(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bà Tống vội vàng đưa tay ra sau lưng bà ấy vừa vỗ về vừa vội vàng hỏi: “Thật sao?”
Anh cả nhà họ Tống gật đầu.
Ba Tống uống một ngụm nước nhỏ để bình tĩnh lại, trong căn cứ, nước uống cần phải dùng tinh hạch để mua.
Ông ấy cũng thở dốc, chỉ là so với mẹ Tống thì bình tĩnh hơn một chút.
Mãi đến mấy giây sau, ông ấy mới hỏi: “Biên chỉ huy sẽ đi cùng con chứ?”
Anh cả nhà họ Tống đón nhận ánh mắt của ba, một lúc sau, gật đầu: “Biên chỉ huy đã hứa với con, toàn bộ đoàn đội sẽ đến thành phố C cùng tìm Lạc Lạc.”
“Quá tốt rồi! Quá tốt rồi!” Ba Tống cũng không nhịn được kích động, nếu chỉ có một mình con trai, ông ấy nói thế nào cũng không đồng ý.
Mẹ Tống đứng phắt dậy: “Không được, chúng ta phải đi tìm Biên chỉ huy ngay, phải cảm ơn cậu ấy thật tử tế..."
“Mẹ.” Anh cả nhà họ Tống đỡ bà ấy ngồi xuống ghế, nhặt đôi đũa rơi trên đất lau sạch, nhỏ giọng nói: “Đợi tìm được Lạc Lạc về rồi cảm ơn cũng không muộn.”
Ngày hôm sau lên đường dưới sự tiễn đưa của hai ông bà, anh cả nhà họ Tống đi được hai bước, quay đầu lại.
“Con nhất định sẽ đưa Lạc Lạc trở về.” Anh ấy đã lâu lắm rồi mới nở một nụ cười nhàn nhạt với hai ông bà.
“Con cũng phải chú ý an toàn.”
“Ba mẹ chờ các con về nhà.”
…
Đến điểm tập hợp.
Ánh mắt anh cả nhà họ Tống lướt qua đám đông, tiếp đó đôi mắt màu hổ phách co lại.
La Phàm đang tự nhiên chào hỏi những dị năng giả khác, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, anh ta nhạy bén ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh cả nhà họ Tống.
Ý gì đây? Nhiệm vụ lần này anh ấy cũng đi sao?
Tần Ngữ đứng cạnh La Phàm thấy sắc mặt anh ta khác thường, theo ánh mắt anh ta nhìn sang, cũng thấy ánh mắt lạnh như băng như d.a.o của anh cả nhà họ Tống.
Cô ta mím môi, không tự nhiên cúi đầu.
Mỗi lần gặp người nhà họ Tống, cô ta đều cảm thấy xấu hổ.
Cô ta không đồng tình với thái độ của La Phàm đối với Tống Lạc.
Nhưng lại hiểu rằng, La Phàm đối xử với Tống Lạc như vậy là vì cô ta.
Vì vậy khi đối mặt với người nhà họ Tống, cô ta luôn cảm thấy mình như một tên trộm.
Mà cô ta biết rõ là lỗi của La Phàm, là anh ta thúc đẩy mọi chuyện thành ra như vậy.
Dù trong lòng muốn tránh xa anh ta nhưng mỗi khi có ý nghĩ này và muốn hành động, trong lòng cô ta lại đột nhiên dâng lên sự lưu luyến nồng đậm, buộc cô ta phải từ bỏ ý nghĩ đó.
Tần Ngữ mâu thuẫn vô cùng.
Cô ta không còn cách nào nhận rõ tình cảm của mình đối với La Phàm.
Nhưng cô ta hiểu một điều, dù thế nào đi nữa, La Phàm vì cô ta mà nợ Tống Lạc một mạng.
Cô ta cũng nên đền bù cho nhà họ Tống.
Vì vậy, cô ta đã tìm hiểu được nhà họ Tống ở đâu, thường xuyên lén lút để một số vật tư trước cửa nhà họ.
Không dám đưa trực tiếp, sợ họ tức giận.
Nhưng có một lần, tình cờ bị anh cả nhà họ Tống phát hiện.
Anh ấy rất lịch sự hỏi những thứ trước đây có phải do cô ta đưa không, cô ta muốn lắc đầu phủ nhận nhưng khi đối diện với ánh mắt đó, cô ta lại không tự chủ được mà gật đầu.
Sau đó, anh ấy dùng tinh hạch trả cho cô ta gấp ba lần số đồ đó.
Làm xong những việc này, sự lịch sự và lịch thiệp của anh ấy biến mất, ném cho cô ta một chữ:
"Cút."
…
Anh cả nhà họ Tống tiến lại gần, một dị năng giả thể lực cường tráng thấy anh ấy, biết là đồng đội trong nhiệm vụ lần này, cười đưa tay ra, thân thiện nói: “Hệ thổ, Quan Cường.”
“Tống Thác, hệ mộc.” Anh ấy lạnh nhạt trả lời, bắt tay Quan Cường một cách hời hợt.
“Cái tên này nghe quen quen..." Có người bên cạnh lẩm bẩm.
“Tôi từng nghe nói đến một người tên Tống Thác, Tống Thác là con trai Tống Tất Thắng – chủ tịch của tập đoàn Bảo Lạc.”
…
Sau đó cũng không ai nói gì nữa.
Ngoài Quan Cường chủ động chào hỏi, những người khác cũng chỉ nhìn Tống Thác một cái, giữ khoảng cách không xa không gần.
Trong mười người, có hai phụ nữ.
Ngoài Tần Ngữ ra, còn có một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, nhìn vào khí tức tỏa ra, rõ ràng là dị năng hệ hoả.
Không lâu sau, Biên Lập Nam xuất hiện.
Anh ta trước tiên nói cho mọi người biết địa điểm nhiệm vụ, nếu mọi chuyện thuận lợi thì trước tiên đến Nam Phong, tiếp theo là thành phố L, sau đó là thành phố Đường, cuối cùng là thành phố biển.
Tổng cộng đi bốn thành phố, lộ trình cụ thể phải xem tình hình trên đường.
Phương tiện đi lại là trực thăng.
Tổng cộng có hai chiếc.
Nói xong, dặn dò xong, đoàn đội chia thành hai nhóm lên trực thăng.
Biên Lập Nam không biết mối quan hệ giữa Tống Thác và La Phàm, anh ta không có thời gian để buôn chuyện.
Theo sự phân nhóm của anh ta, La Phàm giật giật khóe miệng nhìn anh cả nhà họ Tống cùng nhóm với mình.
Anh ta vô cùng nghi ngờ, khuôn mặt lạnh như băng này không phải thức tỉnh hệ mộc, mà là hệ băng.
Còn ánh mắt của Tống Thác càng khiến La Phàm khó chịu trong lòng.
Ánh mắt của Tống Thác luôn khiến anh ta cảm thấy mình trong mắt anh ấy chẳng khác gì một đống rác, thậm chí còn không bằng một đống rác.
Anh ta cực kỳ ghét Tống Thác.
La Phàm biết Tống Thác khinh thường anh ta, càng không ưa anh ta.
Trước kia khi anh ta đồng ý theo đuổi Tống Lạc, ở bên Tống Lạc, cô đã lập tức đưa anh ta về nhà ra mắt.
Đó là lần đầu tiên La Phàm cảm nhận được sự chênh lệch giàu nghèo thực sự.
Một thứ gì đó có vẻ không đáng kể trong nhà Tống Lạc cũng có thể có giá trị lên đến bảy con số.
Ba mẹ cô khi gặp anh ta rõ ràng không hài lòng nhưng vì Tống Lạc thích nên cũng không nói gì, đối xử với anh ta rất khách sáo.
Họ không khiến La Phàm cảm thấy khó chịu.
Tống Thác thì khác.
La Phàm đến giờ vẫn còn nhớ lần đầu tiên mình gặp Tống Thác.
Ánh mắt của Tống Thác có vẻ bình thường nhưng lại như tia X-quang nhìn anh ta từ đầu đến chân một cách thấu đáo.
Tống Lạc trong mắt anh ta là người ngang ngược, tính tình tệ hại nhưng trước mặt Tống Thác, cô lại tỏ ra ngoan ngoãn khác thường, không hề có chút kiêu ngạo nào.
Cô buông tay anh ta ra, nói với Tống Thác: “Anh, đây là bạn trai em, La Phàm."
Sau đó thì thầm bên tai anh ta: “Đây là anh trai em, Diêm Vương, anh cư xử tốt một chút, nếu không thì anh sẽ đẹp mặt đấy.”
La Phàm trong lòng không coi ra gì.
Diêm Vương gì chứ, chẳng phải chỉ là xuất thân tốt, dựa vào gia đình nên mới hành xử ngạo mạn, không coi ai ra gì sao.
Anh ta chịu đựng tia X-quang đang soi xét mình, đưa tay về phía Tống Thác, tỏ ra thành thật khiêm tốn: “Chào anh, em là La Phàm.”
Anh ta cảm thấy mình đã hạ mình đủ rồi.
Tuy nhiên, Tống Thác sau khi đánh giá anh ta xong, thậm chí còn không thèm nhìn anh ta.
Giống như anh ta là thùng rác ven đường, không đáng để nhìn thêm lần nào nữa, càng không thèm để ý đến bàn tay anh ta đưa ra.
Và nói với Tống Lạc một câu không đầu không đuôi: “Ngày mai bảo bác sĩ Lưu đến kiểm tra mắt cho em."
Sau đó Tống Thác liền rời đi.
Lúc đầu La Phàm không hiểu ý của câu nói này.
Cho đến một ngày Tống Lạc cười híp mắt nói với anh ta:
“Ôi, em biết tại sao anh trai em lại bảo em đi khám mắt rồi, anh ấy đang nói em bị mù nên mới thích anh."
“Đúng vậy.” Cô nói xong còn tự hỏi một cách kỳ lạ: “Sao em lại thích anh chứ.”
La Phàm tức chết.
Kể từ đó, anh ta đã xếp Tống Thác vào danh sách những người anh ta ghét nhất.
…
Hồi ức không đẹp, đặc biệt là liên quan đến Tống Thác.
Nhưng nghĩ đến việc thực lực của mình mạnh hơn Tống Thác, trong lòng anh ta lại có chút đắc ý.
Vì vậy, sau khi lên trực thăng, anh ta như bị ma xui quỷ khiến nói với Tống Thác đang ngồi gần: “Anh, nếu gặp phải tình huống không giải quyết được, nhớ gọi em giúp đỡ.”
Tống Thác thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt.
Ngón tay khẽ động, một con d.a.o nhỏ dài bằng ngón tay áp sát vào bộ phận nhạy cảm của La Phàm, xuyên qua quần, đ.â.m mạnh vào ghế.
"Cút."
“!!!”
Cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ vị trí nhạy cảm khiến La Phàm suýt hét lên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");