Sinh Mệnh Mới

Chương 24: Thư nặc danh




Khi Trần Ninh An tới lớp Hạ Nam tỏ ý ra bên ngoài nói chuyện, cô thấy cũng đã tới giờ vào lớp liền nghiêm túc từ chối.

“Tớ còn phải đi học, tan học nói tiếp.”

Giờ nghỉ trưa vừa tới cô đã bị kéo ra khỏi trường học, học xong rồi cũng không còn lý do nào từ chối.

Trời xui đất khiến cô cũng đi theo, không biết là do chuyện mấy hôm nay khiến sự phòng bị giảm bớt mà tin tưởng cậu ta.

Hai người vào quán bar, đứng trước cửa Trần Ninh An đang suy nghĩ liệu mình có bị lừa hay không?

“Nói chuyện cần gì vào quán bar.”

“Quán này là của tôi nói chuyện tiện hơn, ban ngày ban mặt tôi làm gì được cậu.”

Trần Ninh An vẫn còn lưỡng lự không dám bước vào, cô chưa từng đi chơi ở những chỗ như này bao giờ.

“Cậu mới bao nhiêu tuổi mà có thể mở ra quán như này.”

“Tuổi tác là vấn đề quan trọng à?”

Cô chắc nịch gật đầu: “Đương nhiên quan trọng, chưa đủ tuổi thành niên đứng tên tài sản kiểu gì, người giám hộ của cậu biết không.”

“Người giám hộ hiện tại không biết, trên danh nghĩa tài sản là của người khác.”

Hạ Nam mất kiên nhẫn trực tiếp kéo cô vào bên trong, nhân viên cũng quen thuộc với cậu, không nhiều lời mở cửa mặc dù chưa tới giờ hoạt động.

Hai người vào một phòng riêng, ánh sáng mờ ảo khiến không khí trở lên mập mờ.

“Ngồi đi, cậu uống gì?”

“Có sữa không?”

Ánh mắt nhìn cô gái trước mặt khó lời hết thành lời, đây là giả bộ ngốc sao.

“Trong quán bar cậu muốn uống sữa sao?”

Trần Ninh An gật đầu khẳng định: “Không có thì cho tớ cốc nước lạnh.”

Hạ Nam bước ra ngoài, khi vào trong tay cầm thêm một ly sữa ấm đưa cho cô.

“Mở quán bar mà cậu còn bán sữa sao?”

“Chỉ cần cậu muốn lúc nào cũng có đồ cậu muốn uống.”

Trần Ninh An ra hiệu nhanh chóng vào chuyện chính.

“Cậu có chuyện gì nói đi, tôi không có nhiều thời gian.”

Hạ Nam: “Cậu bận gì?”

Trần Ninh An: “Đi học.”

Hạ Nam: “...”

Đứa nhóc này sao lúc nào cũng chỉ có chuyện đi học ở trong đầu vậy.

Hạ Nam cũng không vòng vo vào thẳng chủ đề chính.

“Sắp tới sẽ là đợt kiểm tra thường niên của bộ giáo dục, mọi năm thanh tra cũng chỉ kiểm tra qua loa lấy lệ, chủ yếu xem cơ sở vật chất đảm bảo hay không, về học lực của học sinh chưa từng kiểm tra.”

Trần Ninh An: “Cậu nói trường nhiều người đi cửa sau như vậy, chẳng lẽ tới lúc thi đại học cũng không lộ sao?”

Hạ Nam: “Thi đại học là cuộc thi quan trọng với nhiều bên cùng phối hợp kiểm tra, để gian lận trong kỳ thi này là rất khó. Sau khi tốt nghiệp cấp 3 họ đều lựa chọn du học nước ngoài, hoặc trực tiếp nghỉ học tiếp quản gia sản, cậu nói xem làm sao phát hiện ra.”

Trần Ninh An gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, như vậy đúng là khó phát hiện.

“Cậu nói với tớ thì có tác dụng gì.”

Hạ Nam: “Tớ đã gửi một bức thư nặc danh cho ông Trương Niên Hách, trước đây làm bên bộ giáo dục mới về hưu không lâu, người này cực kỳ quan tâm tới nền giáo dục nên khi nhận được tin này chắc chắn không bỏ qua.”

Trần Ninh An: “Tớ cần làm gì?”

Hạ Nam: “Ông nội cậu có quen với ông Trương, khả năng cậu có gặp qua rồi, cậu chỉ cần tìm thời cơ thích hợp để lại cho ông ấy chút tin tức.”

Trần Ninh An: “Để ông ấy tin tưởng hơn vào bức thư nặc danh cậu gửi.”

Hạ Nam: “Chính xác, cậu là người quen mức độ tin tưởng sẽ cao hơn, ông Trương mặc dù đã về hưu nhưng tiếng nói vẫn còn, trường cấp ba Nhất Trung là trường trọng điểm nhà nước đầu tư rất nhiều, lần này sẽ gây ra một đợt sóng gió lớn cậu phải chú ý cẩn thận, tốt nhất luôn đi cùng anh trai mình.”

Trần Ninh An: “Ông nội tôi còn qua lại với người ta hay không tôi còn chưa biết, tự nhiên hẹn gặp mới khiến người khác nghi ngờ.”

Hạ Nam: “Tôi điều tra được, hai hôm nữa sẽ có buổi tiệc mừng thọ, cậu chỉ cần tìm cách tới đấy.”

Trần Ninh An: “Cậu làm sao chắc chắn tớ sẽ giúp.”

Hạ Nam: “Nếu cậu không giúp tớ vẫn làm, nhưng mà sẽ gặp chút khó khăn hơn.

Trần Ninh An đưa tay ra hiệu đã biết, cô tự biết sắp xếp ra sao.

“Tớ về lớp học trước, sắp vào giờ học rồi.”

Hạ Nam kéo cô lại nhét vào tay cô một chiếc bánh ngọt.

“Cậu mới chỉ uống một cốc sữa, ăn thêm đi lát đau dạ dày.”

“Quan tâm vậy mà giờ ăn trưa kéo tôi ra đây?”

“Không phải vừa rồi cậu ăn hai cái bánh bao trên đường tới đây rồi à, không phải là tôi sợ cậu ăn nhiều sẽ bội thực sao.”

“Quên mất sức ăn của cậu lớn như vậy.”

Trần Ninh An cảm thấy không thể có tiếng nói chung cùng cậu, ăn nhiều mặc kệ cô.

Hừ, không thèm nói chuyện với cậu ta nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.