Sau Khi Hoán Đổi Cơ Thể Với Kẻ Thù, Tôi Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 67




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trì Nghiêu uống một ngụm bia, vô thức hỏi: "Vết thương trên tay cậu thế nào rồi?"

Ánh mắt Cảnh Hi lóe lên, nhìn qua: "Anh đặc biệt đến đây để quan tâm vết thương của tôi à?"

Trì Nghiêu động tác uống bia khựng lại, khẽ cười nhạo: "Tôi tại sao phải quan tâm đến vết thương của kẻ thù không đội trời chung chứ?"

Ánh mắt Cảnh Hi trở nên lạnh lùng, tiếp tục lau tóc: "Vậy anh đến làm gì?"

Nói xong, trên bàn thấp trước mặt bị ném lên một tuýp thuốc.

Cậu cầm lên xem, ánh mắt càng lạnh hơn.

"Đừng để lại sẹo trên cơ thể tôi." Trì Nghiêu lười biếng nói, "Mấy ngày nữa sẽ đến lượt tôi dùng tới."

Cảnh Hi: "Đây là cơ thể của anh?"

Trì Nghiêu vẻ mặt đương nhiên: "Chẳng lẽ không phải?"

Cảnh Hi suýt bị tên lưu manh này làm cho bật cười.

Cậu vứt khăn lông, nắm lấy cổ tay Trì Nghiêu kéo lên lầu.

"Này." Bia trong tay Trì Nghiêu suýt nữa bị đổ ra, bất đắc dĩ đi theo vài bước, "Cậu có lễ phép không đấy? Tôi còn chưa uống xong mà."

Cảnh Hi không nói lời nào, một bước chân dài ba bậc thang.

"Muốn đánh thì chờ tôi uống xong rồi hãy đánh."

Trì Nghiêu nói thì nói vậy, nhưng cũng không giãy giụa, chỉ thích nhìn Cảnh Hi bị anh chọc giận.

Đi ngang qua robot thu hồi, Trì Nghiêu bóp bẹp chai bia đã uống hết ném vào đó.

Đợi quay đầu lại mới nhận ra không đúng, đây không phải là đường đến phòng tập thể hình.

Cảnh Hi mở cửa phòng ngủ ra, kéo người vào rồi đẩy lên giường.

"Này, cậu rốt cuộc muốn làm gì?" Trì Nghiêu bị đè ngồi lên giường, ngơ ngác.

"Ngủ."

Cảnh Hi kéo chăn qua người anh, hai mép chăn kéo lại thắt thành nút chết.

Trì Nghiêu mắt mở trừng trừng nhìn đối phương trói mình thành cái kén tằm, mải xem kịch hay mà bỏ lỡ cơ hội vùng vẫy, cứ thế bị một cước đá ngã lên giường.

Không ngờ người bình thường nghiêm chỉnh đàng hoàng lại chơi chiêu hoang dã như thế.

Anh hơi nheo mắt: "Bây giờ cậu tháo chăn ra, tôi có thể cân nhắc tha thứ cho cậu."

Đường đường là đoàn trưởng của Cực Ảnh, tiếng tăm lừng lẫy, chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến người ta sợ tới nỗi vừa tè vừa quỳ xuống.

Vậy mà giờ lại bị quấn thành cái kén, dép rơi mất một chiếc, chiếc còn lại treo trên chân như sắp rơi xuống, ánh mắt nguy hiểm nhưng lại chẳng có chút sát thương nào.

Bàn chân để lộ ra ngoài trông có chút đáng yêu.

Cảnh Hi liếc một cái, mặt không cảm xúc đẩy anh sang bên phải giường, mình nằm ở bên trái, giọng lạnh lẽo: "Tôi dùng chính cơ thể mình để sưởi ấm chăn đệm, cần anh tha thứ à?"

Trì Nghiêu: "..."

Chuyện này là xem anh như túi chườm nước nóng?

"Đếm ngược một phút, tôi khuyên cậu nghĩ cho kĩ."

Vừa nói xong, đèn trong phòng tạch một cái tối om.

Cảnh Hi kéo chăn qua, nhắm mắt lại: "Túi chườm nước nóng không cần nói chuyện."

Trì Nghiêu: "..."

Người này đúng là ngứa đòn rồi.

Lúc trước nhập vào thân thể của Cảnh Hi không cảm nhận được gì, nhưng giờ nằm trên giường của Cảnh Hi thế này, anh lại có cảm giác toàn bộ lỗ chân lông đều muốn nổ tung vì khó chịu.

Trì Nghiêu nghĩ một hồi, đổ cho cảm giác đó là do gặp nguy hiểm.

Trên gối có một mùi rượu thoang thoảng, giống như lớp sương băng trên cành cây vào mùa đông, trông thì lạnh lẽo nhưng lại có thể thổi bùng lên ngọn lửa không tên, thiêu đốt hết thảy lục phủ ngũ tạng, lí trí.

"Nhiệm vụ của tôi làm đến đâu rồi?"

Trong bóng tối, giọng Cảnh Hi rất khẽ, khàn hơn bình thường.

Trì Nghiêu hoàn hồn, trở mình nằm ngay ngắn.

Im lặng một lát, anh nói: "Có hai đối tượng nghi ngờ, chưa xác minh được."

Cảnh Hi: "Bối cảnh thế nào?"

Trì Nghiêu: "Bên dưới vừa nộp lên, tôi còn chưa xem kĩ—"

Chưa nói dứt lời, thiết bị đầu cuối được mở lên, màn hình ảo bật ra phía trên.

Cảnh Hi thành thạo bấm mở tập tài liệu: "Hai người này à?"

Nhìn thao tác của cậu, Trì Nghiêu: "..."

Có phải anh chiều chuộng kẻ thù quá rồi không?

Cảnh Hi phóng to hai phần tư liệu ra không trung.

Màn hình ảo vốn dĩ có ánh sáng, nên trong bóng tối vẫn nhìn rất rõ.

Tên của hai người này đều có chữ "Yao", thời trẻ đều ly hương, cha mẹ mất sớm, một người thì đi đào mỏ ở Bạch Hùng toạ, một người thì làm đàn em cho một tiểu tinh tặc đoàn nào đó.

Thấy cậu xem kĩ như vậy, Trì Nghiêu bỗng hối hận vì đã nói ra.

Lỡ như hai người này chính là—

"Họ không phải."

Trì Nghiêu ngẩn ra, tâm trạng lập tức tốt lên.

"Sao lại chắc chắn như vậy?"

Cảnh Hi giọng trầm thấp, tốc độ nói chậm rãi.

"Người tên là Chiêm Diệu này, hắn là theo ba mẹ phạm tội mà bị kết án, đi theo ông bà đến Bạch Hùng Toạ, nhưng ba mẹ của yaoyao không thể nào phạm tội, anh ấy cũng không có cơ hội sống cùng với ông bà."

Bỗng dưng thấy giọng của kẻ thù trở nên dễ nghe quá.

Trì Nghiêu như con sâu róm nhích về phía cậu, cố ý ra vẻ khó chịu: "Thế còn người kia?"

Cảnh Hi: "Người tên Hồng Cửu Diệu này thì lại càng không phải, hồi bé ba mẹ ly hôn, đi theo ba đến Bạch Hùng Toạ, sau này ba tái hôn, mười mấy tuổi đã bỏ học lang thang xã hội, rồi gia nhập cái đoàn tinh tặc "Cạch Giòn Tan" này."

Trì Nghiêu cười: "Rất phù hợp với yêu cầu của cậu mà."

Cảnh Hi nhận ra người bên cạnh đang tiến lại gần mình, làm như không phát hiện.

"Yaoyao từ nhỏ đã là một mĩ nhân, lớn lên chắc chắn không phải bộ dạng này."

Trì Nghiêu: "..."

"Con trai 18 biến đổi, càng lớn càng xấu, thành ra thế này cũng là bình thường." Giọng Trì Nghiêu lành lạnh, "Rốt cuộc cậu đang tìm người, hay tìm lại kí ức tuổi thơ? Tỉnh táo lại đi, đối diện với thực tế, yaoyao của cậu bây giờ lớn lên trông chính là thế này đấy."

Cảnh Hi tắt màn hình ảo, trở mình quay lưng lại với cậu.

"Tiếp tục tìm."

Giận dỗi à?

Trì Nghiêu tâm trạng rất tốt, nhích từng chút qua bên ấy, ngồi dậy nhìn biểu cảm của cậu, trêu chọc: "Này, cậu muốn tìm một yaoyao xinh đẹp, chẳng phải ở đây có sẵn sao?"

Cảnh Hi mở mắt, nghiêng đầu nhìn gương mặt anh đang nở nụ cười.

"Nếu thực sự không tìm thấy, tôi miễn cưỡng làm anh trai thanh mai trúc mã của cậu cũng được." Trì Nghiêu nhếch môi cười gian, "Chỉ cần tiền đưa đủ, diễn thêm vài ngày cũng không phải không thể bàn."

Cảnh Hi: "Diễn?"

Trì Nghiêu cười: "Cũng có thể cho cậu mượn vai dựa, một lần 100 tờ."

"Không cần." Cảnh Hi thản nhiên nhắm mắt, "Qua mấy ngày nữa, tôi dùng cái gì cũng đều miễn phí."

Trì Nghiêu: "..."

Một cái chăn rách mở ra chỉ mất vài phút, nhưng Trì Nghiêu lại do dự không biết có nên đi hay không.

Mùi hương trên gối dễ chịu quá, có chút không nỡ.

Lăn qua lộn lại mãi, Trì Nghiêu dùng chân đá đá Cảnh Hi.

"Này, chưa ngủ phải không?"

Cảnh Hi: "Ngủ rồi."

Trì Nghiêu: "Kể chuyện cho tôi."

Cảnh Hi: "Tôi cần dỗ túi chườm nước nóng ngủ à?"

Trì Nghiêu bật cười: "Không dỗ? Vậy thì túi chườm nước nóng sẽ làm loạn lên đấy."

Cảnh Hi: "..."

Cậu trở mình nằm thẳng lại, bất đắc dĩ nói: "Muốn nghe gì?"

Trì Nghiêu: "Tùy."

Nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Ngoại trừ quá trình trưởng thành của cậu và anh trai thanh mai trúc mã."

Cảnh Hi hồi tưởng một chút, rồi bắt đầu kể: "Trong sa mạc Er, đàn sói gầm rú sôi trào, hôm ấy, vương của bầy sói có được đứa con đầu tiên, một con sói nhỏ toàn thân trắng như tuyết..."

Trì Nghiêu cứ nghĩ cậu sẽ mở thiết bị đầu cuối để tìm một câu chuyện nào đó và đọc, không ngờ lại tự biên tự diễn. Nhưng nghe một lúc, anh cảm thấy có gì đó sai sai.

Câu chuyện này, lạ lùng thay, lại rất quen thuộc.

Trì Nghiêu ngáp một cái, mí mắt trở nên nặng trĩu, khó lắm mới mở được mắt.

Không chỉ quen thuộc mà còn rất dễ ru ngủ.

Cảnh Hi nói tiếp: "Bộ lông của con sói con có màu sắc đặc biệt, ngày thường rất ngoan ngoãn, chúng đều cho rằng nó vốn dĩ kém cỏi, không biết rằng bộ lông trắng ấy là biểu tượng của đột biến cấp năm, cho đến khi nó lần đầu tiên đi săn cùng lão sói vương..."

Trì Nghiêu ngái ngủ hỏi: "Nó giết sạch cả tộc à?"

Cảnh Hi: "..."

"Đây là truyện thiếu nhi đấy, đồ túi chườm nóng."

Trì Nghiêu: "Chán thật."

Cảnh Hi: "Anh vẫn chưa ngủ à?"

Trì Nghiêu: "Nghe thêm vài câu nữa."

Cảnh Hi mặt đơ ra: "Sau đó, nó trưởng thành, thống lĩnh toàn bộ sa mạc Er, cưới một con sói cái xinh đẹp, sống hạnh phúc vui vẻ."

Trì Nghiêu mí mắt sụp xuống, ý thức dần rời xa. Nghe thấy câu này, anh vô thức phản bác: "Cưới sói cái có gì hay ho, giỏi thì cưới luôn sói vương ấy."

Giọng anh rất nhỏ, nói năng mơ hồ, Cảnh Hi phải nghe kỹ mới hiểu.

"..."

Nghe chuyện trước khi ngủ mà còn khó tính như vậy.

Tiếng hô hấp bên tai dần trở nên đều đặn hơn, Cảnh Hi đợi một lát, mới cẩn thận nghiêng người quay về phía cậu.

"Trì Nghiêu?"

Cảnh Hi dùng ánh mắt khắc họa từng đường nét trên khuôn mặt anh, một lúc sau mới thì thầm khe khẽ.

"Chính anh bịa ra câu chuyện này mà cũng quên rồi sao?"

Một người thật sự có thể quên sạch mọi chuyện thời thơ ấu sao?

Là gặp phải trải nghiệm đặc biệt gì, hay là anh vốn không phải người đó—

Nghĩ đến khả năng sau, chút buồn ngủ còn lại của Cảnh Hi cũng biến mất.

Cậu nhẹ nhàng bước xuống giường, khoác áo rồi đi vào thư phòng.

Sáng sớm hôm sau, Trì Nghiêu đang trong giấc ngủ chập chờn thì nghe thấy tiếng động lục đục, anh lập tức tỉnh dậy.

Chiếc chăn trói chặt người không biết đã được cởi ra từ lúc nào, nhưng trong chăn chỉ còn lại mình cậu.

"Dậy rồi à?"

Cảnh Hi mặc áo khoác thể thao, bước ra ngoài: "Anh có thể ngủ tiếp, hoặc đi chạy bộ với tôi."

Trì Nghiêu chớp chớp mắt, trở mình nằm xuống ngủ tiếp.

Chạy bộ buổi sáng là chuyện không thể nào.

Cái chăn của kẻ thù vừa ấm vừa thơm, rất hợp để nằm lì.

Cảnh Hi: "..."

Cái người lười biếng thế này mà làm sao giữ được vóc dáng nhỉ?

Đế đô tinh—

Mấy ngày sau khi ra lệnh ám sát, Bạch Kình Tọa vẫn không nhận được bất kỳ hồi âm nào, tâm trạng Lý Bác đang cực kỳ bức bối, gần như đến mức sụp đổ.

"Có khi nào bị phát hiện không?" Phó quan dè dặt hỏi.

Trong phòng làm việc, Lý Bác đi đi lại lại vài vòng, cuối cùng vẫn quyết định liên hệ với Hứa Châu.

Nhưng số liên lạc gọi đi lại chẳng khác nào đá chìm xuống biển, ngay cả âm báo cũng không có.

"Mẹ kiếp!" Lý Bác đá bay chiếc đôn để chân, "Sống chết gì thì cũng phải có tin tức chứ!"

Phó quan quan sát sắc mặt hắn, cẩn thận nói: "Không phải người của chúng ta nuôi nấng thì đúng là không đáng tin."

Lý Bác cười lạnh: "Còn tưởng hắn có chút tác dụng, vô dụng!"

Bên cạnh Vương Liên Cung, chỉ còn tên Hứa Châu này dùng được, giờ hắn cũng mất tích.

Không thể dùng lực lượng nội bộ, thì chỉ có thể nhờ lực lượng bên ngoài gây áp lực.

"Bên dưới không phải báo cáo nói phát hiện ra người của Cực Ảnh ở căn cứ rồi sao?" Lý Bác nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng độc ác, "Đường đường là chỉ huy quân đoàn mà lại giấu đầu sỏ của tinh tặc đoàn nhưng không báo cáo, chuyện này không thể bỏ qua được."

Phó quan ánh mắt lóe lên, lập tức hiểu rõ ý tứ trong lời của hắn.

"Giấu người của tinh tặc đoàn trong căn cứ, ai biết cậu ta có âm mưu gì? Biết đâu cậu ta sớm đã thông đồng với đám trộm cướp kia rồi. Nếu không, tại sao vừa đến đã bắt ngay phụ trách viên của quân đồn trú? Chắc chắn là có tật giật mình!"

Lý Bác cười khẩy: "Chuyện này cậu bảo người ta ẩn danh tung lên diễn đàn của quân bộ, trước hết cứ để dư luận bùng lên."

Cảnh Hi làm hắn mất mặt trước rất nhiều lãnh đạo và đồng nghiệp trong quân đội, chuyện này không thể cứ thế cho qua.

Phó quan: "Rõ!"

Khi Cảnh Hi chạy bộ xong, đang chuẩn bị ăn sáng thì Giang Phong hớt hải chạy lên.

"Lão đại, xảy ra chuyện rồi!"

Cảnh Hi: "Chuyện gì?"

Trì Nghiêu ngáp dài, từ từ đi xuống lầu, vừa nghe Giang Phong nói: "Không biết ai đã tố cáo rằng chúng ta thông đồng với tinh tặc đoàn, cấp trên đã thành lập tổ điều tra chuyên án, bây giờ đang trên đường đến căn cứ rồi!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.