Sinh Mệnh: Đời Này Nợ Nhau

Chương 4




Tô Dịch ở trong núi đã mười năm, so với trước kia thì không còn nhiều lần được tiếp xúc với phụ nữ cũng như gặp được phụ nữ quyến rũ gợi cảm như Tạ Đình, nên sau khi nghe cô hỏi vậy, toàn thân có chút chất động. Anh dừng hành động hút thuốc của mình lại, đôi mắt quét ngang dọc cô một hồi, sau đấy cười như không cười, đáp.

- Đẹp. Cô rất đẹp.

Thật ra không phải vì sự khiêu khích của Tạ Đình mà Tô Dịch trả lời như vậy, bởi vì tất cả những gì anh nói đều là sự thật. Cô rất đẹp, da lại trắng như tuyết, mỏng manh đến mức chỉ cần anh hỏi nắm chặt một chút là có thể bóp tan thành nước trong hồ, gợi cảm mị hoặc, có thể nói bất cứ đàn ông nào nhìn vào cũng thèm thuồng.

“ Ồ, là vậy sao”.

Tạ Đình vuốt mái tóc dài được cột cao của mình phía sau, khóe miệng nhếch lên một đường cong nhẹ, giọng nói đáp lại mang theo đầy hưng phấn. Ban đầu cô vốn dĩ chỉ muốn trêu trọc người đàn ông này một chút để anh ta có thể bỏ đi cái tính cách cứng ngắc đáng ghét khi nói chuyện, nhưng càng nói cô càn cảm thấy vui vẻ, nên vẫn là không nhịn được mà muốn buông thả hơn. Dù sao thì lâu rồi cô cũng chưa có làm, tìm một người phát tiết để thỏa mãn chính mình, cũng không phải là điều gì xấu xa.

“ Tôi đẹp vậy mà cũng không khiến anh nhìn lâu hơn quá ba giây”

Tạ Đình vẫn không chịu dừng lại trò đùa dai của mình, cô nhướn người sát với Tô Dịch hơn, ánh mắt hơi phủ một tầng sương mỏng chớp chớp. Khoảng cách của hai người lúc này phải nói là rất gần, chính vì thế cô còn có thể ngửi được mùi hoắc hương nhàn nhạt tỏa ra từ thân thể của anh, không nồng nặc mà ngược lại rất dễ chịu, trái tim bất giác không nhịn được liền run lên.

“ Muốn chơi đùa thì tìm người khác”

Tô Dịch hừ lạnh chiếu cái nhìn cảnh cáo đến Tạ Đình, anh thổi khói thuốc về phía mặt của cô một ngụm lớn, chẳng hề quan tâm đến việc cô có bị sặc hay hành động của mình là mất lịch sự, lạnh lùng gằn thêm vài từ.

“ Lần sau nhìn thấy tôi thì tốt nhất nên đi đường vòng, tôi không có thời gian chơi đùa với cô”

Nói xong mấy lời với Tạ Đình, Tô Dịch cũng không nán lại ở đó thêm một giây nào nữa, anh đứng dậy đi về phía con đường nhỏ dẫn lên rừng, một lần ngoái lại cũng không hề có.

Tạ Đình đứng đấy nhìn theo, ban đầu có ý định đuổi theo sau nhưng nghĩ lại mọi thứ đều không ổn cho nên quyết định quay trở về, tuy trong lòng không còn vướng bận gì quá nhiều nhưng thi thoảng vẫn không nhịn được mà nghĩ về người đàn ông tính cách lạ lùng bí ẩn đó.

Cô đi ngược lại theo con đường sườn núi, phải mất gần một tiếng đồng hồ mới trở về được đến nhà nghỉ, lúc này mọi người hầu như đã tụ tập đông đủ hết phía bàn uống nước được đặt ngay ngắn ở dưới gốc cây long não tán rộng. Họ ngồi đó kể chuyện râm ran về những điều kì bí trên mạng viết về núi Mộc Tử, rồi lại kể về những chuyện ma quái đồn thổi khắp xung quanh, lúc thì có những tiếng cười, lúc thì lại có những tiếng hò hét đầy sợ hãi.

Tạ Đình tât nhiên đối với những điều ấy chẳng hề có lấy được một nửa điểm quan tâm, cô chọn cho mình một chiếc ghế tùy tiện ngồi xuống, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía cửa hàng tạp hóa bên cạnh. Không có người trông quán, nhưng mà cửa vẫn mở, dường như kiểu mở ra cho có, còn kinh doanh được hay không thì anh ta chẳng hề một chút mảy may quan tâm vậy.

Rút cho mình điếu thuốc từ trong túi châm lửa hút, Tạ Đình nghiêng đầu suy nghĩ, đúng lúc vô tình nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô chủ nhà nghỉ lướt qua, liền cất giọng nhàn nhạt hỏi.

- Chỗ cô có bán thuốc lá không?

Thật ra thuốc ra của cô trong va li vẫn còn, có điều cũng chẳng trụ được bao lâu, ở đây có bán thì mua, tiện thể muốn từ người con gái này dò hỏi thêm xem cô ta có biết được một chút gì về ngôi làng kia không, từ đó mới có thể đưa ra cho mình được một hướng đi vừa an toàn, vừa chính xác.

- Chị muốn mua loại nào. Chỗ em không bán nhưng anh Mười có bán, để em sang chỗ anh ấy lấy.

“ Anh Mười sao”... Tạ Đình làm bộ nhíu mày, cô ít nhiều cũng đoán được anh Mười trong miệng cô chủ nhỏ này là người đàn ông kia rồi, thế nhưng đã diễn thì phải diễn cho đạt, vì thế liền hỏi tiếp:” Bạn trai cô à”

Cô gái Tiểu Vân kia nghe xong vội vàng lắc đầu, thế nhưng gò má lại bất giác trở nên ửng hồng như bị nói trúng, khóe miệng cười e thẹn.

- Không có, anh Mười là hàng xóm của em, anh có bán tạp hóa nên ai cần gì em đều sang đó lấy. Có điều giá cả hơi mắc một chút so với dưới núi, vì mọi thứ phải vận chuyển lên, nên không được mặc cả.

Tạ Đình gật đầu, cô nhàn nhạt đáp:” Ra vậy à, vậy cho hai gói, loại Trung Hoa”

Tiểu Vân nhận được câu trả lời của Tạ Đình thì bật cười vui vẻ, cô vội chạy sang bên quán tạp hóa bên cạnh, mở cửa lấy thuốc rồi lại chạy về đưa cho cô đang ngồi lướt điện thoại, nói.

- Của chị hết một trăm đồng. Loại này là loại khá là đắt, cho nên...

Tiểu Vân còn chưa kịp nói xong Tạ Đình đã vươn tay ra cầm lấy, cô rút tờ một trăm đồng đưa lại cho cô ấy, vẫn chưa tiếp tục dừng lại câu chuyện của mình, hỏi.

- Người tên anh Mười kia chắc là khá là thân thiết với cô. Tối qua anh ta là người làm thủ tục thuê phòng cho tôi.

Tạ Đình nhẹ nhàng hút một hơi thuốc rồi thở ra một làn khó, Tiểu Vân thì tiếp tục ngồi nạo sạch khoai tây trong sọt, mắt chăm chú làm công việc của mình nhưng vẫn không quên đáp lại.

- Tối qua em có việc đi sang nhà bà Chu nên nhờ anh ấy trông nhà giúp. Lúc chị vừa lên phòng thì em cũng trở về, anh ấy chỉ nói là có người thuê rồi về nhà luôn. Trước nay tính cách đều lạnh nhạt như vậy, em cũng đã quen rồi.

Tạ Đình gật gù lắng nghe, sau cùng liền quyết định không hỏi thêm bất cứ điều gì nữa, ánh mắt liền tiếp tục chăm chú nhìn vào điện thoại đọc mấy tin nhắn vừa được gửi tới. Ngày hôm qua lúc quyết định đi lên núi Mộc Tử, cô cũng chỉ báo cho mẹ cùng với chú Vương là mình đi công tác, chứ cũng không nói rõ địa điểm cho nên lúc này họ cũng không có gọi mà chỉ nhắn một tin là “ Nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe”. Còn về phía Kha Luân anh ta cũng gửi khá nhiều, đại loại là dặn cô rất nhiều điều không cần thiết, và sến sẩm hơn là mấy câu nói yêu đương hứa hẹn nhàm chán.

Tạ Đình đọc xong một loạt liền xóa hết, cô lười nhác chống tay lên thành ghế, đôi mắt khẽ nhắm hờ mệt mỏi. Đi cả một ngày lên đây, ngủ không được đủ giấc, lại gặp phải người đàn ông kì quặc, hỏi gì cũng không nói, kì thật mà nói cô đã mệt lại càng cảm thấy mệt hơn. Ban đầu còn tưởng có chút kích thích, bây giờ nhìn lại, thật sự không hề thấy được một chút kích thích nào, đúng là phí thời gian một ngày đi bộ.

- Anh Mười, măng vẫn còn anh hái làm gì nhiều vậy, sáng em còn tưởng anh đi xuống núi.

Ngồi trầm ngâm hút đến mấy điếu thuốc, Tạ Đình lúc này cũng bị đánh thức bởi giọng nói của Tiểu Vân vang lên phía ngoài cổng. Cô theo phản xạ ngước lên nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt hổ phách đầy sắc bén của Tô Dịch chiếu lại, tinh thần ít nhiều cũng được nâng lên đôi chút.

Cô cười như không cười nhìn anh, vốn dĩ cứ tưởng anh để ý đến mình lâu hơn chút nhưng ngay sau đó người đàn ông ấy liền thu ánh mắt lại nhìn xuống cô bé Tiểu Vân trước mặt, đưa tay ra xoa đầu, giọng nói đầy cưng nựng.

- Mấy nay trời có mưa cho nên măng trong rừng rất tốt, đã vậy nấm cũng mọc lên rất nhiều, hái không xuể tay. Đây mới chỉ có một ít thôi đấy, để anh giúp em mang vào trong bếp, chiều lại đi hái tiếp.

Tiểu Vân bật cười khúc khích, con bé chạy theo Tô Dịch phía sau, miệng không ngớt ngọt ngào.

- Nhiều như vậy làm gì có chỗ để hả anh. Mấy nay thím Sầm phải ở nhà có việc, một mình em không thể nào làm hết được chúng đâu. Anh hái thêm nữa em sao có thể mọc lên được sáu tay để làm cơ chứ.

Tô Dịch lúc này đã bước đi vào đến trong bếp, anh tháo chiếc sọt trên vai xuống để gọn vào một góc, trước những lời nũng nịu của Tiểu Vân không nhịn được liền nhướn mày bật cười sảng khoái.

- Đều là măng ngọt, em chịu khó một chút, tối anh sang phụ em làm. Muối lên xong mang xuống dưới núi bán cho mấy nhà hàng ở đó cũng kiếm được kha khá tiền đấy, đừng có lười.

- Vậy được, thế lại phiền anh rồi. Mà em vừa bán cho anh được hai gói thuốc cho chị gái xinh đẹp đó, để em lấy tiền đưa anh.

Con bé Tiểu Vân vội reo lên, bước chân còn chưa kịp chạy về phía quầy lấy tiền cho Tô Dịch đã bị anh đưa tay chặn lại, từ chối.

- Được rồi, không cần trả lại đâu. Mấy nay anh hơi bận, tiền đó coi như là tiền cơm sắp tới anh ăn, đừng có chê ít là được.

Nói xong Tô Dịch không quên nhìn nét mặt phụng phịu của Tiểu Vân, một lần nữa lại cười phá lên đầy sảng khoái, sau đó rất nhanh liền bước chân ra bên ngoài. Lúc này, ánh mắt của anh lại chạm phải đôi mắt hờ hững của Tạ Đình, có điều cô không hề nhìn anh thêm một giây nào mà đứng dậy trở về phòng của mình, trong bụng không hiểu sao bất giác nổi lên từng đợt bực tức.

Đến trưa cô cũng không muốn xuống ăn cơm mà cứ nằm lì trong phòng nghĩ ngợi lung tung, lăn qua lăn lại rồi chẳng biết liền chìm vào giấc ngủ từ khi nào. Bình thường cô ngủ rất ít khi mơ, nhưng không hiểu sao hôm nay lại có thể mơ một giấc mơ mộng xuân không đứng đắn với người đàn ông kia, thành ra lúc tỉnh dậy, cả người liền trở nên mệt mỏi khó chịu bởi mồ hôi túa ra nhơ nhớp. Cô thở dốc, tự tưởng tượng chính những ngón tay thô ráp của anh lướt qua thân thể mình, từng chút từng chút như gãi ngứa, ánh mắt bất giác mê man như người say ma túy.

Phải mất một lúc khá lâu ngâm mình dưới vòi hoa sen, tinh thần Tạ Đình mới trở nên tỉnh táo như trước, cô tùy tiện quấn chiếc khăn tắm ngang người mình rồi bước đi ra bên ngoài, chân trần cọ lên sàn nhà mát lạnh. Phong cách ăn mặc của cô trước nay đều hướng theo kiểu sexy, có điều chuyến đi này là vì công việc cho nên mấy bộ quần áo đấy cô đều phải để ở nhà, thành ra bây giờ muốn tìm được mấy bộ đồ mát mẻ cũng thật sự khan hiếm.

Chọn đại cho mình một bộ quần áo ngắn tay thoải mái, Tạ Đình đi xuống dưới lầu ăn tối, lúc này đồng hồ cũng đã chỉ tám giờ. Cô tùy tiện gọi vài món ăn dân dã đặc trưng của mọi người nơi đây, chậm rãi ăn từng chút không hề để ý đến xung quanh, cho đến khi phía trước mặt có một bóng người ngồi xuống, mới từ từ ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Tô Dịch, cô có chút bất ngờ, khóe miệng nhếch lên một đường, hời hợt lên tiếng hỏi.

- Có chuyện?

Tô Dịch không động đũa phần ăn của mình, anh tựa dưng vào chiếc ghế gỗ quan sát Tạ Đình, biết rõ là cô đang khiêu khích nhưng vẫn nhịn xuống, hỏi một câu chẳng liên quan.

- Cô là nhà báo, nhiếp ảnh hay cảnh sát.

Tạ Đình bật cười trước suy đoán của Tô Dịch, cô uống cạn đáy bát canh nhỏ trên bàn, không gấp gáp mà từ tốn đáp lại.

- Anh nghĩ xem. Tôi là khách du lịch.

Tô Dịch tất nhiên không tin mấy trò lừa bịp mà cô giăng ra, anh kiên nhẫn hỏi lại, trong lòng lúc này đã ẩn nhẫn những bực tức không tên.

- Tôi không có thời gian đùa cợt. Nếu cô đến đây với mục đích đó, ngày mai lên rời khỏi. Nếu chỉ là tham quan du lịch, thì nên an phận chụp ảnh xung quanh, đừng cố gắng tìm thêm một điều gì khác.

Tạ Đình cười lạnh, cô đặt mạnh đôi đũa của mình xuống dưới mặt bàn khiến chúng phát ra một tiếng vang thật lớn, lúc này bản thân đã thật sự tức giận.

- Tôi đến đây với mục đích gì không cần anh phải quan tâm. Hình như anh quá nhàn rỗi nên muốn phá người khác thì phải.

Tô Dịch từ đầu đến cuối vẻ mặt đều không hề có lấy một chút biến sắc, với anh sự tức giận của Tạ Đình lúc này chẳng hề có một chút ảnh hưởng gì với mình, vẫn nhàn nhạt buông lời.

- Đúng là tôi không quan tâm đến việc cô làm. Tôi đây là đang quan tâm đến sự an toàn của tất cả những người dân sống ở đây.

“ Vậy à”... Tạ Đình cười khẩy, cô nheo mắt:” Sự an toàn như nào là tuyệt đối, tôi chắc hẳn không cần nói anh cũng biết rồi. Hay là anh là một trong những người của ngôi làng kia, cho nên mới tìm mọi cách để ngăn cản tôi tìm hiểu”

Nghe đến đây thì Tô Dịch có thể trăm phần trăm khẳng định những suy đoán của mình về Tạ Đình là hoàn toàn chính xác, cô chẳng phải là người du lịch nào hết mà là người trong ngành đến đây điều tra. Bởi vì cô so với những đám người trước đây từng đến, mọi thứ đều khác rất nhiều, những thứ muốn biết không chỉ dừng lại ở mức độ tò mò, mà là muốn là sáng tỏ, vạch trần.

- Tôi không quan tâm đến suy nghĩ của cô về tôi như thế nào, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, tất cả mọi người ở đây đều không muốn những người như cô tìm hiểu quá sâu về núi Mộc Tử, về điều cấm kị của họ.

Tạ Đình cười lạnh khi nghe xong mấy lời của Tô Dịch, cô nhướn mày:” Anh đây là đang bào chữa cho mình à. Anh nghĩ tôi là đám nhóc con tin vào mấy cái điều ma quái trên mạng.”

Tô Dịch không trả lời Tạ Đình, kì thật anh còn chưa biết nên trả lời như thế nào thì cô đã lên tiếng nói tiếp.

- Những vụ án mất tích bí ẩn không có chứng cứ buộc tội đều xảy ra ở Tây Nha, đừng nói với tôi là anh không biết về chúng.

Tô Dịch lúc này chỉ cười lạnh, anh không mảy may trước lời vạch trần của Tạ Đình, lạnh lùng cất giọng giễu cợt.

- Thì đã sao. Tôi không phải là người công dân lương thiện, trách nhiệm của tôi chỉ dừng lại ở việc bảo vệ người thân của mình, ngoài ra người khác như nào tôi không quan tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.