Sinh Mệnh: Đời Này Nợ Nhau

Chương 11




Đám người ba tên côn đồ kia bị Tạ Đình và Tô Dịch đánh cho thừa sống thiếu chết, dưới màn mưa lúc này khuôn mặt của chúng đã trở nên trắng bệch đến đáng sợ, chẳng khác gì một cái xác.

Tạ Đình đưa mắt nhìn chúng một hồi, nếu không phải vẫn thấy lồng ngực chúng phập phồng lên xuống và miệng còn rên được ư ử, thì cô còn nghĩ là chúng bỏ mạng rồi, khỏi nói cũng biết là có rắc rối lớn. Cô nhìn sang Tô Dịch vẫn giữ cái vẻ mặt Tula địa ngục xám xịt như ban đầu, một hồi mới lên tiếng hỏi anh.

- Ba tên này...

“ Làm sao”. Tô Dịch trầm giọng lên tiếng, anh đút hai tay vào túi áo quần, bộ dạng bất cần như tên đại ca chuyên đi thu nợ bảo kê.:” Kệ chúng, đi thôi”

Từng cơn gió thổi đến lạnh buốt, dưới màn mưa lớn trắng xóa, Tạ Đình đưa mắt, môi hồng lúc này đã có một chút tái nhợt vì lạnh. Quần áo cả hai đã ướt nhẹp bó sát vào da thịt, cô hơi nheo mắt, lúc này mới nhìn rõ được cơ thể của Tô Dịch, miệng có một chút khô khốc. Bờ vai anh rộng, tóc ngắn, eo thon mông vểnh, chân dài thẳng tắp, dáng người chuẩn như một người mẫu nam hoàn hảo, thậm chí còn quyến rũ hơn rất nhiều.

“ Sẽ không chết ”. Tạ Đình hỏi

“ Sẽ không”. Tô Dịch bước đi ra khỏi con hẻm trước. Đi được một đoạn anh bỗng dừng lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tạ Đình, ánh mắt hơi lóe lên một tia giễu cợt:” Nếu sợ thì lần sau an phận cho tôi. Tôi vẫn biết cô luôn kiêu ngạo, mắt trên cao, nhưng nên dùng đúng trường hợp. Dù sao cô cũng chỉ là phụ nữ chân yếu tay mềm.”

Tạ Đình không vui, cô nhíu mày, giọng ẩn nhẫn một chút giận dữ:” Tôi cũng không nói cần anh giúp mình”

Tô Dịch hừ lạnh, anh cười khẩy một cái thật lạnh sau đó dứt khoát xoay người rời khỏi, lười phải đôi co với Tạ Đình thêm. Cái tính cách này anh chịu không nổi, cá tính thì cá tính thật nhưng mà luôn không bao giờ để ý khuyên của người khác, thậm chí lúc nào cũng có ý khinh miệt như cô, anh là lần đầu tiên gặp được, cũng là lần đầu tiên được trải nghiệm cùng.

- Đi thôi, tìm một nơi để nghỉ. Chúng không dám báo đâu, vì cảnh sát nơi này quá quen với đám người cặn bã này rồi.

Tô Dịch thở dài, sau một hồi im lặng cũng quyết định lên tiếng trấn an Tạ Đình, lúc này cô chỉ ừ đáp lại có một tiếng, sau đó liền cùng anh rời hỏi.

Hai người cùng nhau đi dưới mưa mất năm phút mới tìm được một nhà nghỉ còn mở cửa, đó là một tòa nhà gồm năm tầng, khá là lớn và sạch sẽ, có thể coi được là một nơi tốt nhất ở trấn huyện này.

Tô Dịch kéo tay Tạ Đình bước vào, lễ tân lúc này vẫn còn làm việc, là một cô gái có lẽ vừa mới ra trường, còn rất trẻ. Nhìn thấy hai người ướt nhẹp như chuột luột, cô ấy có chút giật mình, nhưng một vài giây sau cũng trấn tĩnh lại được mình, cười sáng lạn nói.

- Hai vị muốn thuê phòng à. Chỗ chúng tôi còn rất nhiều, không biết hai anh vị muốn thuê phòng loại nào.

Tạ Đình không lên tiếng nói chuyện, cô đưa mắt nhìn xung quanh, trước sau vẫn là Tô Dịch là người đứng ra xử lí mọi chuyện.

- Hai phòng, loại thường thôi, gần nhau được thì càng tốt.

Cô bé nhân viên gật đầu cười, cúi đầu làm thủ tục sau đó đưa cho hai người chiếc chìa khóa cùng với thẻ phòng. Ban đầu lúc nhìn thấy họ nắm tay nhau, cô ấy còn nghĩ là đôi này yêu nhau giận dỗi đi dưới mưa, bây giờ nhìn nét mặt của họ mới hiểu ra mọi chuyện không hề như mình nghĩ. Người đàn ông thì rất đẹp trai, người phụ nữ thì rất xinh, rất gợi cảm, nhưng lại vô cùng lạnh, có một chút kiêu căng, ánh mắt nhìn người đi cùng không hề mang theo một chút gì gọi là tình cảm.

- Thuê một phòng thôi.

Lúc Tô Dịch đưa tay ra nhận lấy chìa khóa, Tạ Đình sau một hồi im lặng cũng nhàn nhạt lên tiếng, cô không để ý đến ánh mắt của anh với lễ tân đang nhìn mình, vươn tay cầm lấy một chiếc chìa cùng với thẻ, còn lại thì trả về phía quầy. Cô không thích cảm giác mình bị người khác nhìn chằm chằm, vì thế liền nói.

- Chúng tôi lấy một phòng.

Tô Dịch vẫn không lên tiếng, thế nhưng đôi đồng tử trong mắt đã trở nên thâm trầm không nhìn rõ thấy đáy, môi bạc mím lại ẩn nhẫn tức giận. Anh định lên tiếng mắng Tạ Đình, thế nhưng cô lại phớt lờ mà đi lên trước, vừa vặn để lại cho anh một câu nói, không, là nói dối không chớp mắt.

- Tôi không mang đủ tiền. Nếu anh muốn bao tôi ở nữa tôi cũng không có ý kiến đâu.

Tạ Đình nói xong, bóng dáng cô cũng khuất ngay phía sau của hành lang dẫn lên lầu, từng bước chân cũng toát lên vẻ cao sang của người có tiền, đều khiến cho đối phương mắt muốn rời mà cũng không rời được.

Tô Dịch trầm lặng một phút, sau đấy anh cũng bước đi lên theo Tạ Đình, mỗi bước đều trầm ổn, không hề mang theo cảm xúc khác lạ nào hết.

Anh không mất quá lâu để tìm được phòng của mình, lúc bước vào bên trong, quét mặt một lượt anh không có nhìn thấy bóng dáng Tạ Đình đâu nữa, mà chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, có lẽ là cô đang tắm. Cũng đúng thôi, một người sống trong nhung lụa cao sang như cô, thì sao có thể chịu được một chút nhơ nhớp bụi bẩn của cuộc đời này chứ. Nếu ai nói cô chịu được, Tô Dịch anh chắc chắn sẽ phải gọi người đó là ông nội, vì đến chính anh cũng chẳng tin được điều ấy có thể xảy ra.

- Anh đi tắm đi.

Sau một lúc, cửa nhà tắm cũng được người bên trong đẩy ra, Tạ Đình khoác trên người chiếc áo choàng tắm chậm rãi từng bước, mái tóc ẩm ướt buông xõa phía sau lưng. Cô nhìn anh nói chuyện, sau đó liền rời ánh mắt đi rất nhanh, vươn tay cầm lấy điện thoại nhìn đồng hồ, lúc này thời gian đã chỉ bảy giờ tối.

Cô mở phần mail mà Dương Chấn gửi cho mình, tổng cộng có hơn ba trăm trang, nếu để một mình cô đọc thì một đêm sẽ không thể nào hết được. Thêm nữa là cô cực kì ghét những thứ Lịch Sử như thế này, nên có đọc thì cũng là đọc cho có, chứ bảo để nghiên cứu, thà ném cho Tô Dịch có khi còn có chút hi vọng.

- Xong rồi à.

Tạ Đình ném chiếc điện thoại sang một bên, lúc cô ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Tô Dịch bước ra ngoài và ngồi ở ghế từ lúc nào. Anh yên lặng không lên tiếng, đôi mắt hơi nhắm lại dường như có chút mệt mỏi, bên cạnh là một cốc nước vẫn còn bốc hơi nóng.

Trên người anh cũng khoác một chiếc áo choàng tắm rộng như cô, râu được cạo sạch, tóc hơi ẩm, nhìn một lượt, vẻ đẹp trai kia lại bắt đầu kích thích Tạ Đình khiến đáy lòng cô sôi sục. Cô không nhịn được mà tiến lại gần, mỗi bước chân đều không gây lên tiếng động, nhưng với thính giác nhạy bén của Tô Dịch, cô còn chưa chạm được vào người anh, thì người đàn ông ấy đã mở mắt. Mắt anh còn vương tơ máu mệt mỏi, có một chút hơi đỏ, dường như lúc này là thật sự đã chìm vào trong giấc ngủ.

- Muốn ngủ à?

Tạ Đình lên tiếng hỏi một câu không đầu không cuối, Tô Dịch nhíu mày, anh chậm rãi lắc đầu, sau đấy vươn tay cầm lấy cốc nước vẫn còn hơi nóng lên uống mấy ngụm, xong xuôi liền nói.

- Tài liệu đâu. Nghiên cứu một chút.

Tạ Đình không đưa điện thoại ngay cho Tô Dịch, cô vẫn nhìn anh với ánh mắt không rõ ý gì, kiên nhẫn nói bằng giọng điệu bình thường nhất có thể.

- Tôi thấy anh hơi mệt. Ngủ trước đi, mai về nghiên cứu sau cũng được.

Tạ Đình không nói thẳng ra quá nhiều, vẫn giữ khoảng cách với anh một đoạn, một người đứng, một người ngồi, ánh mắt giao nhau, đôi lúc còn hơi nhếch lên lóe vài tia sáng không rõ suy nghĩ là gì. Thật ra bản tính của cô vốn trước nay kiêu ngạo, gặp người đàn ông cực phẩm như anh nói không hứng thú là nói dối, thậm chí cô còn vô sỉ có suy nghĩ muốn ngủ với anh. Có điều, hôm nay chưa phải lúc, bởi vì dầm mưa lâu, cả người cô bắt đầu thấy mệt và muốn phát sốt rồi, người đàn ông kia chắc cũng thế.

Tô Dịch trước nay đều không phải là người dễ dàng thỏa hiệp, vì vậy những lời nói của Tạ Đình đối với anh đều không có một chút ảnh hưởng nào hết, anh ẩn nhẫn, nói.

- Đưa tài liệu đây cho tôi.

Nói không được, khuyên cũng không được, cuối cùng Tạ Đình cũng chỉ còn cách đưa điện thoại cho Tô Dịch, sau đấy bản thân thì tìm lấy một chiếc ghế kéo gần lại với anh, bộ dạng có phần nghiêm túc hơn những lần gặp mặt trước. Có lẽ là do cô bị ám ảnh lời nói của anh lúc hai người đánh nhau với ba tên côn đồ kia ở trong hẻm, nên bây giờ mới thế.

Tài liệu rất nhiều, Tạ Đình không chú tâm nhiều lắm, ánh mắt cô thi thoảng lướt qua màn hình sau đó lại rơi trên khuôn mặt đầy nam tính của Tô Dịch, trong đầu tự ngẫm nghĩ suy riêng của bản thân.

Lúc này anh vô cùng chăm chú nghiên cứu, đôi mắt không hề nháy hay ngước lên dù chỉ một lần, tốc độ lướt trang cũng rất nhanh, thông thường chỉ nửa phút là anh liền chuyển sang trang mới. Ánh sáng điện thoại hắt lên khớp xương tay thon dài săn chắc của anh sáng rực, ngón tay sạch sẽ, không quá đẹp như Kha Luân, nhưng lại mang một thứ đặc sắc khác khó có thể nói được. Anh cứ lướt, cứ đọc mà không hề hay biết rằng, khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc chăm chú nhìn anh, cô đã ước rằng, mình chính là chiếc điện thoại đó, được Tô Dịch anh vuốt ve từng tấc da thịt bằng bàn tay đầy to lớn kia.

Ngồi không biết bao lâu, đến khi trang cuối cùng được kéo hết, Tô Dịch cũng chịu ngẩng đầu lên, cổ anh có một chút hơi mỏi. Anh quay sang nhìn Tạ Đình, cô vẫn tùy ý như thế, ánh mắt không có tránh anh mà nhìn thẳng như chờ đợi, kiểu ý muốn nói rốt cuộc có tìm được cái gì không.

Tô Dịch chẳng thể cô đợi lâu, anh trả điện thoại, đôi mắt hổ phách xuất hiện mấy tia trầm tư khó hiểu, nhưng chỉ vài giây liền biến mất. Anh chậm rãi nói với cô.

- Trong bản mail này có có ghi thôn cổ Tây Nha trước đây đã từng là nơi nhà vua Chu Minh lưu lại dưỡng bệnh một thời gian rất lâu, mộ phần của anh có khả năng chính là ở ngọn núi Mộc Tử này. Đọc nhiều cuối cùng cũng chỉ kết luận được một điều như thế, không ai dám chắc chắn mọi thứ là có thật.

Tạ Đình trầm mặc:” Nhưng bà Chu đã nói là thật”

Tô Dịch không phản bác, anh nói ra suy nghĩ của mình:” Bà Chu đã từng vào đấy, bà ấy cũng là người còn sống sót suy nhất sau vụ tàn sát của thôn trưởng, ắt hẳn thông tin không thể nào sai lệch được. Ngọn núi Mộc Tử này vẫn chưa được khai quật, vì lịch sử không có được ghi chép lại nhiều, vì thế người biết đến kho báu không là người nghiên cứu thì chẳng còn ai khác”

Tạ Đình lắng nghe một từ cũng không bỏ xót, vẻ mặt cô nghiêm túc hơn:” Vậy ý anh bây giờ sao. Chúng ta vẫn tiếp tục, hay là như nào”

Tô Dịch cử động ngón tay, hai mắt anh hơi híp lại thành một đường, lạnh nhạt đáp, giọng điệu như cũ.

- Như cũ. Giúp cô tìm kiếm chứng cứ định tội chúng, sau tìm ra kho báu được chôn dấu ở thôn Tây Nha, lấy lại bình yên cho núi Mộc Tử.

Tạ Đình bật cười, cô bắt đầu đưa tay mình cầm lấy tay của Tô Dịch muốn như hỏng, ngón tay trỏ trắng muốt được sơn đỏ kĩ càng vẽ một vòng nơi lòng bàn tay chai sạn của anh, cào nhẹ.

- Xem ra anh ít nhiều cũng được tôi giác ngộ, bắt đầu phát huy nghĩa vụ của một người công dân nên làm.

Tô Dịch hừ lạnh, anh rút tay của mình trở lại, đứng dậy đi về phía chiếc giường của mình nằm xuống, đầu hơi choáng váng. Lúc này anh thật sự chỉ muốn ngủ một giấc, bởi vì người khá mệt, từ hôm qua đến nay nhớ không nhầm anh mới chỉ chợp mắt được có ba tiếng, cho dù có là thần thánh thì cũng không chịu được.

- Ngủ sớm đi, mai trời tạnh chúng ta sẽ trở về.

Trước khi nhắm mắt lại, Tô Dịch không quên dặn dò Tạ Đình, giọng cất lên lúc này có chút khàn khàn đầy mê hoặc. Tạ Đình đưa mắt nhìn theo, nhìn dáng người của anh nằm nghiêng trên giường một màu trắng muốt, nghĩ ngợi một hồi sau đó liền quyết định bước lại.

Cô không trở về chiếc giường bên cạnh của mình mà tiến lại chiếc giường nơi Tô Dịch đang nằm, rất tự nhiên ngồi xuống, cả người nhỏ nhắn nửa ngồi dựa vào thành giường. Cô hơi rủ đôi mắt xinh đẹp nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, tay run rẩy đưa lên chạm vào nó, miết nhẹ. Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra cảm xúc mình nhận được mỗi khi chạm vào anh vô cùng khác lạ, nó cứ như một cây châm tẩm độc, chỉ cần cô hơi lún sâu một chút, là cứ thế bị hút vào.

Tạ Đình cứ giữ tư thế như vậy khoảng chừng được năm phút, đến phút thứ sáu, cô hơi dùng sức trên da thịt của Tô Dịch khiến anh phải mở mắt, quay người lại. Anh nằm ngửa nhìn cô, nhìn khuôn mặt mờ mịt của cô, lúc này so với hôm qua thì khác hẳn một trời một vực. Cô của bây giờ mỏng manh như một cánh hoa hồng đang cố gắng gượng trong gió lớn, chứ không phải là một bông hoa thược dược có độc đầy gai góc, gặp ai liền châm lấy người đó chảy túa máu.

Hai người không ai nói chuyện, không khí yên lặng bao chùm lên bốn bề. Bên ngoài trời vẫn mưa lớn, gió lớn, sấm sét xé ngang cả bầu trời thị trấn huyện, đôi lúc ầm lên một tiếng thật lớn. Tô Dịch thấy Tạ Đình có chút co người lại, ánh mắt cô hoang mang mang theo sợ hãi, dường như là tiềm thức đã che giấu từ rất lâu. Mặc dù không hiểu tại sao cô lại đột ngột thay đổi như vậy, nhưng anh biết cô không hề giả bộ, vì thế bản thân không nghĩ ngợi liền trở người ngồi dậy đưa cô về giường của cô nằm xuống, nhẹ giọng trấn an.

- Tạ Đình, đừng sợ.

Còn tiếp....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.