

Vâng, nếu như nói đến bước này Hàng Hàng còn có thể không để ý -- sao, phong thư bên trong chính xác là bản thảo, bên ngoài tuyết rơi, phong thư ướt, giày ô uế. Lương Trạch cũng không dủng khí mà lái xe trên tuyết -- OK, có thể nhẫn nhịn. Còn cậu ta không thể nhẫn nhịn đặt mông ngồi xuống liền hỏi, "Tuyết lớn như vậy cậu tại sao không ở cửa hàng chờ tôi, còn hẹn tôi đến đây, cách nhà xuất bản, một người ở phía đông còn một người ở phía tây. Cậu thấy tôi có chật vật không."

Hàng Hàng nói thật vốn là có chút không thích, một mình cậu ngồi hơn nữa giời trước như một kẻ ngốc! Có lòng tốt tạo ra bầu không khí lãng mạn, còn bị người ta công kích. Chọn nhầm đối tượng rồi!

Kế tiếp, Lương Trạch càng khiến Hàng Hàng không thoải mái -- cậu thô lỗ cầm thực đơn, nhìn một lần, nói: "Ôi, tôi rất ngán cơm Tây, cậu thích hả?"

Hàng Hàng tay dưới ban nắm thành quyền, con gái sát vách bàn không ngừng hướng nhìn bọn họ bên này. Tới bước này, Hàng Hàng cũng cắn răng nhẫn nhịn.

Hoàn toàn bạo phát chỉ dùng để ăn cơm xong, Hàng Hàng vẻ mặt hiền hòa hỏi: Biết tôi hôm nay vì sao cố ý để cậu ra đây không?

Lương Trạch ăn đồ ngọt dửng dưng trả lời: Biết, không phải ngày lễ Giáng Sinh sao!

Ặc! Hàng Hàng lữa giận phần phật liền xông tới. Người không biết thì không trách, người biết rõ còn hỏi là kẻ đáng hận nhất!

Ai biết Lương Trạch càng không có nhãn lực phân biệt lại bổ sung một câu: Cậu nói cậu thế nào lại giống như mấy cô gái, người nước ngoài người ta tới ngày lễ này là phải tham gia náo nhiệt.

Hàng Hàng như thế nào đem đi gói cái khăng cỗ tinh tế mang tới đây, như thế nào mang nó trở về. Lúc tính tiền biểu hiện gương mặt khiến cả bồi bàn sợ đến run cầm cập ==

Như nếu không phải ban đêm Lương Trạch đòi vẹo đến góc phố hút thuốc, Hàng Hàng xin thề cậu chẳng muốn lại để ý tới cậu ta.

Đêm đó một trận chịu tội, một trận lấy thân báo đáp, Hàng Hàng lòng nói coi như Lương Trạch cậu biết điều!

....

Điện thoại reo, Hàng Hàng lấy lại tinh thần, cầm di động lên, người gọi: Lương Trạch.

Được, muốn dương dương trò truyện qua điện thoại à?

"Alo?"

"Soái ca! Nửa ngày này cậu không nói lời nào a!"

"Ách. Ừ, mất tinh thần một chút."

"Tôi ra ngoài đây không cần chờ."

"Sao? Cậu ra ngoài làm gì?"

"Đi 1 chuyến đến tạp chí Y lãnh tiền thù lao, thuận tiện đi xem xét xung quanh."

"Cậu lại muốn mua cái gì?"

"À, không mua, đúng là muốn trang trí lại gian phòng."

"Hắc?"

" Giáng sinh Lần trước không phải chọc giận cậu sao, tôi bù đắp."

Hàng Hàng trong lòng ấm áp. Cây khô cũng có thể gặp mùa xuân, đầu gỗ cũng có thể thông suốt. Chỉ tiếc, cậu lại... Vui vẻ quá sớm. Có lẽ bị lời nói khoái trí đó bị che mờ đôi mắt.

Lương Trạch khi về đến nhà, đem người lao công theo giờ là thím Lý đến nhà cậu ta, lau đến khi trong suốt sáng bóng. Ngay cả thủy tinh đều trong suốt rõ ràng tựa như là không có kín. Thím Lý thấy Lương Trạch kéo mấy túi đồ lớn tiến đến, vốn muốn hỏi là cái gì, có cần hỗ trợ sắp xếp hay không, kết quả còn không có hỏi, Lương Trạch đã lên tiếng, "Thím Lý, dì phụ một tay,cháu phải đem những đèn màu này bố trí."

"Đèn màu*?" Thím Lý ngạc nhiên.

(*Đèn lồng, đèn hoa đăng)

"Đúng, một số thì treo lên, mốt số phải gắn lại."

"Oh?"

"Như vậy đi, cậu treo, tôi gắn."

"Được."

"Còn có mấy cái bông hoa, đồ trang trí a, trước tiên chuẩn bị lồng đèn."

Lương Trạch cùng Lý thẩm làm đi làm lại đến hơn tám giờ tối, tất cả gian phòng... Ngươi nghĩ nghĩ xem, vốn là quỷ dị vốn là hỗn loạn, lại ba hoa chích choè như thế. ==

Lý thẩm rời khỏi Lương Trạch ngồi trên ghê gỗ lim tại phòng khách, đánh giá nhà cậu. Ai u, há há không chỉ đơn giản 2 chử ''hài lòng'' chứ? Đó là rất hài lòng!

Cậu ngồi như vậy thưởng thức kiệt tác của mình nửa ngày, nghĩ thầm: Soái ca cậu sẽ rất hạnh phúc. Trước đây ''nàng'' cùng ta chưa từng bên nhau lãng mạn! Thẳng đến mười giờ, dưới quán ăn Hoài Dương đưa cơm lên lầu, Lương Trạch đối vởi bản thân khâm phục tài năng bình tỉnh của mình ==

Tính tiền nhận lấy đồ ăn, Lương Trạch liền vào phòng bếp. ngày hôm nay vì bữa cơm này, cậu còn đặc biệt chọn các món ăn.Eo ơi, Đó không phải là món ăn thông thường, cùng với đồ xứ cổ mô phỏng theo kiểu đồ men *. Thức ăn được bày trí gọn gàn, Lương Trạch có chút nóng vội, cậu cùng Hàng Hàng hẹn mười giờ rưỡi, trước mắt đã đến, trên bầu rượu của cậu cũng không còn ấm.

( *mấy cái đồ gốm có hoa văn như màu xanh lam, hoặc toàn bộ màu xanh lá cây)

Một bên vội nói, một bên Lương Trạch âm thầm bội phục mình -- tận tâm tận lực biết bao! Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu dành riêng cho người khác niềm vui.

Cùng Hàng Hàng gặp gỡ, thành thật mà nói, Lương Trạch thường xuyên cảm thấy rất bao la mờ mịt. Cậu nghĩ cậu thích cậu ta, cậu cũng rất thích ở cùng với cậu ta, chỉ là, có đôi khi... có cảm giác rất quái lạ. So với thích viết văn, cậu miêu tả những thứ về cô gái cậu đã từng quen trước đây vài lần, cái gì ăn dâu tây nhé, cái gì mà anh xem váy em có đẹp không có khó coi không, cái gì mà anh cho em tiền mua vé xem buổi diển xxx, nói chung các cô luôn luôn có nhiều lý do nhỏ quấy rầy cậu. Lương Trạch cũng không thèm để ý, toàn là nhắm mắt bịt tai nên làm những gì mình đang làm, nghĩ cũng không mang theo. Cậu hay coi các cô là vợ, sẽ không cảm thấy chính mình vô lễ hay là quá phận chút nào. Nhưng ở cùng Hàng Hàng lại 1 sự khác biệt, Hàng Hàng sẽ không quấy rối cậu, Hàng Hàng rất yên tĩnh, mặc dù ở một bên xem phim cũng lặng lẽ. Thế nhưng Lương Trạch lại cảm thấy khó chịu, ừ, khó chịu, cũng không được tự nhiên. Cậu luôn cảm thấy dưới mắt cậu ta coi mình là người ngoài, muốn bao nhiêu không thoải mái thì có bao nhiêu không thoải mái, Nhưng may là đi ăn còn tốt hơn, trước đây khá tốt, lúc đi ăn cậu ăn của cậu tôi ăn của tôi, vừa vặn sau khi ăn xong cùng nhau về, Hàng Hàng rất thích đem đồ ăn yêu thích của mình đưa qua bát cậu, Lương Trạch nghĩ cái này tốt, Nhưng chỉ là không bằng các gái bỏ cậu, cho cậu cảm giác thoải mái. Giải tỷ như, làm tình. Trước đây rõ ràng chính mình là sói lang, được gọi là một người nhiệt huyết dâng trào được nói lại một người hoa dạng bách xuất*, thế nhưng ở cùng Hàng Hàng, cậu giống như 1 con sâu, không phóng túng không nói, hơn nữa... Ngoại trừ bản thân có kích thích, cậu thậm chí không có khác cảm giác nào. Nhiều vô số kể..

( * đại khái là nhiều chiêu trò thủ đoạn các kiểu)

Những thứ này khiến Lương Trạch khó chịu, nhưng không biết giải quyết như thế nào. Càng nghĩ, quyết định cho mình thời gian.

Cậu tự nhủ, miễn là phải tin tưởng cậu thích cậu ấy, như vậy là đủ rồi.

Bản thân đã đi đến bước đường này, vậy thì theo tới cùng. Cố sức làm được những gì tốt nhất.

Hàng Hàng đem xe dừng trong sân, lên lầu, gõ cửa đùng đùng.

Cánh cửa rất mau được kéo ra, trong phòng tối đen như mực, nếu không có đèn chiếu trong hành lang, cậu đều nhìn không thấy Lương Trạch đứng trước cửa. Bất quá còn chưa kịp bị mãnh đen nhánh làm cho giật mình, Hàng Hàng trước hết chấn kinh cứng đờ tại chổ -- pháo hoa vang lên rung trời, theo sát, chính là dải lụa màu ùn ùn kéo xuống, sáng lên một vùng...

Nếu không Hàng Hàng vững tin tự mình không đi sai cửa, nếu không phải là buổi tối này, nếu không phải là cửa không có chữ 'Hỉ ", cậu tuyệt đối cho là mình đi lạc vào nhà cô gái đang sắp gã đi==

Chấn kinh nối tiếp chấn kinh. Một lần nữa băng lụa dán đẩy nhẹ xuống, phủi xuống chạm đến đồ dùng phát sáng, Hàng Hàng còn chưa thể ổn định --thì đèn màu chợt hiện to. Ai u mẹ của tôi, đèn màu lúc sáng lúc tắt, quấn quanh trên các đồ vật xung quanh, vật dụng trong nhà còn chưa tính, còn bao gồm các đồ sưu tập của Lương Trạch.Cái này vào của địa ngục chẳng có gì khác biệt. Thậm chí tệ hơn, đèn màu trên còn treo rất nhiều đồ trang trí cổ quái hiếm lạ= =

Hàng Hàng đời này chưa từng sợ hãi, hôm nay là lần đầu tiên.

"Soái ca! Đêm giao thừa vui vẽ!" Lương Trạch xông tới Hàng Hàng cười ha ha, trong tay còn pháo ống màu đang nổ lúc ẩn lúc hiện.

"Trước tiên tôi đóng cửa lại..." Hàng Hàng trong lòng nói, tôi không sợ, tôi là một chàng trai có trái tim sắt đá, một hồi có bà bác đi ngang qua thấy, không giử tinh thần tốt nó có thể khiến người ta đi đời nhà ma ==

"Cậu không cần quá cảm động, cái này không đáng là gì đâu." Lương Trạch cái này gọi là thỏa mãn. Cậu đâu biết là Hàng Hàng giật mình sợ hãi.

"Phải..." Hàng Hàng còn có thể nói gì đây?

"Bữa tối là món ăn Hoài Dương, thích không?"

Thấy Hàng Hàng ở bên cạnh bà ngồi xuống, Lương Trạch vui vẻ hỏi.

"Thích. Rất ngon. Dễ tiêu." Hàng Hàng vẫn không thể tỉnh dậy trong tình cảnh địa ngục ở đây.

"Uống rượu uống rượu, mới vừa hâm nóng."

Nhìn chất lỏng trong suốt rót vào chén rượu nhỏ, Hàng Hàng nỗ lực thích ứng Ánh sáng thiên hoa loạn trụy*. Rất rõ ràng, trước khi bữa cơm kết thúc tên lỗ mảng không có ý định bật đèn.

(*Thiên hoa loạn trụy: Giống như ba hoa chích chòe, không đâu vào đâu)

"Ánh sáng rất tốt chứ?" Lương Trạch ngậm chiếc đũa còn đang đang thưởng thức.

Hàng Hàng ép buộc bản thân gật đầu. Thẩm mỹ khác biệt chỉ sợ cậu ta cùng cậu cả đời không có cách nào đền bù, cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng.

Bữa cơm ăn xong, Hàng Hàng cảm thấy nghĩ hai mắt của mình như cái đèn flash. Tâm trí cũng đang khiêu múa, khiêu múa. Nếu như ý thức không bị đánh dậy, cậu khó tránh khỏi tự mình ngất đi lúc nào. Cái này so với tiệc liên hoan còn muốn náo nhiệt nhiều lắm.

"Soái ca, tôi bật đèn, không bật đèn không có cách thu dọn bàn." Lương Trạch một bên vừa nói một bên đến chổ công tắt.

"Bật lên. bật lên!" Hàng Hàng kích động a, phỏng đoán nếu so với chịu khổ cúp điện vì tuyết ở huyện Sâm tỉnh Hồ Nam, thời điểm có điện lại là thời khắc đồng bào vui sướng nhất.

Đèn huỳnh quang sáng lên, Hàng Hàng cảm giác mình trở lại nhân gian.

"Này cậu đừng động, tôi sẽ rửa sạch chén bát." Lương Trạch từ phòng bếp thò đầu ra.

Hàng Hàng nhìn cậu, chợt phát hiện mình bị mắc kẹt. Cậu thích tên ngốc lỗ mãng này, vượt quá tưởng tượng của tình yêu có thể miêu tả. Vì thế, cậu có thể nhẫn nhịn chịu đựng chịu rất nhiều sự tàn phá.

Thu dọn xong, hai người cùng nhau ăn hoa quả, xem phim. Lương Trạch chọn bộ phim hài --《 9 đẳng cấp quan tép riu 》. Cậu cười đến ngửa tới ngửa lui, vỗ bàn co rúm. Lúc lời kịch nói ra: Tôi nhảy ra ngoài thế nào, cậu đánh ta, cậu đánh ta, thế nào thế nào thế nào... Lương Trạch đã cười như điên rồi. Cậu đứng lên, học dáng vẽ gây cười, lặp lại lời kịch, làm không biết mệt: "Cậu đánh ta, cậu đánh ta, cậu đánh ta." Cao hứng chơi đùa, lão tiên sinh nhấn tạm dừng, "Soái ca, cậu theo tôi phối hợp một chút, giao thừa phải chơi thoả thích không đúng sao?"

Hàng Hàng ngồi ở trên ghế sa lon, bất đắc dĩ: "Cả đời chưa thấy qua loại yêu cầu này."

"Ha ha ha ha..." Lương Trạch vui sướng nhảy lên sô pha, hai tay quyển ở cổ Hàng Hàng, "Soái ca tôi thái thích cậu!"Chụt một cái.

Hàng Hàng lui về phía sau vừa lui, tay nhấn lên điều khiển từ xa, trong TV tiếp tục viễn cảnh hài hước. Diễn đến đóng cửa thả chó, Hàng Hàng đã mau đem quần Lương Trạch túm xuống.

"Phòng ngủ đi, có ngạc nhiên." Lương Trạch lóe mắt nhìn Hàng Hàng.

Hàng Hàng run lên, còn cho tôi nhạc nhiên? Cậu nếu lại là đèn màu chợt hiện, chợt tắt, tôi không lẽ nhất định không thể không cử động ==.

Tất cả hoàn hảo, Phúc không có rớt xuống hai tai họa, hôm nay coi là bỏ qua cho Hàng Hàng

Lương Trạch kéo dép lê lệt xệch cắm lên chốt cài cửa. Thủy tinh trong suốt sáng óng ánh, bóng đêm làm phản chiếu lên bốn chữ lóe sáng -- Tôi yêu chủ tiệm.

Hàng Hàng nở nụ cười, kéo Lương Trạch qua hôn một cái, "Món quà thật không tệ."

"Chính xác, hiệu nb nữa. Xung quanh năm dặm đánh giá đều có thể thấy."

(NB hảng dép)

"..."

Cậu đưa cậu ta áp đáo trên giường, cuối cùng lột xạch quần áo rườm rà. Hai người như keo như sơn hôn nhau, đợi tiến hành bước kế tiếp, Hàng Hàng bỗng nhiên nhớ tới, "Cậu ở đây có dầu bôi trơn không?"

Lương Trạch lắc đầu, "Không có."

Hàng Hàng vô cùng bất đắc dĩ đặt Lương Trạch ở trên người.

Cậu coi là phục cậu ta.

Các bước rườm rà tiếp theo không biết làm sao để đơn giản hóa, "Dụng cụ cùng vật liệu'' không xứng đôi. Chỉ có thể thực hiện cách thức nguyên thủy nhất.

Tiếc rằng...

Hàng Hàng phát hiện tên lỗ mảng này, có chuyện. Hồ mềm hồ cứng.

"Cậu gần đây mệt lắm sao?"

Lương Trạch xấu hổ, "Không mệt."

"..."

"Tôi cũng không biết."

Hàng Hàng do dự một chút, tuột xuống. Cậu không quá thích quan hệ bằng miệng, nhưng lại không muốn tên lỗ mảng như thế...

"Ừm..."

Cảm nhận được sự dịu dàng khoang miệng, Lương Trạch có tinh thần. Cậu cũng không biết bọn họ vô cùng thân thiết mà liên tiếp hôn, thân mật vuốt ve, cậu làm sao không kích thích.

Sảng khoái qua đi, Lương Trạch ngậm điếu thuốc, vơ gọn tóc Hàng Hàng. Cậu nhìn mặt của cậu ta, thật muốn nói lời yêu thương, chuyện này cậu vốn rất am hiểu, nhưng khi nhìn Hàng Hàng nửa ngày lại chỉ xuất ra một câu: "Soái ca, cậu biết câu đố này không? một câu là, xa nhau thì thoải mái nhưng gần nhau thì đau."

Hàng Hàng nhặt lên gối đầu trực đè trên mặt Lương Trạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.