Sau Khi Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức

Chương 62: 62: Tư Bôn




Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, nhưng Mạc Tử Ý vẫn không tra ra được gì.

Nàng không khỏi hoài nghi bản thân, lúc trước khi nàng đi đến đại lao thăm Thu Họa, trạng thái của Thu Họa rõ ràng không đúng.

Có lẽ những lời nói đó chỉ là nàng ấy nói bậy nói bạ, nhưng Mạc Tử Ý cảm giác lời này rất có khả năng là sự thật.

Thu Họa là nha hoàn bên người ca ca, Mạc Tử Ý chỉ nhớ rõ ca ca đối với Thu Họa rất tốt, vốn cho rằng nàng ấy sẽ không phát hiện ra nàng thay thế thân phận của ca ca.

Nhưng khi ở đại lao, Mạc Tử Ý minh bạch kỳ thật nàng ấy biết tất cả, mà Mạc Tử Ý vì che giấu thân phận của mình mà cố ý xa cách những người đã từng thân cận với ca ca, Thu Họa đương nhiên cũng là một trong đó.

Mạc Tử Ý bỗng nhớ lại lúc trước khi nàng tính sổ sách, Thu Họa sẽ ở nơi xa nhìn, có vẻ xuất thần.

Mạc Tử Ý thường xuyên bị nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng, lại có chút chột dạ, liền sợ bản thân bị phát hiện, không nghĩ tới sau này sẽ phát sinh chuyện như vậy.

Rời nhà lâu rồi, sau này Lệ nương qua đời, người bên cạnh nàng đều từng chút mà rời đi, trong lúc lơ đãng nàng đã quen những ngày tháng cô độc một mình.

Mạc Tử Ý cũng không phải không nghĩ tới việc đi tìm Ngô Ưu các nàng, chỉ là gần đây dường như các nàng rất bận, đi cũng là một người đợi, huống chi có ai nguyện ý đi làm bóng đèn đâu.

Khi không có việc gì làm, Mạc Tử Ý sẽ đi luyện tập công phu Ngô Ưu dạy cho nàng một chút, kỳ thật cũng là chút kiến thức cơ bản mà thôi.

Hôm qua trời mưa to, thời tiết lại âm trầm, trên mặt đất đều là vũng nước đọng, Mạc Tử Ý vì thế không đi ra ngoài mà ở tại khách điếm.

Nàng mở ra cửa sổ, một cơn gió lạnh lập tức thổi tới.

Mạc Tử Ý nhịn không được mà run lên một chút, đem tay chà xát, người đi ở trên đường cũng không nhiều lắm, ra bên ngoài xem cũng không có gì thú vị, nàng đang chuẩn bị đóng lại cửa sổ, nhưng đột nhiên nhìn thấy phía dưới có người bước vào Đằng Vân Trai, thân hình cảm giác hơi quen thuộc.

Mạc Tử Ý không nghĩ quá nhiều, đóng cửa lại nàng liền ngồi vào trước bàn, muốn viết một phong thư hồi âm cho phụ thân, nhưng vừa định viết thì đã bị tiếng đập cửa cắt ngang.

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, Mạc Tử Ý cũng không còn giống như lúc trước, nàng hiện tại đã biết đề cao cảnh giác.

Mạc Tử Ý không có sốt ruột đi mở cửa, nàng ở trong phòng hỏi một tiếng: "Xin hỏi là ai?"

"Tử Ý, là ta."

Là giọng nói của mẫu thân.

Mạc Tử Ý có chút kinh ngạc, nàng nhanh chóng đứng dậy đi mở cửa, người đứng ngoài cửa xác thật chính là mẫu thân, mà mẫu thân còn mang theo mũ, choàng cả áo khoác.

Bên ngoài vẫn rất lạnh, Mạc Tử Ý nhanh chóng kéo mẫu thân vào phòng, lại đi đóng chặt cửa, cảm giác được tay mẫu thân lạnh buốt, nhưng trong phòng lại không có gì để làm ấm tay.

Mạc Tử Ý gọi tiểu nhị khách điếm tới, làm hắn mang một chậu nước ấm lại đây.

Mẫu thân của Mạc Tử Ý họ Trần tên Tú, sau khi vào phòng nàng liền cởi xuống áo khoác trên người, Mạc Tử Ý vội vàng tiến lên tiếp nhận y phục rồi đặt ở một bên.

Áo khoác hơi ẩm ướt, hôm nay còn có mưa phùn, hiển nhiên mẫu thân đội mưa đến đây.

Mạc Tử Ý có chút đau lòng, nàng liền bưng nước ấm đến trước mặt mẫu thân.

"Mẫu thân sao lại tới, còn mắc mưa."

Trần Tú để tay vào nước ấm, nghe giọng nói của nữ nhi mang theo quan tâm cùng trách cứ, chỉ cảm thấy trong lòng còn ấm áp hơn cả bàn tay: "Ta nhớ ngươi, phụ thân ngươi liền đưa ta đến đây, gần đây Tử Ý có sống tốt không?"

Mạc Tử Ý nào dám nói thật, nàng chỉ qua loa lấy lệ nói gần đây sống rất tốt.

Trần Tú cũng không có nghĩ nhiều, gần ba tháng chưa được gặp hài tử, nàng giờ phút này đã bị niềm vui sướng bao phủ hết thảy.

Phát hiện bàn tay bị đông cứng đã khôi phục chút tri giác, Trần Tú nhấc tay ra khỏi chậu nước, Mạc Tử Ý đúng lúc đưa khăn lông để nàng lau tay.

Trần Tú nhìn nữ nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, giờ phút này vẫn phải ăn mặc nam trang, nhớ tới những lời trượng phu nói trước khi đi, sau đó nàng liền giải thích với Mạc Tử Ý: "Tử Ý, ngươi có thể không cần mặc nam trang nữa, mộ bia và linh vị của ca ca ngươi cũng sẽ được sửa lại."

Đột nhiên biết được tin này, Mạc Tử Ý phản ứng đầu tiên là cao hứng, tiếp theo lại nghi hoặc: "Lúc trước người để ta thế thân ca ca chính là phụ thân, hiện giờ hắn lại nói cho ta không cần, đây là vì sao?"

Nói đến chuyện này, Trần Tú cũng rất khổ sở.

Lúc trước nhi tử qua đời, nữ nhi lại bị bức thay thế thân phận của nhi tử mà tồn tại, trước kia nàng cũng từng chất vấn trượng phu lý do vì sao, nhưng hắn trả lời là vì kế thừa gia nghiệp, Trần Tú cùng Mạc lão gia làm phu thê hơn hai mươi năm, nàng luôn cảm thấy hắn đang nói dối.

Nhưng vô luận như thế nào đi nữa, sự thật là tàn khốc, nhi tử của nàng đã không còn, nàng sẽ không còn được gặp lại nhi tử.

Trần Tú lắc đầu, trong giọng nói mang theo áp lực cùng thống khổ: "Không biết, phụ thân ngươi chỉ nói ngươi có thể quay về làm chính mình."

Thấy mẫu thân thương tâm khổ sở, Mạc Tử Ý cũng không dám nhắc lại những việc này.

Người khổ sở cũng không phải chỉ có mình Trần Tú, chỉ là Mạc Tử Ý không muốn để lộ mặt yếu ớt ở trước mặt mẫu thân, khiến cho mẫu thân lo lắng.

Vì làm mẫu thân không hề thương tâm, Mạc Tử Ý kể cho mẫu thân nghe cuộc sống gần đây của nàng, từ Ngô Ưu giảng đến Triệu Thanh Tử, lại từ Triệu Thanh Tử giảng đến công chúa.

Trần Tú nghe nàng trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng kết giao nhiều bằng hữu như vậy, trong đó còn có hai người có quan hệ với hoàng thất, nàng nhịn không được lại bắt đầu lải nhải: "Vậy ngươi nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, kinh thành này tùy tiện một tạp đều có thể là người chúng ta không thể trêu vào."

Trần Tú lo lắng đều dư thừa, Mạc Tử Ý tuy rằng ngốc ngốc, nhưng nàng cũng không có lỗ mãng vô lễ, Mạc Tử Ý nói một tiếng "Ta đã biết."

Nhìn y phục trên người nữ nhi, nghĩ đã lâu cũng không có cùng nàng gặp mặt, nếu không cần lại thay thế thân phận, Trần Tú nghĩ chờ thời tiết sáng sủa chút liền mang theo nàng chọn lựa y phục.

Chỉ là nói đến chuyện của công chúa, Trần Tú đột nhiên nhớ tới mấy lời đồn nghe được ở trên đường, nói là Tam công chúa phải gả cho Dục Triều Nhị hoàng tử.

Nhưng mà đây là chuyện của hoàng gia, Tử Ý cùng công chúa lại chỉ là bèo nước gặp nhau, Trần Tú ngẫm lại cũng liền không tiếp tục suy nghĩ nữa.

Thường An Hầu phủ, Trương Văn Lý vẫn đang dưỡng thương.

Sau khi biết được mình sẽ không chết, sát ý trong lòng hắn lập tức biến mất.

Chỉ là đại phu nói cho hắn, gần đây phải nghỉ ngơi nhiều, như vậy hắn liền không thể đến Cẩm Châu.

Sau khi Trương Văn Lý nói cho Lệ nương nghe việc này, nàng nói hắn hảo hảo tĩnh dưỡng, nàng có thể tìm những người khác mang nàng ra khỏi thành, Trương Văn Lý chỉ đành cảm khái, đồng bọn hợp tác của người này cũng thật nhiều.

Thê tử và nữ nhi của Trương Văn Lý đều được hắn tạm thời an trí ở Cẩm Châu, hắn vốn định thừa dịp này tiếp thê nhi quay về kinh thành, hiện giờ xem ra là làm không được.

Trương Văn Lý là nhi tử nhỏ nhất của Thường An Hầu, phía trên ngoại trừ có một tỷ tỷ là Trương Văn Kỳ ra, hắn còn có một đại ca tên là Trương Văn Hiên, cũng chính là phụ thân của Trương Bá Ngộ.

Trương Văn Lý từ nhỏ đã không thích người đại ca quá mức đứng đắn này, nhưng mà hắn lại rất thích Trương Bá Ngộ, hắn cảm thấy Trương Bá Ngộ vô dụng đến đáng yêu, không có thừa hưởng một chút đứng đắn nào của đại ca.

Nhưng mà gần đây Trương Văn Lý phát hiện chất nhi này có chút không thích hợp, giống như có tâm sự nặng nề, Trương Văn Lý vì thế mà hơi tò mò, hài tử này bình thường luôn cười ngây ngô như vậy, rốt cuộc đang sầu khổ cái gì?

Dù sao nhàn rỗi cũng sinh nhàm chán, Trương Văn Lý bắt đầu âm thầm quan sát chất nhi của hắn.

Trương Bá Ngộ cũng không có nhận ra mình bị theo dõi.

Hắn gần đây vô cùng sầu, từ thả diều lần đó hắn đã nhận ra công chúa có chút không thích hợp.

Sau này ai ai ở trên đường cũng đều truyền tai nhau tin hòa thân, tuy rằng chưa được chứng thực, nhưng nhớ đến công chúa gần nhất khác thường, Trương Bá Ngộ cảm thấy việc này hẳn là sự thật.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, Ngô Ưu lúc trước chán ghét công chúa như vậy, nay sẽ chủ động giúp đỡ hai người bọn họ.

Trong lúc nhất thời, tâm tình hắn thực phức tạp, bởi vì Trương Bá Ngộ đã có dự định rời khỏi kinh thành, vì thế hắn muốn hảo hảo quý trọng khoảng thời gian cuối cùng này.

Trương Bá Ngộ hẹn Triệu Thanh Thư ra ngoài, địa điểm chính là Đằng Vân Trai, thật cũng không phải ăn cơm, chỉ là hắn muốn tìm một chỗ ngồi mà thôi.

Sau khi hai người ngồi xuống, Trương Bá Ngộ đã nói đùa: "Đằng Vân Trai này giống như là do ngươi mở, hai ta không ăn cơm mà vẫn ngồi tại đây cũng không sao."

Trương Bá Ngộ vẫn nói năng ngọt xớt như thường lui tới, Triệu Thanh Thư không cảm giác được hắn có dị thường gì, Triệu Thanh Thư cũng không chuẩn bị trả lời vấn đề của hắn.

Trầm mặc chính là vũ khí tốt nhất, Trương Bá Ngộ luôn không có biện pháp nào với Triệu Thanh Thư.

Có lẽ là bởi vì theo bản năng, hắn còn có chút sợ cái kiểu người đứng đắn này, luôn cảm thấy Triệu Thanh Thư xụ mặt trông rất giống phụ thân của hắn.

Nhưng mà Triệu Thanh Thư cũng có vài điểm khác với phụ thân, chính là hắn rất dễ dỗ.

Trương Bá Ngộ nở nụ cười, hắn nhảy qua vấn đề này, bắt đầu nói tiếp: "Muội muội ngươi thế nào, lần trước thấy nàng, cảm giác nàng cởi mở hơn rất nhiều."

Có vài lời nói thẳng ra thì cũng không tốt, kỳ thật Trương Bá Ngộ muốn nói, Triệu Thanh Tử giống như trở nên chân thật rất nhiều.

Triệu Thanh Thư tất nhiên minh bạch muội muội gần đây rất tốt, mà này tất nhiên là công lao của Ngô Ưu, chút thành kiến của Triệu Thanh Thư đối với Ngô Ưu đã sớm tan thành mây khói.

Rốt cuộc muội muội có thể vui vẻ sinh hoạt mới là quan trọng nhất, nhưng mà Triệu Thanh Thư có chút ghen tị khi có người chiếm vị trí trước đây của hắn ở trong lòng muội muội.

Vì thế hắn bình đạm nói: "Gần đây Tử nhi rất tốt, chỉ là Ngô Ưu luôn tới, có chút phiền."

Trương Bá Ngộ nhận ân của Ngô Ưu, cũng không thể không nói giúp cho nàng: "Ta thấy Ngô Ưu khá tốt, không phải lần trước ngươi cũng nói cảm tình giữa các nàng tốt sao? Ngươi người này khẩu thị phi tâm, ngươi nếu cảm thấy nàng phiền thì chặn nàng ở bên ngoài hầu phủ, hà tất để các nàng gặp nhau."

Bị vạch trần tại chỗ, Triệu Thanh Thư thẹn quá hóa giận: "Sao ngươi cũng nói đỡ cho nàng, chẳng phải lúc trước khi ta nói nàng đã thay đổi, vẻ mặt ngươi còn không tin sao?"

Nguyên nhân không tiện giải thích, Trương Bá Ngộ không thể nói với Triệu Thanh Thư rằng, bởi vì người yêu của muội muội hắn đang trợ giúp người hắn yêu thầm cùng tình địch của hắn tư bôn.

Nghĩ vậy, Trương Bá Ngộ liền có chút áy náy: "Ai rồi cũng sẽ thay đổi, cái nhìn biến đổi thì có gì kỳ lạ lắm đâu, chỉ là tính cách của Thanh Thư ngươi cũng quá mức thẳng thắn, phải học cách linh hoạt mới được."

Trong nháy mắt, Triệu Thanh Thư cảm thấy Trương Bá Ngộ có chút không đúng, nghi hoặc nói: "Ta như thế nào lại cảm thấy tâm tình ngươi không tốt đây, ngươi hiện giờ còn chỉ đạo ta."

Trời hôm nay lạnh, Trương Bá Ngộ vẫn mang theo quạt xếp, hắn rầm một tiếng mở ra quạt xếp che khuất mặt, che giấu vẻ hoảng loạn trên mặt, sau đó lại khôi phục thành dáng vẻ như bình thường.

Hắn đắc ý nói: "Có cái gì không dám thừa nhận, tuy ta đọc sách không bằng ngươi, nhưng ta biết cách đối nhân xử thế hơn ngươi nhiều.

Ngươi cứ chính trực như vậy, ở trong quan trường sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái."

Ngữ khí thèm đòn quen thuộc này làm Triệu Thanh Thư muốn đánh hai quyền lên mặt hắn, hai người là hảo hữu chí giao, ở trước mặt Trương Bá Ngộ Triệu Thanh Thư không có nhiều chú trọng lễ nghi.

Hắn nghĩ thế nào liền làm như vậy, vốn tưởng rằng Trương Bá Ngộ sẽ tránh thoát như bình thường, nhưng lần này không có, nắm tay của Triệu Thanh Thư thật thật tại tại mà đánh vào mặt của Trương Bá Ngộ.

Triệu Thanh Thư có chút luống cuống, hắn tức giận, nói: "Ngươi hôm nay bị ngốc sao! Sao lại không né!"

Trương Bá Ngộ trong lòng áy náy, Triệu Thanh Thư là văn nhân, thân thể còn yếu hơn nam tử bình thường một chút, cho nên hắn cũng không bị thương ở chỗ nào.

Không né chỉ là vì muốn bản thân dễ chịu hơn một chút thôi, hắn cợt nhả như thường lệ: "Ta gần đây đang luyện Thiết Bố Sam [1], tìm ngươi thử xem thành quả."

[1] Thiết Bố Sam: là bộ ngạnh công tuyệt học của Thiếu Lâm, đao thương bất nhập.

Chia làm 2 tầng: Hạ tầng là Mình Đồng Da Sắt, thượng tầng là Thiết Khải Chiến Giáp.

Tiếp theo lại dùng ánh mắt khinh thường đánh giá Triệu Thanh Thư, hắn cuối cùng thở dài như là thập phần hối hận: "Ai, ngươi nói không sai, ta quả nhiên là choáng váng, ta hẳn là nên tìm người có võ công cao cường tới thử xem mới được."

Triệu Thanh Thư bị hắn khơi mào lửa giận, thậm chí quên mất hắn hôm nay khác thường, chỉ cảm thấy người này thật là thèm đòn hơn bao giờ hết.

Thấy đã chọc người dựng lông, Trương Bá Ngộ đặt quạt xếp đặt lên bàn, chân thành xin lỗi.

Lại ngồi trong chốc lát, Trương Bá Ngộ được báo phụ thân tìm hắn có việc, tuy trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng Trương Bá Ngộ vẫn cáo biệt với Triệu Thanh Thư.

Sau khi Trương Bá Ngộ rời đi, Triệu Thanh Thư cũng muốn đi, chỉ là hắn đột nhiên phát hiện Trương Bá Ngộ để quên quạt xếp ở trên bàn, thứ này hắn bình thường không rời thân, nghĩ đến là thập phần quan trọng.

Nhưng Triệu Thanh Thư còn có việc muốn đi xử lý, không thể trước đi đến Thường An Hầu phủ, vì thế hắn thu lấy quạt xếp, chuẩn bị lần sau hẹn gặp đưa lại cho Trương Bá Ngộ.

Bên trong Vĩnh Định hầu phủ, Ngô Ưu cùng Triệu Thanh Tử đang thảo luận công việc cuối xùng để tối nay hành động, từ Hoàng Hậu nơi đó mới biết được Lý Oánh Oánh đã bị phụ hoàng của nàng giam lỏng.

Triệu Thanh Tử không thể nhúng tay vào chuyện trong cung, nhưng mà Hoàng Hậu có thể làm được, nàng sẽ nghĩ cách đưa Lý Oánh Oánh tới cung tường, lúc sau Ngô Ưu sẽ tiếp nàng ra.

Triệu Thanh Tử đã lên kế hoạch đường chạy ra khỏi kinh thành, có thể nói hết thảy đều rất hoàn mỹ.

Nhưng lòng Ngô Ưu vẫn không yên tâm, nguyên tác có tựa là "Công chúa hòa thân", nàng luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra, lại nghĩ đến bản thân có khả năng nói cái gì sẽ xuất hiện cái đó, nàng nhanh chóng phi một ngụm.

Nàng làm những chuyện không ai hiểu được, khiến cho Triệu Thanh Tử giật nảy mình, hỏi: "Ngươi có bị làm sao không? Đột nhiên như vậy."

Ngô Ưu nhìn nàng, giải thích: "Không có việc gì, lòng ta luôn không an tâm, mẫu thân thường nói ta nghĩ đến cái gì thì cái đó liền tới, vậy nên ta phải nhanh chóng phủi hết mất thứ xui xẻo này."

Từ khi Ngô Chiêm bắt đầu thành danh thì đã không có thê tử, Ngô Ưu khi đó cũng còn nhỏ, hẳn là không có ấn tượng này, này càng thêm chứng thực Ngô Ưu đến từ một thế giới khác.

Người này trong lúc lơ đãng nói lỡ nhưng cũng chưa chú ý tới.

Nhưng sau đó Triệu Thanh Tử lại nghĩ, hẳn là Ngô Ưu tín nhiệm nàng, cho nên nàng ấy cũng không để ý những việc này, nghĩ đến bí mật này chỉ thuộc về hai người các nàng, Triệu Thanh Tử lại thỏa mãn.

Triệu Thanh Tử vui sướng chính là đơn giản như thế, một việc nhỏ này cũng đủ khiến nàng cao hứng thật lâu.

Cho nên nàng không khỏi mỉm cười, Ngô Ưu hơi quẫn bách, nàng cho rằng Triệu Thanh Tử đang cười nàng giải thích thực ngu đần, nàng nhịn không được mà vò đầu, cũng đi theo nở nụ cười.

Kỳ thật trong lòng Ngô Ưu đã xấu hổ đến ngón chân co quắp, nếu như trên mặt đất có cái hố, nàng nhất định sẽ không chút do dự mà chui vào.

Quá mức cao hứng, Triệu Thanh Tử suýt chút nữa đã quên mất chính sự, nàng một lần nữa quay về chủ đề chính.

Triệu Thanh Tử nói: "Hôm nay ca ca muốn ngủ lại ở nơi khác, thừa dịp cơ hội này nhanh chóng làm mọi việc, như vậy hắn cũng sẽ không biết."

Ngô Ưu nhăn mày, nàng cảm thấy dù cho Triệu Thanh Thư có phát hiện cũng không sao.

Dù sao công chúa cùng cháu đích tôn của Thường An Hầu đồng thời biến mất, trước đây quan hệ giữa bọn họ lại thân mật như vậy, không cần nghĩ cũng biết hai người nhất định là tư bôn, dù cho hiện tại không biết thì về sau cũng sẽ biết.

Hoàng Thượng nhất định giận dữ vô cùng, Hoàng Hậu tính toán gánh vác hết thảy trách nhiệm, hơn nữa tuy Thường An Hầu không nắm quyền trong tay, nhưng nữ nhi Trương Văn Kỳ của hắn hiện giờ là trụ cột trong quân, trước mắt hai nước còn chưa chính thức hoà bình, Hoàng Thượng cũng không dám bởi vì chuyện này mà giận chó đánh mèo Trương gia.

Mà Hoàng Thượng vẫn chưa chính thức tuyên bố việc hòa thân, lời đồn đãi lan đi khắp nơi là bởi vì Nhị hoàng tử biết được Hoàng Thượng cố ý đem Lý Oánh Oánh đính hôn cho hắn, gặp ai cũng đều nói ra, cuối cùng diễn biến thành cái dạng này.

Ngô Ưu không nói gì, nàng chỉ lẳng lặng chờ ban đêm đến, buổi tối hôm nay cần phải đại triển quyền cước, cũng không thể xảy ra sai lầm nào.

Thời gian thoáng chốc đã đến buổi tối, đám người Ngô Ưu sớm đã ở ngoài tường đợi mệnh.

Ngô Ưu nhìn lên trên, cũng không khỏi cảm thán tường này thật đúng là cao, so với tường nhà của A Tử còn khó nhảy hơn nhiều, nhưng cũng không thể làm khó được Ngô Ưu.

Sau đó không lâu, từ trong cung tường truyền đến ba tiếng mèo kêu, bởi vì trong cung thường có nương nương nuôi mèo, thủ vệ tuần tra cũng không quá để ý.

Nhưng ánh mắt Ngô Ưu sáng lên, nàng nhẹ nhàng mà bay lên cung tường, đi xuống vừa thấy đúng là Tam công chúa, Ngô Ưu lập tức đưa Tam công chúa tới trên tường.

Trương Bá Ngộ đã chờ ở bên ngoài, võ công của hắn không có tốt bằng Ngô Ưu, cho nên hắn không thể bay lên tới.

Ngô Ưu đang định dẫn công chúa đi, đột nhiên nghe thấy một câu: "Người nào!"

Nơi xa có âm thanh khôi giáp va chạm, Ngô Ưu thầm nghĩ trong lòng một tiếng không tốt, biết đã bị phát hiện, Ngô Ưu không có cách nào khác, nàng nhanh chóng nói với công chúa: "Ta đi đánh lạc hướng bọn họ."

Nói xong Ngô Ưu liền đi rồi, nàng hôm nay mặc y phục dạ hành lại che đi khuôn mặt, thấy thế nào cũng đều giống như là đạo tặc, nàng cố ý làm ra tiếng vang dẫn binh lính thủ thành đi về nơi khác.

Lý Oánh Oánh lúc này mới bình tĩnh, nàng nhìn xuống phía dưới, cảm giác như cung tường còn phải cao hơn bình thường, hơn nữa trên đỉnh mái ngói còn có chút trơn trượt.

Nàng cảm giác chân đã tê rần, thật cẩn thận mà ngồi xuống, sắc mặt còn hơi trắng bệch.

Trương Bá Ngộ cũng không nghĩ tới sẽ có tình huống phát sinh, nhưng người đã được đưa đến, hắn có biện pháp tiếp người đi, vì thế hắn liền nhảy lên sau đó mở ra đôi tay.

Hai người ở bên nhau lâu như vậy tất nhiên là có chút ăn ý, Lý Oánh Oánh biết ý Trương Bá Ngộ muốn nàng trực tiếp nhảy, hắn sẽ tiếp được nàng.

Nhưng cao như vậy, trong lòng Lý Oánh Oánh không khỏi kinh sợ.

Trương Bá Ngộ thấy nàng chậm chạp không nhảy, chỉ vào ngực mình rồi gật gật đầu, ý tứ là ngươi tin tưởng ta, ta sẽ tiếp được ngươi.

Cung tường cách đó không xa lại truyền đến tiếng bước chân, thời gian cấp bách hơn nữa nàng lại tín nhiệm Trương Bá Ngộ, Lý Oánh Oánh nhắm mắt nhảy xuống, Trương Bá Ngộ bay lên trên tiếp được nàng, thừa dịp còn không có bị người phát hiện, Trương Bá Ngộ tiếp người nhanh chóng chạy đi.

Hai người đi rồi, một người đi ra khỏi góc khuất gần cung tường, Trương Văn Lý nhìn hướng hai người rời đi, cảm thán một tiếng: "Được người tín nhiệm sao? Cảm giác này thật là không tồi."

Trương Bá Ngộ vội vàng chạy theo lộ tuyến Ngô Ưu đưa cho, vốn dĩ cho rằng sẽ bị chặn lại khi ra khỏi thành, không nghĩ tới ra khỏi thành lại phi thường thuận lợi đến thế.

Binh lính thủ vệ đều đã ngủ say, này không phù hợp lẽ thường, nhất định là Ngô Ưu đã động tay chân, nhưng mà đầu óc của nàng không giống như là người có năng lực như vậy.

Hay là tính cách thay đổi, cho nên chỉ số thông minh cũng vì vậy mà tăng lên?

Nhưng hắn đã không có thời gian thầm mắng, ra khỏi thành liền phát hiện ven đường còn buộc hai con ngựa, hiển nhiên chuẩn bị cho Lý Oánh Oánh cưỡi ngựa.

Suy xét cũng quá chu đáo, lòng Trương Bá Ngộ lại bắt đầu chấn kinh rồi.

Hắn đỡ Lý Oánh Oánh lên ngựa, sau đó khi hắn đang chuẩn bị cưỡi một con ngựa khác, đột nhiên cảm giác được phía sau có tiếng xé gió.

Nhưng người đánh lén hắn tựa hồ không có sát ý cũng không biết võ công, Trương Bá Ngộ trở tay bắt được, vừa vặn thấy đó là một cây quạt, mà cây quạt này vẫn là của hắn.

Lại ngẩng đầu vừa thấy, người đứng ở cửa thành chính là người hắn không thể nào đối mặt, Trương Bá Ngộ có chút áy náy: "Ngươi..."

"Phải chiếu cố nàng cho tốt...!Còn có chính ngươi, lần này từ biệt, khó lại gặp nhau, thỉnh bảo trọng."

Trương Bá Ngộ vốn tưởng rằng Triệu Thanh Thư sẽ phẫn nộ, không nghĩ tới hắn thật sự làm được như lời hắn nói.

Triệu Thanh Thư từng nói, nếu công chúa thích Trương Bá Ngộ, Triệu Thanh Thư nhất định sẽ chúc phúc.

Bởi vì Triệu Thanh Thư luôn khẩu thị phi tâm, Trương Bá Ngộ cũng chỉ xem lời này là trò đùa, không nghĩ tới đây là một trong số ít lời thật lòng của hắn.

Giờ phút này tâm tình của Trương Bá Ngộ càng thêm phức tạp, hắn hướng Triệu Thanh Thư ôm quyền, người bình thường biết ăn nói nhưng hiện giờ cái gì cũng nói không nên lời.

Công chúa nhìn Triệu Thanh Thư, tâm tình nàng cũng thực phức tạp, nhưng chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, nếu như bởi vì đối phương si tình mà thương hại hắn, đối với hai người mà nói đều là tra tấn.

Triệu Thanh Thư nhìn bọn họ, nghĩ không thể lại kéo dài thời gian, hắn khẽ nâng khóe miệng: "Tái kiến, bằng hữu của ta, tái kiến..."

Hắn tạm dừng một chút, vẫn nói ra: "Tái kiến, biểu muội."

Ngô Ưu đã sớm thoát khỏi truy binh, giờ phút này nàng và Triệu Thanh Tử cùng đứng ở trên tường nhìn một màn này.

Thật lâu sau, Triệu Thanh Tử nói: "A Ưu ngươi nói đúng, là ta cho rằng hắn quá yếu ớt."

Ngô Ưu từ giọng nói của nàng nghe được sự nhẹ nhõm xưa nay chưa từng có, nhìn khóe mắt lẫn đuôi lông mày của nàng đều mang theo ý cười, Ngô Ưu cảm thấy hết thảy mệt mỏi đêm nay bởi vì phải nhảy nhót lung tung cũng đều biến mất không còn, nàng đắc ý nói: "Đó là tất nhiên, hắn chính là ca ca của A Tử, mà A Tử ưu tú như vậy, ca ca tất nhiên cũng không thể kém."

Này một khen liền khen hai, nhưng cố tình Triệu Thanh Tử vô cùng hưởng thụ, nàng nhịn không được cười, nói: "Ngươi đang cười ngốc gì đây!"

"Haiz! A Tử ưu tú như vậy thế nhưng thích ta, ngẫm lại liền phải vui sướng đến ngủ không được."

Hai người cứ như vậy ngươi một câu ta một câu, không ngừng uy mật đường cho đối phương.

Mặt trời cũng dần dần lên cao, công chúa cùng Trương Bá Ngộ tất nhiên là đã rời đi, đám người Ngô Ưu cũng trở về từng nhà của mỗi người.

Trương Văn Lý đứng ở cửa thành, ánh mắt nhìn về phía công chúa cùng Trương Bá Ngộ rời đi, không biết đang suy nghĩ cái gì..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.