Sau Khi Xuyên Vào Truyện Mạt Thế, Nữ Phụ Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 256




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tống Lạc hài lòng ngắm nhìn.

Lúc này, sau lưng cô vang lên tiếng bước chân chậm rãi, là tiếng giày da chạm đất nhẹ nhàng.

Một lát sau, tiếng bước chân dừng lại, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô: “Hôm nay sao lại nghĩ đến việc bơi lội?”

Tống Lạc hơi quay đầu lại.

Người đàn ông khom gối ngồi xuống bên cạnh cô một cách tao nhã.

Không biết từ lúc nào, anh đã cởi bỏ chiếc áo choàng đen u ám đặc trưng của mình, bắt đầu mặc những bộ trang phục theo phong cách khác nhau.

Lúc này, anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen bó sát, khi ngồi xuống, vạt áo khoác xòe ra trên sàn đá cẩm thạch.

Dòng nước chảy ra từ hồ bơi tạo thành một vệt bóng tối mờ ảo trên đó.

Tóc anh đã dài hơn nhiều, đến ngang vai.

Mặc dù làn da vẫn trắng bệch nhưng lại có sức sống hơn nhiều, được tô điểm bởi đôi môi đỏ mỏng của anh.

Hệ thống vừa ngắm vừa cảm thán: “Phải nói rằng, giá trị nhan sắc của phản diện lớn vẫn rất cao.”

Tống Lạc: “Nếu đã thích như vậy, cậu có thể đến phục vụ anh ta.”

Hệ thống: “...”

Tại sao cô lại nhấn mạnh hai chữ “Phục vụ” như vậy?!

Nó không thèm để ý đến vị ký chủ không đứng đắn này của mình nữa.

Tống Lạc chỉ liếc nhìn Quý Từ Vô một cái rồi lười biếng thu hồi tầm mắt.

Ngay sau đó, cô trả lời một cách hờ hững: “Muốn bơi thì bơi thôi, cần lý do sao.”

Kể từ khi con trùm quái vật bị tiêu diệt, Quý Từ Vô cứ cách vài ngày là lại đến lâu đài Lạc Thần, mang đến một số bộ phận đẹp của những con quái vật mà anh g.i.ế.c được.

Ví dụ như vảy màu xanh băng giống như đá quý.

Ví dụ như chiếc sừng độc có thể phát ra ánh sáng rực rỡ.

Ví dụ như đôi cánh đẹp hơn cả yêu tinh.

...

Bây giờ mọi người ở lâu đài Lạc Thần đều đã đi hết, anh lại tự tiện đến ở.

Vì anh luôn tỏ ra rất hiểu chuyện nên Tống Lạc cũng không nói gì.

Quý Từ Vô cười nhẹ một tiếng, dường như đã quen với lời nói khó nghe của cô, không hề tức giận.

Ngược lại, anh tháo găng tay, đặt đôi tay trắng nõn thon dài lên vai cô, xoa bóp một cách thành thạo.

Hệ thống đã quá quen với điều này.

Ký chủ không mấy để ý đến anh, anh vẫn đến gần ký chủ, sau đó chủ động hầu hạ.

Không biết là thật lòng hay giả dối.

Dù sao thì hệ thống cũng thấy, ký chủ đáng thương đã thuần hóa rất thành công.

Buổi tối, hai ông bà Tống gọi điện đến, vui vẻ nói rằng đã đoàn tụ với người thân.

Hỏi Tống Lạc khi nào về nhà họ Tống.

—— Họ đã trở về nhà họ Tống, may mắn thay, căn nhà trước kia vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có dấu vết của quái vật từng ở.

Họ muốn cải tạo và xây dựng lại.

Còn nói Tống Thác đã lên đường trở về lâu đài Lạc Thần.

Quý Từ Vô đợi cô cúp điện thoại, nhìn Tống Lạc mặt không biểu cảm, anh chậm rãi nói:

“Đối phó với người nhà họ Tống khiến cô khó chịu, vậy tại sao phải miễn cưỡng bản thân chứ? Cô đã quá nhân từ với họ rồi.”

Tống Lạc không nói gì, cụp hàng mi dài suy nghĩ điều gì đó.

Quý Từ Vô khoanh tay chống cằm, ánh mắt chuyển động, tiếp tục nói: “Quên mất A Lạc là người dễ mềm lòng nhất, hay là để tôi giúp cô?”

Hệ thống: “...”

Câu nói ký chủ dễ mềm lòng này của anh là sao vậy!

Tống Lạc ngước mắt nhìn anh, dường như rất hứng thú với đề nghị này của anh.

“Thực ra rất đơn giản.” Quý Từ Vô cười khẽ, “Sửa đổi ký ức của họ, để "Tống Lạc" biến mất khỏi ký ức của họ.”

Tống Lạc gật đầu, khen ngợi: “Đó là một cách không tệ.”

Quý Từ Vô đánh giá Tống Lạc, không thấy cảm xúc khác trong mắt cô.

Lời khen ngợi của cô là thật nhưng rõ ràng cô không định áp dụng.

Nhưng Tống Lạc đột nhiên hỏi anh: “Không phải anh luôn muốn biết thân phận thực sự của tôi sao, sao không hỏi?”

“Không vội.” Quý Từ Vô nói.

Đôi môi đỏ mọng của Tống Lạc cong lên: “Tôi có thể nói cho anh biết ngay bây giờ.”

Quý Từ Vô vẫn nói câu đó: “Không vội.”

Anh rất chắc chắn, một khi Tống Lạc nói ra, cô sẽ đuổi anh đi ngay.

“Tôi nghĩ, khoảng thời gian này, biểu hiện của tôi khiến A Lạc khá hài lòng, dù sao cũng có thể để tôi tự chọn thời điểm để biết chứ?”

Anh từ tốn nói, thái độ chân thành và ôn hòa.

Tống Lạc lười đoán anh đang tính toán điều gì, đứng dậy đi về phòng.

Quý Từ Vô tiễn cô rời đi, đáy mắt hiện lên vẻ u ám.

Cô dường như đã đưa ra quyết định.

Sẽ không nói cho anh biết.

Sự kiên nhẫn và bao dung của cô đối với người nhà họ Tống, thật khiến người ta ghen tị.

Người đàn ông giơ ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua lông mày và đôi mắt, đè nén màu đỏ sẫm xuất hiện ở rìa đồng tử.

Tống Thác không chắc Tống Lạc có về nhà cũ cùng anh ấy không.

Cô vẫn luôn giấu ba mẹ, cho đến tận bây giờ vẫn giả vờ trước mặt họ là Lạc Lạc, điều này đã nằm ngoài dự đoán của anh ấy.

Anh ấy biết rõ cô không phải Lạc Lạc,

Cũng biết rõ cô ghét kịch bản tình cảm anh em.

Nhưng anh ấy vẫn trở về lâu đài Lạc Thần.

lâu đài Lạc Thần trống rỗng khiến Tống Thác sửng sốt.

Ngay sau đó, anh ấy nhìn thấy Quý Từ Vô, người đàn ông tự nhận là bạn trai của Tống Lạc.

Tống Thác từng là ông trùm tung hoành thương trường, ít nhiều cũng có khả năng nhìn người.

Giống như lần Lạc Lạc đưa La Phàm về nhà.

Anh ấy đã nhìn ra La Phàm ẩn giấu sự đố kỵ và tức giận của kẻ nghèo đối với người giàu dưới vẻ ngoài hướng nội, cũng như sự ngưỡng mộ không thể che giấu.

Không phải anh ấy có thành kiến, mà là người như vậy tâm địa không ngay thẳng, ngay cả xách giày cho Lạc Lạc của anh ấy cũng không xứng.

Nhưng lúc đó cô đã lớn, lại có tâm lý phản nghịch, càng không cho cô làm gì thì cô càng muốn làm.

Cô muốn làm loạn thì cứ để cô làm, anh ấy chỉ cần âm thầm theo dõi là được.

...

Còn Quý Từ Vô, ngay cả khi ngày mạt thế không đến, người này cũng sẽ mang theo một đặc điểm của kẻ g.i.ế.c người hàng loạt.

Một người như vậy có thể có chân thành gì?

Anh ở bên cạnh Tống Lạc, chắc chắn là có mưu đồ.

Anh ấy có thể quản Lạc Lạc nhưng không thể quản được “Tống Lạc.”

Anh ấy muốn cảnh báo Tống Lạc, mặc dù không ai có thể vượt qua cô về sức mạnh.

Nhưng nhiều lúc, đối phó với một người không cần phải có sức mạnh quá lớn.

...

Ánh mắt của hai người đàn ông giao nhau, một người u ám không che giấu ác ý, một người lạnh lùng đầy cảnh giác.

Không ai có ý định mở lời.

Ánh mắt của Quý Từ Vô lướt qua người Tống Thác một cách khó hiểu.

Giống như bác sĩ khi phẫu thuật, nhìn bệnh nhân nằm trên giường phẫu thuật, xác định nên rạch d.a.o ở đâu là thích hợp nhất.

Tống Thác biết rõ Quý Từ Vô muốn g.i.ế.c anh ấy - không phải một lần hay hai lần, mỗi lần gặp anh ấy, anh đều lộ ra sát khí.

Tống Thác thu hồi tầm mắt trước, vòng qua Quý Từ Vô đi vào trong.

Đằng sau truyền đến giọng nói lạnh lẽo trơn tru của người đàn ông: “Nhà họ Tống định mãi mãi tâm an lý đắc mà...”

Anh dừng lại một chút, nghĩ đến việc Tống Lạc có thể đang nhìn, giọng điệu ôn hòa hơn: “Được cô ấy che chở?”

“Các người đã làm gì cho cô ấy?”

Tống Thác dừng bước, im lặng một lúc rồi nói mà không ngoảnh đầu lại: “Chuyện của gia đình chúng tôi, không cần người ngoài lo lắng.”

Một tiếng cười nhẹ đầy sự chế giễu khiến người ta nghẹn lòng: “Thực sự là một gia đình sao?”

Đường quai hàm của Tống Thác căng chặt, không đôi co với Quý Từ Vô nữa, tiếp tục đi về phía trước.

Rất nhanh, anh ấy đã đến trước cửa phòng ngủ của Tống Lạc.

Anh ấy chưa kịp gõ cửa thì cửa đã mở từ bên trong nhưng bên trong lại không có ai.

Tống Thác đẩy cửa vào, không thấy Tống Lạc nhưng lại có tiếng động nhẹ phát ra từ hướng phòng tắm.

Anh ấy đi đến giữa phòng, suy nghĩ xem nên nói chuyện với Tống Lạc như thế nào.

Đang nghĩ ngợi, một giọng nói trong trẻo đã cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ấy.

“Anh!”

Giọng điệu và ngữ khí này...

Tống Thác ngẩng đầu lên như bị sét đánh.

Cửa phòng tắm mở ra, một bóng hình quen thuộc nhảy nhót chạy ra từ bên trong, dừng lại cách anh ấy một mét.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.