(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Phải cảm ơn nó nhiều lắm.” Tống Lạc liếc nhìn con quái vật ký sinh trên mặt đất.
Hứa Khâm đã nghĩ Tống Lạc rất lợi hại, anh ta lặng lẽ thu s.ú.n.g lại, nghi ngờ hỏi: “Nó?”
“Vừa rồi ánh mắt của nó cứ nhìn lên trên, sắp c.h.ế.t rồi mà vẫn cố gắng như vậy, miệng còn động đậy nữa, nhìn giống như đang truyền tin.” Tống Lạc nói có lý có cứ: “Không khó để đoán ra.”
Hứa Khâm: “...?”
Chỉ vì phản ứng kỳ lạ trước khi c.h.ế.t của quái vật ký sinh, mà xác định được vị trí chính xác của con quái vật đổi màu khác đang ở giữa không trung?
Khả năng lĩnh ngộ này có thể so sánh với việc có thể đọc được biểu cảm của quái vật rồi.
Hứa Khâm nghiêm túc “Ồ” một tiếng.
Tống Lạc lại cong mắt, cười mị mị nói: “Anh cũng có thể cho rằng tôi có con mắt tinh tường, nhìn ra ngay.”
Hứa Khâm: “...”
Lúc này, bên phía Quý Từ Vô cũng có động tĩnh truyền đến, Hứa Khâm vội hỏi: “Không sao chứ?”
Nói xong định đi qua.
Vừa đi được hai bước, đã thấy bóng dáng Quý Từ Vô đi về phía bên này.
Hai tay anh đeo thêm một đôi găng tay da màu đen——rõ ràng là vừa tìm thấy.
Lúc này đang dùng một chiếc khăn lau thứ gì đó.
Đến gần, anh ném chiếc khăn dính m.á.u xuống, lòng bàn tay có hai viên bi thủy tinh nhỏ hơn bóng bàn một chút, có màu cầu vồng.
Mặc dù ánh sáng trong siêu thị hơi tối nhưng cũng không thể che giấu được vẻ rực rỡ của hai viên bi.
“A Lạc, thích không?” Anh mỉm cười hỏi Tống Lạc, bên má có một vệt m.á.u nhạt.
Quý Từ Vô nhìn thấy ánh mắt của cô dừng lại ở lòng bàn tay, một lúc sau, cô cầm lấy một viên để chơi.
Những ngón tay trắng muốt được viên bi lấp lánh sắc màu tôn lên càng thêm thon dài và đẹp đẽ.
Bề mặt của viên bi không có cảm giác nhựa, Tống Lạc bóp nhẹ, có cảm giác ấm áp, mềm mại và khá đàn hồi.
“Lấy ở đâu vậy?” Cô tùy ý hỏi.
Ngay cả Hứa Khâm cũng có thể nhận ra Tống Lạc hẳn là rất thích viên bi thủy tinh này, Quý Từ Vô đương nhiên cũng nhìn ra.
Anh hơi nhếch khóe miệng, giọng nói ôn hòa dễ nghe: “A Lạc vẫn không nên biết thì hơn, tôi sợ cô biết rồi sẽ không muốn nữa.”
Hứa Khâm nghĩ đến chiếc khăn lau viên bi dính m.á.u mà Quý Từ Vô vừa vứt đi, trong lòng mơ hồ đoán được.
Chỉ nghe Tống Lạc thản nhiên nói: “Nói nghe xem nào.”
Quý Từ Vô cụp mắt, dịu dàng nhìn đôi mắt trong veo của cô, nói: “Vừa rồi có một con quái vật tấn công, tôi thấy mắt nó đẹp nên đã moi ra. Quả nhiên, sau khi lau sạch, nó còn rực rỡ hơn cả đá quý.”
Giả thiết của Hứa Khâm đã được xác thực.
Anh ta không cho rằng hành vi của Quý Từ Vô có gì không đúng, trên người quái vật có rất nhiều thứ có thể bán, g.i.ế.c quái vật lấy bộ phận cơ thể của chúng là chuyện bình thường.
Chỉ là Tống Lạc là con gái, đôi viên bi thủy tinh cầu vồng này dù có đẹp đến đâu thì cũng là mắt của quái vật, cô chắc chắn sẽ không thích.
Đa phần còn thấy ghê tởm.
Ý nghĩ vừa lóe lên, chỉ thấy Tống Lạc nhướng đuôi mắt: “Hiếm khi quái vật có đôi mắt đẹp như vậy, anh đi tìm thêm đi, moi thêm vài con nữa về.”
Hứa Khâm: “...”
Là tôi nghĩ nhiều rồi.
Quý Từ Vô: “...”
Anh cũng tính sai rồi.
Bất kể sự khác biệt giữa từng cá thể đàn ông lớn đến đâu thì vào một số thời điểm, vẫn có điểm chung.
Ví dụ như bây giờ, tên phản diện lớn và Hứa Khâm đều nghĩ như nhau.
Tống Lạc chắc chắn sẽ thấy ghê tởm.
Cô mà không vui thì anh sẽ vui.
Nào ngờ phản ứng của Tống Lạc hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hai người đàn ông.
Người khác: Mắt quái vật á? Ghê quá!!!
Tống Lạc: Mắt quái vật á? Cho thêm một tá nữa!!!
“Nhanh đi chứ.” Cô còn giục.
Quý Từ Vô nhìn sâu vào Tống Lạc, tạm thời không muốn gặp lại cô, quay người đi.
Sau lưng Tống Lạc: “Viên kia cũng đưa cho tôi.”
Hai viên bi thủy tinh cầu vồng nằm trong tay, Hứa Khâm nhìn cô linh hoạt chơi đùa bằng ngón tay.
Chúng vô cùng sống động trong lòng bàn tay cô, chuyển động lấp lánh sắc màu, đẹp vô cùng.
Hứa Khâm không nhịn được: “Chúng là mắt quái vật, cô không thấy...”
Anh ta đang nghĩ đến một từ thích hợp để diễn tả.
“Anh không thấy chúng rất đẹp sao?” Tống Lạc cười nhẹ: “Nếu nhỏ hơn một chút thì có thể làm thành hoa tai...”
Hứa Khâm cảm thấy không cần phải bổ sung thêm lời phía sau nữa, nhưng anh ta lại thần xui quỷ khiến nói thêm một câu: “Có thể làm thành dây buộc tóc, buộc vào tóc cô.”
“Đồng chí Hứa Khâm.” Đôi mắt đẹp của Tống Lạc sáng như sao, nhìn người lính đặc chủng đẹp trai đối diện: “Anh nói rất có lý.”
Hứa Khâm bị ánh mắt nồng nhiệt của cô nhìn đến mức mặt đỏ bừng.
Ánh mắt vô thức lướt qua mái tóc dài như lụa của cô buông xõa sau lưng.
—— Tống Lạc dậy mà tâm trạng không tốt, tóc không chải chuốt gì, tùy ý buông xõa sau lưng.
Khi suy nghĩ đột nhiên trống rỗng, Tống Lạc nhét hai viên bi thủy tinh cầu vồng vào tay anh ta: “Anh khéo tay như vậy, chuyện nhỏ này giao cho anh nhé.”
Hứa Khâm: “...”
Quá chủ quan rồi!
Anh ta đã làm rất nhiều thứ kỳ lạ trong đời nhưng chưa bao giờ làm dây buộc tóc cho phụ nữ!
Đối mặt với đôi mắt sáng lấp lánh của cô gái, Hứa Khâm sờ mũi: “...Tôi sẽ cố gắng.”
Hai người nói chuyện không cố tình hạ giọng, rõ ràng lọt vào tai Quý Từ Vô.
Anh dựa vào một giá hàng, ngón tay thon dài gõ nhẹ.
Mí mắt nhẹ nhàng cụp xuống, che đi màu đỏ sẫm nguy hiểm trong đáy mắt.
Tên Hứa Khâm này hơi vướng víu.
*
Hứa Khâm bỏ hai viên bi thủy tinh cầu vồng vào túi trên người, rút con d.a.o găm trên người ra và tiến về phía con quái vật đổi màu.
Tống Lạc che miệng ngáp: “Anh định lột da nó à?”
“Ừ.” Hứa Khâm gật đầu.
“Cái da này vô dụng.” Tống Lạc nói: “Lột ra cũng không đổi màu.”
Hứa Khâm: “Tôi biết.”
“Loại quái vật này hẳn là mới xuất hiện, thực lực không mạnh nhưng khả năng ngụy trang lại đáng sợ.” Anh ta giải thích, “Tôi mang da về để căn cứ nghiên cứu, nếu có thể nghiên cứu ra công cụ giúp con người ngụy trang hiệu quả thì cũng rất tốt.”
Tống Lạc không nói gì, Hứa Khâm bắt đầu lột.
Mặc dù đây là lần đầu tiên lột loại quái vật này nhưng anh ta lại rất thành thạo, rõ ràng không xa lạ gì với việc lột da.
Bất kể là loại quái vật nào, lột da cũng chỉ có vài bước, tìm đúng vị trí và điểm, lột ra vừa nhanh vừa dễ dàng, lại không bị hỏng.
Anh ta đột nhiên nghe Tống Lạc hỏi: “Anh rất thích căn cứ à?”
Hứa Khâm trả lời: “Căn cứ là hy vọng cuối cùng của loài người.”
Tống Lạc: “Nếu căn cứ bị phá hủy thì sao?”
Hứa Khâm khựng lại, sau đó quả quyết nói: “Sẽ không đâu.”
“Tại sao?”
“Căn cứ có rất nhiều dị năng giả, Biên tổng chỉ huy, Bộ trưởng Lôi, Huấn luyện viên Thẩm đều là những cường giả hàng đầu, có họ lãnh đạo, căn cứ không dễ bị phá hủy như vậy.”
“Đồng chí Hứa Khâm có phải lạc quan quá rồi không?”
“Không phải lạc quan.” Hứa Khâm cười với cô: “Là tự tin.”
Anh ta nghiêm túc nói: “Nếu ngay cả căn cứ cũng không có tự tin thì tương lai loài người sẽ có hy vọng gì?”
Tống Lạc khẽ cười một tiếng không rõ ý.
Hứa Khâm không để ý, cúi đầu tiếp tục lột da.
Có lẽ là buồn chán, Tống Lạc hiếm khi nhớ đến một số cốt truyện mà hệ thống đã từng truyền cho cô.
Theo diễn biến cốt truyện trong sách, Căn cứ an toàn số một phương Bắc sẽ gặp phải một đợt xác sống cấp độ đặc biệt vào tháng thứ tám sau khi mạt thế xảy ra, hoàn toàn bị phá hủy.
Những người đứng đầu căn cứ, hai người phụ trách đã chiến đấu đến phút cuối cùng, cố gắng kéo dài thời gian để những người sống sót chạy trốn.
Sau đó, nam chính La Phàm tình cờ đi theo hai người họ, cuối cùng được hai người bảo vệ và may mắn sống sót.
Và kích hoạt hào quang nhân vật chính, dung hợp dị năng của Lôi Thâm và Biên Lập Nam.
Ngay lập tức sở hữu bốn loại dị năng là hệ lôi điện, hệ không gian, hệ băng và hệ hỏa.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, thời gian đã trôi qua ba năm.
Thế giới đã thay đổi rất nhiều.
Đến đây, toàn bộ câu chuyện chính thức mở màn, nam chính bắt đầu từ một kẻ tầm thường, ích kỷ, trở thành cứu tinh của thế giới.
...
Đợt xác sống gặp phải khi vào Phong Thành rõ ràng là tập hợp lại để đến căn cứ.
Nhưng căn cứ thế nào thì liên quan gì đến cô?
Tống Lạc gạt bỏ những hồi tưởng nhàm chán, vươn vai, quyết định quay lại xe ngủ.
Lúc này, một tràng tiếng trẻ con khóc thét đột nhiên vang lên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");